Khó Tránh Kiếp Nạn


Người đăng: phonglinh1710

Giang Ngư Yến đồ ăn tráng miệng tựu là rất phong phú và đa dạng, cho dù là
Phương Phương tựu là quen thuộc nơi đây cũng là chưa từng nếm qua hết những
món tráng miệng ở nhà hàng này, huống chi là Hạ Lộ lần đầu tiên đến đây ăn.

Hai người tựu bị các món ăn làm cho hoa cả mắt không biết tựu nên là chọn nón
nào, mà Phương Phương thì đã quyết lại nôn mửa bộ dáng tiểu khai của Lý Vân Du
hắn lần nữa, thoáng cho hắn chút thịt đau đây rồi.

Nghĩ là làm nàng hướng nhân viên phục vụ hoa lên hơn hai mươi món tráng miệng
đủ các loại từ bánh Quế Hoa, bánh Wagashi, bánh Dango,… đến Súp đậu đỏ ngọt,
Chè khoai lang dẻo trân châu,… đều bị điểm danh tới, tuy không rành thưởng
thức trà lắm nhưng tựu vẫn là gọi một bình Bích La Xuân thượng hạng đều là cho
mang lên rồi.

Lý Vân Du hắn tựu là nhấm nháp tựu là một ly 1962 trong mắt hắn dâm ý càng
ngày càng sâu, hắn mặc cho Phương Phương tự mình náo lên, hắn vẫn là giữ một
dáng vẽ nhiệt tình mời khách, tựu cũng không có ngăn Phương Phương hoa lên
nhiều đồ tráng miệng đây này. Thậm chí là còn tựu là còn không ngừng gọi ý
thêm cho nàng cùng Hạ Lộ gọi món đây này. Tựa đâu có bộ dáng thịt đau đây này.

Phương Phương thấy vậy cũng là mất hứng mà nôn mửa hắn, tựu là hoa lên vài món
mình thích rồi cũng tập trung vào ăn uống cũng như có chút đàm luận với Hạ Lộ
về món ăn, rồi làm thoáng cái lịch trình cho buổi chiều lên rồi, vẫn là mặc kệ
Lý Vân Du một bên đây rồi.

Phương Phương và Hạ Lộ tựu vẫn vô tư mà thưởng thức các món ăn tráng miệng mà
nhân viên phụ vụ mang lên, hai nàng tựu đang là nghị luận bình luận món ăn lên
rồi, mặc kệ Lý Vân Du ngốc một bên đang tựu là mỉm cười mà quan sát hai nàng
lên rồi.

Ăn được một lúc Phương Phương tựu là thấy trong người có chút khô nóng lên
tới, nàng nghĩ thầm chắc là do nãy uống hơi nhiều rượu đây này, cho nên càng
là từng ly Bích La Xuân vậy mà uống hết rồi.

Mà Hạ Lộ tựu cũng có chút nóng lên rồi, trong người nàng lúc này có một cảm
giá tê rần khó chịu đi lên, môi lưỡi khô nóng, tựu như là phát sốt đi lên.
Nàng cũng tựu là từng ly Bích La Xuân mà uống lên. Nhưng tựu là càng uống là
càng là thấy trong người càng lúc càng khô nóng đi lên nào có đỡ đi chút nào
đây này.

Mà lúc này Lý Vân Du thì đôi mắt đã dày dâm ý đi ra rồi. Hắn cười tựa không
cười, đôi mắt dâm đãng, phóng túng mà quét về phía Hạ Phương hai người càng là
tỏ vẻ thèm thùng như điên như dại đây rồi.

“Phương Phương chỉ cần năm phút nữa thôi! Ta không tin ngươi là không bị cho
gục ngã đây này! Ha!...ha!...ha!... đến lúc ấy tựu cần đem ngươi thoáng chút
giày vò đi ra đây này. Lộ Lộ ngươi quả là cực phẩm a! Chậc chậc! Đúng là vu
vật trời ban cho hắn a! Đúng là hôm nay tựu cần làm một cái song phi đi ra đây
này!”

Lý Vân Du hai mắt càng là long lên sòng sọc dán vào phía hai cơ thể đang phát
hỏa Hạ Phương hai người dán vào, nước miếng thiếu là chút nữa có thể chảy ra
ròng ròng đây rồi.

Mắt hắn tựu đảo liên tục mà nhìn đồng hồ, năm phút, chỉ cần năm phút nữa, nếu
mà Hạ Phương hai người còn cầm cự được hắn tựu cũng cưỡng ép đi đây này, hắn
vào lúc này chính mình cũng đã có chút không chịu được, cái thanh bá vương
ngạnh vương thương của hắn từ lâu tựu đã nóng rực bốc hỏa lên rồi.

Phương Phương lúc này tựu là không nhịn được duỗi ra cái lưỡi nhỏ đinh hương
đỏ tươi không ngừng liếm liếm đôi môi anh đào khô khốc, đồng thời nàng cảm
giác mình phía bụng dưới thật giống có một luồng ngứa dường như bị sâu xuyên
cắn cảm giác xông ra, càng lúc càng lan ra tàn phá khắp nơi trên cơ thể nàng,
cơ thể nàng tựu càng lúc càng nóng lên đi ra.

Mà Hạ Lộ lại càng là bị lửa nóng cho thiêu đốt, phía bụng dưới càng là ngứa
ngáy đi lên khó chịu vô cùng, cơ thể càng lúc càng tê rần dường như mất hết
sức lực, hơi thở có phần gấp gáp đi ra, làm cho đôi thỏ ngọc tuyết trắng vì
vậy mà không ngừng nhấp nhô liên tục vô cùng kiêu gợi.

Phương Phương thoáng chút giật mình nhìn qua Hạ Lộ cũng không khác nàng là
mấy, thậm chí càng là bị trúng thuốc nặng hơn nàng. Khi nàng bắt gặp ánh mắt
dâm tà của Lý Vân Du nhìn qua nàng và Hạ Lộ thì nàng đã khẳng định thập phần
hai nàng tựu đã trúng xuân dược rồi a, trong lòng một tia bất an càng là đi
lên.

“Không tốt, tựu là bị tên gia hỏa này cho tính kế trên đầu rồi đây này!” Nàng
là khuôn mặt lúc này đã nóng bừng lên rồi, hỏa khí có phần là muốn bộc phá đi
ra. Hắn dám hạ thủ với nàng và Hạ Lộ tại đây! Bất cẩn rồi!

Phương Phương càng là nhìn Lý Vân Du đôi mắt căm hận chỉ muốn ăn tươi nuốt
sống hắn, hắn vậy mà bỉ ổi vô sỉ a. Tự lúc nào? Nàng là tự lúc nào bị hắn tính
kế qua a? Không phải nàng đã rất cẩn thận đây này. Hắn tựu cùng là một chỗ ăn
uống với nàng qua đây này, sao mà nàng và Hạ Lộ có thể bị hắn cho hạ thuốc
được a.


  • Lý Vân Du ngươi tựu là vô sỉ a, vậy mà dám hạ thuốc ta và Lộ Lộ. Ngươi
    không sợ ta đi ra sẽ tố cáo ngươi a.


  • Ha… Ha… ha…! Tiểu Phương a! Ngươi tựu sớm phải biết có ngày hôm nay a. Sợ
    ta sợ quá đây này! Đợi lát nữa ta cho đập xuống một bộ AV. Xem ngươi là vẫn sợ
    hay là ta sợ đây này.


  • Ngươi! Bỉ ổi! Vô liêm sĩ! Phương Phương vậy mà tức đến ứ máu đây rồi.


  • Tiểu Phương! Ngươi tựu là cứ mắng đi cho đã! Nhưng tựu là nên giữ chút sức
    tý nữa còn tận hưỡng a! Không thì ta lại không vui đây này! Lý Vân Du cười dâm
    đãng nhìn về phía Phương Phương mà châm chọc đi lên.


  • Ngươi! …. Tốt! tựu là ta làm ta chịu! Không liên qua đến Lộ Lộ ngươi mau là
    đem nàng thả đi! Phương Phương là thoáng cắn răng đưa ra quyết định. Nàng
    không muốn kéo lên Hạ Lộ vào chuyện này đây rồi.


  • Thả người! đâu nào có lý! Ngươi xem ta đây tựu đâu có ngu! Thả người rồi
    đến lúc đó nàng quay ngược lại cắn ta đây này!... Tựu là vẫn nên đập xuống một
    bộ song phi AV đây này!


  • Lý Vân Du ngươi!... Vô sỉ!... Ta cầu xin ngươi chỉ cần ngươi tựu thả nàng
    thì ta cam đoan nàng sẽ không là đi tố ngươi đây này! Phương Phương khẽ là
    nghiến răng hướng Lý Vân Du mà thỏa hiệp.


Phải biết tựu là lúc này Nàng và Hạ Lộ tựu là bị thuốc làm cho chân tay không
còn chút khí lực nào, tựu là không còn sức mà phản kháng, nhất là Hạ Lộ đã bị
thuốc làm cho thiếu chút nữa là mất hết hoàn toàn lý trí có chiều muốn đem
quần áo trên người mà cho quang hết lên rồi. Nhìn thấy Hạ Lộ như vậy Phương
Phương càng là tự tránh mình đi lên rồi. Hướng về Lý Vân Du vừa mắng vừa thỏa
hiệp đi ra.


  • Khi nào? Là Khi nào? Ta tựu là cẩn rất cẩn thận ngươi tựu là khi nào hạ
    thuốc lên rồi? Ngươi cũng là cùng ăn một chỗ với bọn ta đây này?


  • Ngươi muốn biết! Được để ta thoáng giảng một chút! Cho ngươi được chết mà
    mà cam lòng a! Dù gì vẫn còn là sớm một điểm a.


Lý Vân Du hướng về Hạ Phương hai người tiếu ý mà châm chọc. Phương Phương là
hai mắt càng oán hận nhìn chằm chằm vào Lý Vân Du không ngớt.


  • Là trong đồ điểm tâm đó, tựu là trong trà cũng có!...


  • Ngươi! Vô sĩ!... Nhưng đây là Giang Ngư Yến ngươi sao có thể?


  • Tiền! Cần tiền! … Ngươi không thấy tiền vi diệu sao! Cái gì không mua được
    bằng tiền sẽ là mua được bằng rất nhiều tiền. Lý Vân Du càng là ra mặt vênh
    váo.


  • Vô sĩ! … Ngươi tựu cũng ăn sao lại không phát bệnh? Phương Phương nghi ngờ
    hỏi.


  • Ai nói ta không phát bệnh đây này! Có điều ta là nam nhân a! Càng là phát
    bệnh càng là mạnh mẽ a! Ngươi tựu muốn thấy qua!... Lý Vân Du bộ mặt dâm đãng
    nhìn về phía Phương Phương như muốn lột trần nàng đi ra rồi.


  • Bại hoại! Ngươi không sợ ta kêu ầm lên sao? Phương Phương có chút thăm dò
    đi ra.


  • Kêu! Ngươi kêu đi! Có cần ta kêu phụ không? Có ai không cứu tôi với! … Có
    ai không? … Ha… ha … ngươi phải biết tựu là ta đã cho bao hết phòng lân cận
    rồi! Tựu là ngươi có kêu bể cổ họng vẫn là không ai nghe thấy đây này.


  • Ngươi! Vô sĩ! Bại hoại!...


Phương Phương vậy mà tức giận mắng ầm lên rồi. cơ thể nàng là không ráng cầm
cự được bao lâu đi xuống nữa rồi. Nước mắt nàng vậy mà lại lăn dài trên má,
nàng tựu vậy mà đang khóc lên rồi. Nàng vậy mà khó thoát khỏi kiếp nạn này
rồi. Nhưng mà Lộ Lộ vì nàng mà cũng liên lụy đến, nàng trong lòng càng là tự
trách không thôi.


  • Ngươi sao không kêu lên đi! Hay là muốn ta lắm rồi! ha … ha … ha … Lý Vân
    Du dâm đãng cười mà hướng về phía Phương Phương đi tới.


  • Ngươi đứng lại đó cho ta tên vương bát đản!


  • Ngươi! Ngươi muốn làm gì!... Vô sĩ! … Bại Hoại … Phương Phương vậy mà lại
    mắng ầm lên rồi.


  • Ây! có khẩu vị a! Tựu là càng mắng ta càng kích thích đây này! Lý Vân Du
    vậy mà dâm đãng cười lới, càng là áp sát gần Phương Phương đi tới gần rồi.


  • Vô sĩ! … Ngươi muốn gì mới có thể tha cho bọn ta! Phương Phương có vẻ muốn
    thỏa hiệp đi lên.


  • Tha! Không có lý nào a!


  • Vậy! Chỉ cần ngươi tha cho nàng! Muốn làm gì ta cũng được! … Phương Phương
    cắn răng muốn một mình gánh lấy Hạ Lộ an nguy lên rồi, dù gì hôm nay cũng do
    nàng mà ra!


  • Tha! Ân còn xem thái độ của ngươi a! Lý Vân Du dâm ý cuồn cuộn mà đưa tay
    sờ lên má Phương Phương thập phần hả hê đi lên.


  • Ngươi! Ân! Được chỉ cần tha cho nàng là được!


  • Thật sao! Nhưng không được rồi! Hôm nay ta là phải chơi song phi đi ra ah!
    Lý Vân Du dâm ý tựu lại càng đậm mà hướng mắt nhìn về phía Hạ Lộ thèm thuồng,
    có điều thiếu chút nữa chảy cả nước miếng.


  • Ngươi!


Phương Phương vậy mà bị hắn cho quay vòng vòng, tựu là thập phần tức giận. Đã
không thỏa hiệp được vậy thì cũng phải cho hắn chiếm chút thiệt thòi a. Nghĩ
là làm Phương Phương dùng hết sức lực còn lại của mình mà hướng JJ của Lý Vân
Du mà cho hắn một cước đi lên rồi.


  • A! …. a … a … Con tiện nhân này vậy mà muốn phế ta a!

Lý Vân Du vậy mà tiểu đệ trứng trứng tý nữa là bị Phương Phương cho đá bể hai
tay ôm hạ bộ diên cuồng lăn lộn dưới đất, thập phần đau đớn đi lên rồi. Hắn
không ngừng mà nguyền rủa Phương Phương đây này.

Một kích cũng là Phương Phương dốc toàn lục đi ra, nếu còn có chút sức lực tựu
nàng sẽ cùng Hạ lộ nhân cơ hội mà đào tẩu đi rồi. Lúc này hai người tựu đã
trúng thuốc thật sâu rồi, khó mà cầm cự lâu hơn được nữa rồi.


Đỉnh Cấp Công Tử - Chương #8