Tiên Thiên Thần Âm Thể Chất


Người đăng: ❆๖ۣۜThập❆๖ۣۜVĩ ❆๖ۣۜHồ❆

Thần Tiểu Văn đang muốn trách móc gì thì Diệt Thiên đã cắt ngang :

"Ngươi đừng nói chuyện vô bổ nữa, bây giờ ta cần đi vào một võ quán để làm
việc ngươi có biết nơi nào tốt để phát triển thực lực cho ta không ?"

Nghe Diệt Thiên hỏi thì Thần Tiểu Văn gương mặt mũm mĩm húp lại khẽ hỏi :

"Bộ ngươi không muốn đi vào trong Thiên Phong học viện nữa sao ?"

" Có chứ ngươi nghĩ sao ta lại từ bỏ mục tiêu của mình, chỉ là ta muốn khi
thực lực đã đủ chín mùi thì mới xin vào trong Thiên Phong ."

Diệt Thiên để củng cố thêm quyết tâm của mình trước Thần Tiêu Văn thế nên chậm
rãi phân tích :

"Ngươi thử nghĩ xem ta bây giờ thi vào trong Thiên Phong thì chắc gì đã đậu
nhưng hai năm sau nếu tăng tu vi võ học cao lên thì khả năng đi vào cũng tốt
hơn, với lại hai năm cũng đủ để Thanh Vân tốt nghiệp khi đó ta bớt lo hơn rất
nhiều ."

Thần Tiểu Văn biết mình cũng chẳng thể đưa ra ý kiến tốt hơn, suy nghĩ một
chút dù hơi do dự thế nhưng hắn vẫn nói ra :

"Thực ra võ quán tốt nhất để người phát triển chính là Thiên Phong võ quán ,
nơi đây tuy tốt nhưng thực sự ta vẫn không muốn ngươi đi vào trong đó một chút
nào ."

Diệt Thiên hơi ngạc nhiên hỏi :

"Chẳng lẽ võ quán đó có vấn đề gì hay sao ?"

Thần Tiểu Văn nhỏ giọng rồi khẽ liếc qua Diệp Tuyết khẽ giọng nói :

"Nàng ấy tu luyện rất ít nhưng Thiên Phong võ quán lại khiến cho nàng ta tu vi
không thua ngươi mấy nhưng đồng thời ở trong đó thường chỉ có người nhiều tiền
tu luyện thôi .Giống như Diệp Tuyết nàng ấy cũng tu luyện bên trong đó vậy ."

Diệt Thiên cười nói :

"Ta xin vào võ quán để làm việc cơ mà, để ta tìm cơ hội đi vào trong Thiên
Phong võ quán để tìm việc làm ."

Thần Tiểu Văn thở phào nhẹ nhõm khẽ giọng nói :

"Cái này thì được với lại ta nghe nói nhân viên của võ quán có thể được nhận
thẻ thành viên sau đó có quyền luyện tập trong các phòng trống vào buổi tối .
Nhưng xin vào đó không phải dễ đâu thế nên ngươi đừng quá hi vọng ."

Thầy giáo vào lớp khiến hai người phải dừng cuộc nói chuyện, trong thời gian
này Diệt Thiên cắn bút suy nghĩ làm sao để trở nên nổi bật . Thấy Diệt Thiên
cứ chống cằm suy nghĩ mãi thì Thần Tiểu Văn mới hỏi :

"Ngươi còn cái gì suy nghĩ hay sao ?"

Diệt Thiên chép miệng nhỏ giọng nói :

"Ngươi có biết làm sao để nổi bật hay không ?"

Thần Tiểu Văn nhìn hắn lắc đầu nói :

"Giống như ngươi đủ nổi bất rồi, vừa đẹp trai, học giỏi lại còn làm trai bao
quá mức nổi bật còn gì . Chẳng bù cho ta muốn để người khác nhớ tới thì bắt
buộc phải làm ít việc khác người.

Ngươi nói thì ta mới nhớ còn mấy ngày nữa thì hết năm học rồi cũng phải làm
cái gì đó đặc biệt một chút mới được . Để xem ta có thể làm cái gì nào ."

Trên bảng thấy giáo đang hăng say giảng hắn ta chợt nghĩ ra một ý tưởng, chờ
đợi một lúc thì thời cơ cuối cùng cũng tới.

"Có ai biết làm bài này không ?"

Thần Tiểu Văn dơ tay hô to :

"Thưa thầy để em lo ."

Thầy giáo nghi hoặc nhưng vẫn nghiêm túc :

"Mời trò lên bảng ."

Thần Tiểu Văn đi lên bảng một cách đầu khí khái, nắm viên phấn trên tay bắt
đầu viết rất khí thế, một bài toán nhanh chóng có kết quả . Ném phần về khay
hắn ta bước về chỗ trong ánh mắt trầm trồ của mọi người.

Khi hắn ta về đến nơi thì Diệt Thiên ánh mắt cũng thay đổi như không thể tin
đứng hình mất vài giây mới nói :

"Ngươi làm sai rồi ."

Thần Tiểu Văn thản nhiên cười nói :

"Dĩ nhiên là sai rồi nếu đúng thì quá tầm thường, như ngươi đi lên xuống bao
nhiêu lần cứ làm đúng mãi thì ai thèm chú ý ."

Hắn vừa dứt lời thì ở phía trên lão sư mặt cũng đen lên :

" Thần Tiểu Văn tại sao công thức cơ bản cũng không biết lại muốn xung phong
lên làm bài thế ?"

Thần Tiểu Văn đứng lên cười tươi nói :

"Đầu năm tới giờ cảm giác mình không đóng góp gì trong tiết học thế nên ta mới
quyết định thử sức mình dù chẳng biết gì, bây giờ thử xong ta mới biết mình
không biết gì thật ."

Bạn học trong lớp đều té ngửa, bây giờ bọn họ mới hiểu hóa ra tên này chẳng
biết gì cả, lão sư tức giận hỏi :

"Ngươi cái gì cũng không biết thì mấy ngày sau làm sao thi tốt nghiệp ?"

Thần Tiểu Văn vỗ ngực đầy tự tin nói :

"Chúng ta đi thi không có kiến thức nhưng vẫn có thể vượt qua mọi trở ngại
bằng niềm tin, người xưa đã từng nói không gì là không thể ."

Lão sư hừ một tiếng tức giận nói :

"Niềm tin của ngươi có tên tuổi rõ ràng luôn, hay ta đổi vị trí của người xem
niềm tin của ngươi có còn tốt như thế không nhé ?"

Nghe thấy có nguy cơ bị đổi chỗ Thần Tiểu Văn cuống cuồng lên cười trừ nói :

"Không khí cuối năm hơi căng thẳng thế nên ta muốn làm mọi người vui vẻ một
chút thôi ngài đừng hẹp hòi như thế chứ ."

Lão sư hừ một tiếng rồi quát :

"Ra ngoài đứng chép một ngàn lần công thức trang 126 cho ta, nếu chiều nay
trước khi đi về ta không thấy thì ngươi chọn chỗ ngồi mới đi . Còn bài này
giao cho Diệt Thiên lên giải, thế hiện một chút độ vững chắc của mình nếu
không hắn mất cả niềm tin đấy ."

Cả lớp bật cười thậm chí chẳng mấy khi nhếch miệng Diệt Thiên cũng cười rất
tươi, mấy cô gái đang tập trung vào hắn ta thì có cả giác như nắng hạ chiếu
vào tim vậy . Diệt Thiên giải toán xong rất nhanh sau đó đi về chỗ.

Từ những gì Thần Tiểu Văn thể hiện thì rõ ràng muốn nổi bật trước tiên phải bỏ
đi liêm sỉ cái đã, nghĩ một hồi hắn ta phát hiện rõ ràng đã làm trai bao ai
cũng biết thì còn liêm sỉ nữa đâu mà phải bỏ.

Khi Diệt Thiên bỏ phấn vào khay chuẩn bị đi xuống dưới thì lão sư cười nói :

"Có vẻ mọi người trong lớp cũng khá căng thẳng thật Diệt Thiên cũng ít nói hôm
nay làm cái gì đó cho mọi người thư giãn chút đi ."

Diệt Thiên nghe thấy thế thì lúng túng bởi hắn ta chưa hề chuẩn bị cái gì cho
tình huống thế này cả, hắn hơi suy nghĩ một chút sau đó nói :

"Ta có lẽ chỉ biết đánh đàn thế nhưng ở đây đâu có đàn để đánh ."

Diệp Tuyết nghe thấy thế la to :

"Ta có ngươi thích loại đàn gì ?"

Diệt Thiên vẻ mặt đầy bất ngờ nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại bởi ít ra hắn ta
thực sự biết đánh đàn, khẽ cười một cái hắn ta nói :

"Có đàn dương cầm không ?"

Diệp Tuyết từ trong túi lấy ra một viên bi nhỏ đi lên bục giảng ném nó ra rất
nhanh chóng từ viên bi rất nhiều hạt nhỏ li ti màu đen bắt đầu tràn ra, một
lúc sau đã biến thành cây dương cầm to lớn đẹp đẽ.

Tuy bất đắc dĩ nhưng như thế cũng tốt dù sao lâu rồi cũng không đụng vào, hơi
suy nghĩ hắn ta đã chọn xong bài, bản nhạc này mẹ hắn đã đàn và dạy cho hắn
đến tận 3 năm.

Trước kia khi bắt đầu công cuộc kiếm tiền hắn đã phải đàn để các quý bà để ý
nhưng bản nhạc này hắn không đánh vì đó là ký ức tốt đẹp nhất và lâu dài nhất
hắn có với cha mẹ, một thứ đi theo hắn cả tuổi thơ hạnh phúc.

Tiếng đàn chậm rãi cất lên một bản nhạc rất quen thuộc "Mẹ yêu con ", bắt đầu
từ những phím đầu tiên mọi người đã cảm thấy thứ này không hề giống thứ họ
từng nghe.

Vẻ mặt của Diệt Thiên thì lặng đi hơi man mác buồn, giai điệu ấm áp nhưng
không hiểu sao lại làm người ta rất nhói lòng . Thần Tiểu Văn đang chép phạt
ngoài kia cũng dừng bút lại chiếc bút trong tay bị hắn bóp nát từ bao giờ.

Rõ ràng giai điệu vô cùng nồng ấm nhưng sao nghe lại cực kỳ nhói lòng, mấy cô
gái biết gia cảnh của Diệt Thiên rơm rớm nước mắt .Mấy tên quậy phá trong lớp
cũng không nói một lời nào.

Thần Tiểu Văn gạt nước mắt sau đó vẻ mặt vui vẻ giống như ăn mày nhặt được
tiền khẽ rít :

"Tiên Thiên Thần Âm Thể Chất sao ngồi cạnh hắn lâu như thế mà mình không nhận
ra ."

Hà Nam lão sư không biết từ khi nào đã bóp nát thanh thước kẻ của mình, rất
may mọi người tập trung vào trong đàn khúc lên không chú ý đến hắn ta .Diệp
Tuyết nước mắt đã thành hàng khi bản nhạc kết thúc nàng nhận ra mình thất thố
rồi.

Lau nhanh nước mắt nàng cầm thêm một viên bi đi lên bục giảng, nàng quay qua
nói với Hà Nam lão sư :

"Thời gian tiết học cũng không còn dài nữa hay ngài cho Diệt Thiên bạn học thể
hiện thêm một bài nữa, theo ta được biết thì Diệt Thiên đánh cổ cầm còn hay
hơn dương cầm rất nhiều ."

Hà Nam đang trầm tư bị Diệp Tuyết ngắt mạch suy không biết cái gì nên gật đầu
bừa :

"Ừ cũng được ."

Diệp Tuyết quang não sẽ lóe sáng chiếc dương cầm biến lại thành viên bi sau đó
bàn cổ cầm xuất hiện, Diệt Thiên không hiểu em gái mình đã cho nàng biết
những gì nữa, thú vui duy nhất của hắn cũng bị tiết lộ ra ngoài.

Hà Nam nhìn thấy cây cổ cầm thì hơi nhíu mày còn Thần Tiểu Văn nhanh trí lấy
giấy nhét vào tai trong miệng lẩm nhẩm cái gì đó, Diệt Thiên thở dài nói :

"Ta đàn nhạc vui sao mọi người khóc thế, nếu dở thì dành thời gian cho người
khác làm cái gì đó vui một chút ."

Mọi người ở dưới liền sốt sắng góp lời.

"Chúng ta là cảm động khóc chứ không phải buồn ."

"Đúng thế "

"Biểu diễn tiếp đi ."

"....."

Diệp Tuyết cười nói :

"Mọi người cho Diệt Thiên một tràng pháo tay nào ."

"Bộp ..bộp "

Tiếng vỗ tay vang lên rần rần Diệt Thiên thì hơi hồi hộp bởi ngoài em gái và
cha mẹ thì chưa ai nghe hắn đàn cổ cầm bao giờ . Hình như mẹ hắn cũng từng dặn
đừng đàn cho ai nghe thì phải nhưng đàn một ca khúc có sao đâu chưa kể cha hắn
cũng nói đàn vui là được.

Diệt Thiên nghĩ một chút rồi nói :

"Thôi để ta đàn một bài vui hẳn đi cho mọi người thoải mái ."

Diệp Tuyết nghĩ đến cái gì khẽ nhắc :

"Dây đàn hơi đặc biệt thế nên dùng chút nguyên lực mới có thể dùng được bình
thường ."

Kiểm tra độ nhạy của dây đàn Diệt Thiên cảm giác thứ này kéo nặng hơn dây đàn
bình thường rất nhiều, cô nàng kia mua đàn về để tập võ hay sao lại chọn thứ
này.

Canh chuẩn chỉ sau đó Diệt Thiên bắt đầu đàn một lúc sau tiếng chuông tan học
vang lên mọi người đi nghỉ giữa giờ, từ lớp của Diệt Thiên tràn ra một đám
người ai lấy cũng vẻ mặt hớn hở như trúng độc đắc.

Thần Tiểu Văn thì mặt đầy mồ hôi khẽ vuốt trán như qua được tai nạn vậy, Diệt
Thiên thì gãi đầu không hiểu chuyện gì xảy ra cả .Đàn một khúc thôi thật sự có
thể khiến người ta khi khóc khi cười như thế hay sao.

Hà Nam lão sư đi vẫn ngồi nguyên chỗ, thấy Thần Tiểu Văn vẻ mặt bình tĩnh đi
vào thì có chút phức tạp nhưng không nói gì . Thần Tiểu Văn nháy mắt ra hiệu
Hà Nam lão sư lấy cặp nhanh chóng đi ra ngoài .


Diệt Thiên Truyền Thuyết - Chương #7