Tạm Thời Được Ân Xá


Người đăng: phonglinh1710

Lúc này ba người cùng ngủ trực tiếp là đến chiều muộn một điểm mới vừa tỉnh
dậy.

Hạ Lộ đầu có chút choáng váng, càng là hạ thân truyền đến một cơn đau nhức đi
lên tới. “Kỳ quái!” Hạ Lộ càng là giật mình lên tới, nàng vậy mà cảm nhận được
cơ thể mình vậy mà càng là khắp nơi đau nhức, mà dường như tựu là có chút
trống rỗng đây này.

Làn da mát rượi của nàng càng là nhạy cảm lên tới, dường như nó đang ma sát
chạm vào một cổ nóng rực da thịt khác đi lên mà càng là cùng nhau chạm tới
không một chút ngăn cách nào của quần áo đi ra.

“Không tốt!” Hạ Lộ càng là bị dọa cho giật mình tỉnh giấc lên rồi. Một cổ khí
tức nam tử là đang tràn vào mủi nàng đi lên, tựu là rất gần, rất gần. Hạ Lộ
vừa mở mắt thì đập vào mắt cô là một khuôn mặt một người thanh niên có phần
điển trai, phong nhã vậy mà thanh tỉnh ngủ bên cạnh nàng, người này càng là
không ai khác chính là Diệp Hiểu Phong hắn sao!

“Hắn!... Sao hắn lại ở đây!... Nàng vì sao?...” Hạ Lộ càng là bị dọa cho sợ
lên rồi, đây là có chuyện gì? Tại sao nàng lại ôm hắn mà ngủ chung một chổ đây
này.


  • A!.....

Hạ Lộ thoáng đem chăn cho vén đi lên làm kiểm tra một thoáng đi lên. Nàng càng
là sợ lên rồi! Nàng và Diệp Hiểu Phong vậy mà đều là trên người trống trơn một
điểm đi lên, càng là làm cho nàng khó có thể chấp nhận lên đó là khắp nơi trên
cơ thể nàng vậy mà đầy rẫy vết đỏ hồng đau buốt, nhất là nàng đôi thỏ ngọc
tuyết trắng càng là đỏ hồng một mảng đau nhức.

Hạ Lộ vậy mà bưng mặt cho khóc rống lên rồi. Nàng có ngốc cũng hiểu lên rồi,
càng là bị hắn tên nhị thế tổ cho cướp đi nàng “mộc nhỉ” rồi. Hạ Lộ vậy mà
càng thương tâm lên rồi, hay tay xiết chặt lấy cơ thể ô ô khóc mãi không thôi!

Ở thời điểm Hạ Lộ thét lên một thoáng thì cũng đem Phương Phương cùng Diệp
Hiểu Phong cả hai cho đánh thức lên rồi. So với Hạ Lộ thương tâm một điểm đi
lên thì Phương Phương vậy là một cái thở dài nhẹ nhỏm đi ra. Tựu là hôm qua
nàng không có bị xuân dược làm cho làm ra cái phán đoán sai lầm.

Nàng đã nhìn thấy hắn, đã cảm thấy hơi ấm của hắn quả là không sai lệch đây
này. Nàng tựu là không còn nhớ lúc trưa mình tựu là điên cuồng ra sao, nhưng
nàng biết từ thời điểm này nàng đã là hắn một cái nữ nhân, là của hắn một
người phụ nữ chân chân chính chính chứ không còn là của hắn một cái tiện nghi
muội tử nữa rồi.

Trong tim nàng tựu là ấm áp, là hạnh phúc một điểm đi lên, nhưng nàng tựu là
càng đau lòng, tự trách không dứt. Cái làm nàng đau lòng khó xử lúc này tựu là
Hạ Lộ người chị em tốt này của mình. Hạ Lộ vốn là một cô gái đơn giản, ngây
thơ, thuần khiết, vậy mà vì nàng làm cho cuốn vào cái hoàn cảnh chẳng giống ai
đây rồi.

Vừa tỉnh dậy thấy tràng cảnh này Diệp Hiểu Phong càng là bị dọa lên cho chân
tay luống cuống đi lên rồi. Hắn tựu cũng là một cái hái hoa công tử hạng
người, nhưng chưa bao giờ hắn tựu rơi vào cái tràng cảnh như hiện tại.

Hỏi sao hắn không cuống lên một điểm cho được, hắn vậy mà một lúc cho lấy đi
hai cái “mộc nhỉ” của hai người con gái một lượt, nếu nói như là hắn sẽ phụ
trách, hắn là sẽ phụ trách sao đi ra đây! Tựu là phụ trách Phương Phương hay
Phụ trách Hạ Lộ, nên phải biết rằng hắn còn một cái phụ trách người là Hạ Đông
Nghi nữa a.

Nhìn cái bộ dáng lóng nga lóng ngóng, chân tay cuống lên, mồ hôi vậy mà cho đổ
đi ra của hắn, đâu còn là dáng vẻ anh tuấn, hào hoa, phong nhã một điểm đâu
nào. Phương Phương thấy bộ dáng khổ sở chật vật của hắn vẫn là thức thời một
điểm hướng hắn đem cho tạm thời buông tha lui ra trước. Nàng tựu cần là thoáng
làm một chút ổn định tâm lý đi lên cho Hạ Lộ chị em tốt của nàng đây này.


  • Tiểu Phong vẫn là anh nên tránh đi một điểm, lúc này vẫn chưa là thích hợp
    nói chuyện đây này!


  • Ân! Phương Phương vẫn là em tốt! Em coi vẫn là hảo hảo chăm sóc cho Lộ Lộ
    đây này, tựu cái gì cần chịu trách nhiệm thì vẫn là chịu trách nhiệm a. Anh
    vẫn là ở ngoài một điểm. cần gì vẫn là cứ gọi a.


  • Ân! Vẫn là còn có chút lương tâm. Tạm tha cho anh một điểm.


Phương Phương vậy mà cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn vậy mà vẫn là trong lòng
nàng như vậy tựu không sai đây này, vẫn là nam nhân chân chính đi ra, dám chịu
trách nhiệm đây này. Diệp Hiểu Phong tựu là được lệnh ân xá nên trong lòng
cũng có chút là thả lõng bớt ra, dù sao chuyện hôm nay dù nói gì hắn cũng là
phải gánh lên trách nhiệm người đây này.


  • Phương Phương cảm ơn em. Anh vẫn là đi trước, vẫn là bảo nhà bếp làm một
    thoáng chuẩn bị đồ ăn tối cho hai em. Tối nay tựu là thoáng ở đây là điểm nghỉ
    ngơi trước đã.


  • Ân! Vẫn là phiền anh bận rộn rồi.


Mang quần áo chỉnh tề rời khỏi phòng một điểm hắn vẫn là cho người thoáng làm
chút chuẩn bị đi lên rồi. Tựu là trước tiên vẫn là cho người chuẩn ý một chút
đồ bổ cho hai nàng đi lên, hắn cũng không phải không biết là con gái sau khi
hư thân cần phải được bồi bổ đây này.

Thoáng làm xong sắp xếp hắn vẫn là trở về nhà thoáng làm chút tắm rửa thay
quần áo một điểm đi lên. Tựu trên đường cũng là ghé qua cửa hàng thoáng làm
chút quần áo đi lên cho Hạ Phương hai người thay đổi đây này. Hắn vậy mà tối
nay vẫn là có hẹn ăn tối với Hạ Đông Nghi đây này, nhìn đồng hồ một lát vẫn là
còn cách giờ hẹn một điểm khoảng cách đi lên. Hắn vẫn là trước trở về Giang
Ngư Yến trước xử lý cho xong chuyện đây này.

Trở về Giang Ngư Yến hắn vẫn là trước cho dặn dò nhân viên mang đồ ăn cùng
quần áo một chổ mang lên cho Hạ Phương hai người, hắn vẫn là chưa biết nên đối
mặt ra sao với hai nàng đây này, vẫn là cho hai nàng một khoảng thời gian để
bình tĩnh lại đi lên, vẫn là nhờ tất cả trên vai Phương Phương đây rồi.

Chuẩn bị cho Hạ Phương hai người hoàn tất vẫn là nên làm chút chính sự đi lên
rồi, hôm nay tựu là phải giải quyết cho êm đẹp tên vương bát đãn Lý Vân Du đây
này, dù sao hắn tựu cũng là đại thiếu gia nhà họ Lý đây này. Diệp Hiểu Phong
trước tiên cho gọi quản lý đi lên cùng hắn một chổ đem Lý Vân Du đang là bị
trói như bánh trưng mang ra tới.

Lý Vân Du lúc này bị xuân dược làm cho muốn điên loạn lên rồi, hắn tựu là
trúng vào một vẫn là một lượng không nhiều xuân dược đây, tựu là vẫn còn một
hai điểm thanh tỉnh đi lên. Bị trói như cái bánh trưng nằm lăn lộn dưới đất,
hắn bây giờ là cỡ nào thê thảm đi lên rồi, còn đâu bộ dáng tiêu sái đi ra nữa.
Tựu vừa thấy Diệp Hiểu Phong hắn đã cho thóa mạ lên rồi.


  • Diệp Hiểu Phong tên vương bát đãn nhà ngươi còn không mau đem thả ta đi ra!


  • Thả ngươi! Tựu là được, nhưng cũng không phải là bay giờ a! Không thấy là
    cần một trả chút giá nào sao? Diệp Hiểu Phong tức này tựu là mặt cười như
    không cười, bộ dáng chẳng khác nào sát thần một điểm đây rồi.


  • Ngươi! … Tựu là muốn gì? Lý Vân Du Hắn vậy mà bị dọa cho sợ lên rồi.


  • Ngươi trước tiên vẫn là đem những người cùng ngươi tham gia vào kế hoạch
    hôm nay tựu cho đi ra trước đây này!?


  • Ngươi vẫn là trước đem ta thả ra! Lý Vân Du hắn vậy mà kỳ kèo đi lên.


  • Lưu Quản lý vẫn là trước đem Lý Vân Du hắn cho nếm chút thủ đoạn đi lên hắn
    mới là ngoan ngoãn một điểm đây này!


Diệp Hiểu Phong vậy mà không ngó ngàng đến Lý Vân Du mà quay qua Lưu Chương
quản lý cho gọi tới rồi. Tựu phải biết là Diệp Hiểu Phong hắn lúc này là không
có cho Lý Vân Du hắn mặc cả đi lên rồi, càng là bộ dáng không cho phép cự
tuyệt đi lên. Phải biết rằng hắn là loại người rất ghét loại ăn cây táo rào
cây sung đây này.


Đỉnh Cấp Công Tử - Chương #13