Người đăng: phonglinh1710
Tân Châu khu nằm về phía đông bắc thành phố Vũ Hán, nguyên là một huyện được
nâng cấp thành quận đô thị. Tuy là quận đô thị nhưng có thể nói nơi đây xét về
mọi mặt vẫn là không sánh kịp các khu trung tâm của Vũ Hán. Tân Châu khu như
một anh nhà giàu mới nổi, tuy là có tiềm lực nhưng dù sao cũng không thể sánh
bằng những tên lão làng lâu năm người được.
Vũ Hán nằm ở ngã ba sông Dương Tử và sông Hán Thủy, với hơn một trăm hồ lớn
nhỏ nằm rải rác khắp thành phố, Vũ Hán được mệnh danh là thành phố trăm hồ quả
không ngoa. Từ Hán Dương lái xe hơn một giờ về phía đông bắc xuyên qua sông
Dương Tử cùng Vu Hồ là tới địa giới Tân Châu khu.
Hạ Gia mới gia nhập giới nhị lưu ở Vũ Hán không lâu, nhưng căn cơ ở Tân Châu
khu cũng vô cùng vững vàng. Hạ Gia đã phát triển ở Tân Châu khu từ rất lâu,
nên sản nghiệp ở Tân Châu khu cũng là nhiều nhất.
Hạ Gia tộc người nhân số không nhiều lắm, đa phần sống tập trung ở Tân Châu
khu, một số ít người thì lựa chọn ra bên ngoài phát triển. Hạ gia khu tọa lạc
trên một khu dất rộng hơn mười ngàn mét vuông được quy hoạch theo xu hướng
sống đoàn tụ, quây quần nhưng độc lập của các đại gia đình với các gia đình
nhỏ.
Với hơn 15 biệt thự được thiết kế theo lối kiến trúc Pháp mang phong cách tân
cổ điển nhấn mạnh vào các đường nét hoa văn, phào chỉ mềm mại và kiến trúc mái
vòm, vương miện sảnh, cửa sổ vòm cung, cửa sổ gỗ chớp đắt giá...tôn lên vẻ
nguy nga, diễm lệ, kiêu sa như lâu đài cổ kính đẹp, xa hoa.
Các khôi nhà được thiết kế vuông vắn, với các hành lang bao quanh tạo sự thông
thoáng cùng riêng tư cho từng khối nhà. 15 Khối nhà được liên kết bởi các khu
tiểu cảnh sân vườn, hồ nước, đường đi dạo, chòi nghỉ…tất cả tạo thành một khối
dòng chảy thông suốt hài hòa.
Mỗi một khối nhà đều có một khối nhà đầu có một lối đi riêng biệt để tạo sự
riêng tư cho từng gia đình để ít gây ảnh hưởng đến sinh hoạt của gia đình
khác. Nhưng vẫn tạo sự gắn kết cho tộc nhân trong gia tộc Hạ Gia.
Hạ Đông Nghi nhà cũng là một trong số 15 khối nhà này, đó là một canh biệt thự
trung tâm, nằm cạnh một khu tiểu cảnh sân vườn lớn kết hợp cùng một hồ nhân
tạo, sự kết hợp giữa các loại cây xanh thảm cỏ, cây hoa, suối nước, … tạo nên
một nét vô cùng u nhã nhưng tráng lệ, cho con người ta một cảm giác yên bình,
thoải mái, như hòa vào giữa thiên nhiên vậy.
Suốt một chặng đường chạy tới Hạ Đông Nghi vậy mà vẫn giữ nguyên một bộ dáng
lạnh nhạt người, chỉ thi thoảng vì Diệp Hiểu Phong chỉ dẫn đường còn lại thì
là im lặng không nói chuyện tới. Nếu lúc này so sánh nàng với khôi băng thì
cũng không khác nhau là mấy. Diệp Hiểu Phong mấy lần định bắt chuyên nhưng lại
bị nàng cái này bộ dáng lại khiến hắn đem những lời vừa đến cửa miệng lại cho
nuốt vào. Không gian vậy mà trở nên tĩnh mịch đến lạ thường.
Suốt chặng đường hơn một tiếng đồng hồ ấy Diệp Hiểu Phong hắn vậy mà luôn suy
nghĩ đến sẽ nói gì khi gặp phụ thân nhóm người, phải biết hắn vậy mà lần đầu
tiên bị cái bạn gái nắm đầu lôi đi gặp nhóm phụ thân người, hỏi sao hắn không
căng thẳng và khẩn trương cho được, nhất là hắn và Hạ Đông Nghi người trước
giờ còn chưa có nhận biết nhiều, chỉ là tối hôm qua xảy ra chút tai nạn ngoài
ý muốn đây này.
Xuống xe thời điểm hắn người càng là có chút hồi hộp đi lên, không biết Hạ
Đông Nghi phụ thân nhóm người sẽ như thế nào, nàng là có đến một cái anh trai
hay không hắn vẫn là không biết, thông tin về nàng hắn là biết quá ít. Giữa
lúc hắn đang còn chưa biết nên đối mặt với phụ thân nhóm người thế nào thì Hạ
Đông Nghi bất ngờ lên tiếng.
“Diệp nhị thiếu gia cảm ơn anh đã đưa tôi về!”
“Hạ tiểu… Đông Nghi em không cần khách sáo!”
Diệp Hiểu Phong hắn tính xưng hô Hạ tiểu thư nhưng nghĩ lại có chút không hợp
nên lại đổi sang gọi Đông Nghi dù sao giữa hắn và nàng đã có một cái không rõ
ràng sự kiện kia, lại sắp đi gặp phụ thân nhóm người tựu cũng là phải nên đổi
cách xưng hô là vừa, chí ít trước mặt Phụ thân nhóm người cũng là không cho
thất thố đây này.
“Ân! Dù sao cũng cảm ơn anh! Anh có thể về được rồi!” Hạ Đông Nghi vẫn một bộ
dáng lạnh lùng đi ra.
“Có thể về!...” Diệp Hiểu Phong vậy mà lúc này có chút giật mình tưởng mình
đang nghe nhầm hỏi lại.
“Ân! Làm phiền Diệp nhị thiếu gia đưa về thật ngại!”
“Đông Nghi!...Không phải?... Không phải là đi gặp … sao?” Diệp Hiểu Phong chưa
hết nghi hoặc dò hỏi.
“Gặp?... Diệp thiếu gia ý anh là gì?” Hạ Đông Nghi có chút nhăn mặt khó hiểu
bộ dáng.
“Ngạo tào! Nàng là muốn làm gì a? Bắt ta đưa về nhà, giờ lại đuổi về. Không
phải là muốn đem ta đùa bỡn nha” Diệp Hiểu Phong trong lòng thầm than nhưng
ngoài mặt vẫn tỏ ra không gì gãi đầu cười nói.
“Không có gì!...ha… ha… Anh về trước.”
“Ân! Diệp thiếu gia lái xe cẩn thận!” Hạ Đông Nghi vậy mà lạnh nhạt quay người
bước về phía cửa cũng không quan tam đến Diệp Hiểu Phong rồi.
“A!...Đông nghi!... Chờ ta một chút!...”
“Diệp thiếu gia có chuyện gì a?”
“Đông Nghi chờ ta một chút!” Diệp Hiểu Phong không có thời gian giải thích,
hắn vậy mà lật đật chạy vội vào xe, bộ dạng như tìm kiếm một cái gì đó, sau đó
hắn rất nhanh quay lại dúi vào tay Hạ Đông Nghi một mẫu giấy trong đó có ghi
rất nghiêm chỉnh một dãy số 186-xxxx-xxxx. Hắn vậy mà lúc này có chút xấu hổ
cùng lúng túng bộ dáng.
“Đông Nghi đây là ta số điện thoại có gì thì cứ gọi.”
“Ân! Còn gì nữa không?” Hạ Đông Nghi bộ dáng lạnh lùng như muốn đuổi khách đi
ra.
“Hết rồi!... ha… ha…Đông Nghi em nghĩ ngơi đi! Anh đi trước đây!”
Diệp Hiểu Phong gải đầu cười nói, bộ dáng có chút lúng túng đi ra, phải biết
hắn vậy mà trước giờ chưa có như vậy qua.
Hạ Đông Nghi vậy mà lúc này không nhiều lời, đem mảnh giấy ném đại vào một góc
trong giỏ sách cũng là không để ý đến, chẳng bao lâu vậy mà nàng bóng dáng đã
khuất sau cửa cổng rồi.
Trở vào xe thời điểm Diệp Hiểu Phong trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhỏm
cùng là mắng ầm lên “ Nàng vậy mà thật biết trêu người a! Làm ta tưởng nàng
nắm ta đi gặp Phụ thân nhóm người, hù chết ta mà”. Tuy nói là vậyn hưng hắn dù
sao cũng có trong lòng một chút tiếc nuối, hắn dù sao cũng đã chuẩn bị tâm lý
rồi a.
Từ Hạ gia về tới Diệp gia trời cũng trưa điểm, Diệp Hiểu Phong có chút uể oải
đưa xe vào bãi đậu xe, vừa đến nơi thì Diệp Thiên Thành vậy mà lúc này cũng về
tới, vừa thấy Diệp Hiểu Phong hắn vậy mà có chút tiếu dung cười nói.
“Tiểu Phong tối qua ngủ ngon a!”
“A!... Cũng tạm!... Thành ca đêm qua chơi vui chứ” Diệp Hiểu Phong có chút
lúng túng, hắn là không muốn cho Diệp Thiên Thành biết đêm qua chuyên, nên
cũng là tìm cách lái sang chuyên khác.
“Ha…ha… Đêm qua vậy mà bị hai tên hỗn đãn kia lôi kéo một phen... Vậy mà lúc
nào kêu lên mấy cái mỹ nữ. Đến giờ còn có chút rả rời.” Diệp Thiên Thành vậy
mà đôi mắt thâm thúy nhìn Diệp Hiểu Phong tủm tỉm cười nói.
“A… vậy a! ta cũng có chút mệt a! Đêm qua tửu vậy mà có chút mạnh a!” Diệp
Hiểu Phong vậy mà có chút chột dạ chuyển chủ đề.
“Mạnh!... ta cũng thấy vậy! Ha... ha... Đêm qua đã đưa em dâu về rồi chứ ?...”
Diệp Thiên Thành càng là tiếu dung trêu chọc Diệp Hiểu Phong.
“A… Nàng vẫn tốt!.... Tựu đã đưa về!” Diệp Hiểu Phong càng có chút lúng túng,
bộ dáng như người ăn vụng sợ bị người phát hiện đi ra.
“Đưa về là tốt!... Ha.. ha...” Diệp Thiên Thành càng là ha hả cười lớn.
“Thành ca ta có chút mệt!.... Ta về phòng trước!...” Diệp hiểu Phong không dám
nói nhiều sợ bị Diệp Thiên Thành nhìn ra manh mối nên càng nhanh chóng tìm một
lý vậy mà lủi mất, để lại Diệp Thiên Thành một mình ở nhà xe.
Nhìn bộ dáng chạy trối chết của Diệp Hiểu Phong, Diệp Thiên Thành trên miệng
vậy mà nhếch lên một nụ cười đểu cáng “Tiểu Phong ngươi phải cảm ơn người anh
này vì thay ngươi làm người mai mối chuyện đêm qua a! Kể ra cũng có chút tiếc
đây này! Em dâu vậy mà quá khiêu gợi, một cái tiểu hồ ly, Tiểu Phong vậy mà để
ngươi quá tiện nghi rồi.”