Mỹ Nhân


Người đăng: Lucius

Sắc trời đã tối, biển cả êm dịu, chợ đêm vẫn rất sầm uất, nơi này đáng mặt Bất
Dạ Thành.
Mỗi khi đêm tối, nam thanh nữ tú lại vây quanh đống lửa bắt đầu nhảy múa. Nơi
này có thể ngôn tửu ca hoan. Nơi này mọi người có thể thả ra tất cả nhiệt tình
cùng cảm xúc mạnh mẽ.
Trên cổng thành, trên bảo tháp, cửa hàng tạp hóa bày ra bên đường, cửa hàng
rèn, tiệm thuốc cũng treo đầy đèn lồng. Dõi mắt nhìn lại thật là mọt cảnh
tượng tráng lệ, vui tươi.
Mấy người trên đường mua mấy thớt ngựa tốt. Xài suốt mọt ngày mới tới Hải Bình
Trấn. Sở Vân sợ ở Hải Bình xuất hiện cường đạo cùng vu yêu cho nên mang Tạ Bảo
Tuyền ngự kiếm phi hành.
Hải Bình Trấn là một trọng trấn quan trọng, đường phố phồn hoa, ưu mỹ cảnh
trí. Cách Tầm Mã Trấn phải chạy hơn nửa ngày đường. Một đường bôn ba để cho
mấy người cảm thấy mệt mỏi! Bây giờ chỉ muốn tìm một chỗ ngủ một giác thật
dài.
Ở Hải Bình Trấn cho mướn cả một đại viện, tốt hôm nay có thể dể cho mấy người
ngủ một giấc thật tốt.
Ánh sao ban đêm thưa thớt, chỉ có trên ngân hà kia hiện lên vô số tiểu tinh
linh.
Tần Phong một mình đi tới mặt hồ, thuê một chiếc thuyền con thưởng thức bầu
trời đêm rực rỡ, sau đó cũng có tâm sự khóa ở trong lòng.
“Hôm qua ở Tầm Mã Trấn gặp vu yêu. Người thần bí cướp đi của hắn Hỏa Thần
Châu. Hắn tựa hồ có một dự cảm bất tường, luôn cảm giác sẽ có chuyện lớn xảy
ra.”
Chân trời giũa tháng cô quạnh buồn tẻ, trên trấn ánh đèn vẫn sáng, con phố vẫn
đông đúc. Chiếc thuyền nhỏ dừng trên mặt hồ đung đưa từng đợt, từng đợt con
sóng…
Tần Phong ngửa mặt trông lên bầu trời siết chặt quả đấm: một ngày nào đó ta
muốn bay lên chín tầng trời, đi nhìn một chút mảnh thiên địa kia có gì khác.
Ánh mắt kiên nghị kia tựa hồ không có người nào có thể ngăn cản quyết tâm
luyện huyết thành tôn của hắn.
“Chủ thuyền chúng ta cập bờ đi! Nên đi về nghỉ ngơi!”
“Được rồi!”
Tần Phong vừa định lên bờ, đột nhiên một lượt ám khí tấn công tới. Tần Phong
tránh đi một chút, ba phi tiêu nhọn kia đâm vào trên thuyền mộc.
Ai sã lấy ám khí tập kích hắn đâu, mới vừa tới sống nơi nà, không quen ai lại
chưa từng cùng người kết oán. Có thể ở nơi này đại trấn còn có người không ngủ
được, đó chính là Trầm Tiếu.
Hắn một mực coi Tần Phong là cái gai trong mắt. Nghe nói Tần Phong mấy ngày
nay công lực tăng lên không ít, đã sớm không nhẫn nại được cùng hắn động thủ.
“Ha ha! Nguyên lai tiểu tử ngươi chỉ biết trốn.”
Trầm Tiếu từ bên bờ nhảy ra ngoài.
“Là ngươi!”
“Thật bất ngờ?”
“Nghe nói ngươi tu vi lại tiến bộ không nhỏ, không biết tiểu tử ngươi lại đạp
phải cái gì cứt chó, có thể tiến bộ nhanh như vậy. Cầm ra ngươi bản lãnh, để
cho ta tới lãnh giáo một chút.”
Tần Phong thầm nghĩ.
“Sợ hắn làm qua mức! Vừa vặn giáo huấn hắn một chút, trả thù cho hắn ngày
thường dùng mọi cách để làm nhục mình.”
“Được! Xem chiêu!”
Hai người gặp mặt đã đánh liền, đúng như một đôi sinh tử oan gia, trong mắt
Trần Tiếu lại là có ngươi không có ta, có ta không có ngươi.
Lấy phong cách của Trầm Tiếu, vì không để cho Tần Phong vượt qua mình cũng là
xuống vốn ban đầu, không chỉ cả ngày vùi mình trong sách, hơn nữa còn tốn
nhiều tiền mua đan dược, chỉ vì tăng lên một chút nội lực.
Một màn kia làm cho chủ thuyền cảm thấy choáng váng.
Trầm Tiếu một kiếm đâm tới, Tần Phong rút kiếm đón đỡ.
“Phế vật, hôm nay ta sẽ thu thập ngươi!”
Tần Phong một bên tiếp chiêu một bên trả lời: “Ta cũng ngược lại muốn nhìn một
chút xem đệ tử của Diệu Vũ Môn đệ nhất vũ sư là như thế nào.”
“Ầm!”
“Keng!”
“Củi mục, kiếm pháp của ngươi bất quá chỉ như vậy, ta đánh cuộc chỉ năm chiêu
ngươi sẽ phải thua!”
Trước đánh thắng ta rồi nói.
Trầm Tiếu tăng nhanh tốc độ ra kiếm để cho Tần Phong giật mình, mũi kiếm qua
lại ánh mắt đam nhanh, một đâm, hai đâm, ba đâm,.. Liên tực mười mấy cái làm
cho Tần Phong không kịp ra chiêu, chẳng qua là một mặt tránh né.
Tần Phong không cam lòng yếu thế, tránh thoát kiếm chiêu sau dùng tửu quỷ sư
phó dạy hắn tuyệt chiêu kiếm pháp, thượng thiêu hạ tốp, đem Trầm Tiếu dồn đến
cái thang chỗ khoang thuyền.
“Rắc rắc” thuyền nhỏ cột buồm bị hai người làm gãy.
Chủ thuyền phục hồi lại tinh thần, đây là muốn phá hủy bắt cơm ăn của ta a!
Mặt gấp đến dộ nhíu thành một đoàn.
Hai người ở trên thuyền nhỏ đánh nhau chốc lát, làm cho thuyền nhỏ lắc lư,
nước tràn vào. Mắt thấy người ngã thuyền lật chủ thuyền hoa dung thất sắc!
Chủ thuyền kêu khóc tha thứ:”Đừng đánh! Đừng đánh! Hai vị đại gia đừng đánh!
Chúng ta một nhà già trẻ liền dựa vào thuyền này nuôi gia đình sống qua ngày.
Các ngươi hay là được được được rồi.”
Coi là ta cầu các ngươi!
Đối mặt chủ thuyền đau khổ cầu khẩn, Trầm Tiếu lại thờ ơ, hắn vì đánh thắng
Tần Phong bất kể người khác sống chết! Huống chi Tần Phong bây giờ thân ở hoàn
cảnh xấu hắn không dại gì thôi đấu.
“Dừng tay!”
“Ngươi dùng tay trước!” Chỉ như vậy ngươi một chiêu ta một chiêu cũng không ai
chịu thua, hai người trong lúc nhất thời rất khó ngừng tay.
Các ngươi hai cái đều ngừng tay cho ta!
Một âm thanh quen thuộc tử bên bở truyền tới.

Hai người cùng nhìn về phía đó một cái rồi cùng thu tay. “Nàng làm sao lại
tới?” Trầm Tiếu nhìn một chút Tần Phong.
Không sai đó chính là Sở Vân, ở bên trong phòng không tìm được tần Phong dứt
khoát tới chợ đêm tìm hắn.
“Nguyên lai các ngươi ở nơi này. Phiền toái hia vị bây giờ là tình huống gì,
các ngươi còn có tâm tình ở nơi này ẩu đả? Nếu xảy ra chuyện gì các ngươi gánh
nổi sao?”
Sở Vân nhìn một chút chủ thuyền con thuyền bị hai người nháo không còn dáng
vẻ. Lại nhìn một chút vị chủ thuyền xui xẻo này, đem túi tiền ngang hông Trầm
Tiếu lôi xuống.
“Chủ thuyền, số tiền này đủ để cho ngươi đổi một con con thuyền lớn hơn. Cầm
đi!”
Trầm Tiếu lại tức khong ra khí, “Ta, ta, ta!” Nói liên tục ba tiếng ta mà
không làm gì được.
“Ta cái gì mà ta! Số bạc này đối với Trầm gia Thiếu chủ như ngươi không tính
là cái gì đi! Chớ dễ giận như vậy, ai bảo ngươi đem thuyền người ta làm hỏng
như vậy”
Tràm Tiếu nhíu mày tra trường kiếm vào vỏ. Không đếm xỉa tới xung quanh một
chút. Biểu tình kia như nói: “Có gì đặc biệt hơn người! Ta là người có tiền!”
Tần Phong ôm lấy cánh tay bật cười.
“Ngươi chớ có hả hê! Trở về tuần tra đi. Ta là tới đề tỉnh hai ngươi, hai
ngươi đừng xem thường, xảy ra điều gì sơ suất cha tgrách tội xuống các ngươi
ráng chịu!”
“Còn không cùng ta trở về!”
Sở vân đi phía trước còn hai người đi phía sau lầm bầm.
Chỉ vừa mới qua mấy chiêu, trầm Tiếu rõ ràng cảm giác được tiểu tử này quả
thực tiến bộ thần tốc. Cùng với ban đầu nhìn thấy thằng ngốc kia tưởng như hai
người. “Lại tà như vậy! Ta khổ luyện bản lãnh mất tám năm còn không bằng hắn
hai năm tập luyện.”
Trầm Tiếu nói: “Ngươi cái phế vật này ngược lại tiến bộ không ít. Có thể ngươi
đừng nghĩ bò lên! Đến lức Đoạt Đan đại hội ngươi chưa đủ nhìn, ta căn bản
không đem ngươi làm đối thủ. Đến lúc đó ta tuyệt đối sẽ không nhân từ mà xuất
thủ.”
Tần Phong hướng hắn cười một tiếng tỏ vẻ khinh miệt.
“Được! Tùy thời phụng bồi!”
Trầm Tiếu vốn dùng lời kích thích Tần Phong nhưng không nghĩ tới lại chọc mình
đầy một bụng khí.
“--------------”
Trăng, màu đỏ…
Đêm, thê lương…
Gió, xào xạc…
Bầu không khí quỷ dị như vậy nhưng lại là một đêm bình an vô sự. Nắng ban mai
đỏ rực vòng tròn bị đẩy ra triền núi tiệm lộ ra đầu giác.
Một thanh y thiếu nữ cưỡi bạch mã xuất hiện ở trên đường lớn. Bạch mã bước
chân mệt mỏi có chút chậm chạp chứng tỏ cả đêm bôn ba.
Cô gái cả người bụi bặm nhưng không khó để nhìn ra dáng người yêu cốt cùng nhu
mỹ. Cây ngọc trâm trên đầu tỏa sáng lấp lámh, mái tóc đen nhánh xinh đẹp như
thác đổ, tận tình bày tỏ trứ để cho người say mê thiếu nữ tình hoài.
Giữa chân mày nàng chấm chút mực đỏ, đem phong tình nâng lên tột bậc. Gió lướt
qua gương mặt một chút khẽ vuốt tầng lụa mỏng kia. Nàng khẽ động đôi môi nói:
“Đại thúc! Xin hỏi Ma Trạch Sơn đi như thế nào?”
“Ngươi nói Ma Trạch Sơn?”
“Ừ! Chính là nó!”
“Ra Bình Hải Trấn ở hướng đông cứ đường mòn mà đi. Nơi đó địa hình phức tạp
gặp người hay là hỏi một chút.”
“Vâng! Cám ơn đại thúc!” Cô nương tao nhã lễ phép tỏ vẻ kính ý.
Nàng ngẩng đầu nhìn về nơi xa, phía trước khách sạn Tương Long bốn chữ to đạp
vào mắt. Qua làn lụa mỏng cô nương nhàn nhạt mỉm cười.
Cô gái dứt khoát xuóng ngựa. Nàng khẽ vuốt bạch mã nói: “Truy Nguyệt! Lần này
ta và ngươi có thể nghỉ chân một chút rồi!”
Cô gái dắt con ngựa đi tới Tương Long khách sạn, gọi tiểu nhị nói: “Tiểu nhị
ca, cho ngựa của ta chuẩn bị chút rơm cỏ cùng nước uống. Tiền ta trả sau.”
Tiểu nhị gào lên: “Được rồi! Mời cô nương vào trong!”
Cô gái đưa ra ngón tay tinh xảo nhẹ nhàng tháo xuống cái khăn che mặt, ngồi ở
bàn đầu tiên đem kiếm đặt lên bàn. Khẽ mỉm cười: “Chuẩn bị ăn cơm thôi!”
Không biết làm sao cặp mắt chuyển một cái nhất thời lâm vào cảnh lúng túng.
Nàng che kín túi bên hông, móc ra mấy lượng bạc.
“A!”
Nàng biểu tình có chút nóng nảy lại sợ bị người đoán được.
“Ai! Số tiền này sợ rằng tiền cỏ khô cho ngựa ăn còn không đủ. Mặc kệ! Hắc
hắc, lấp no bụng trước rồi nói!”
“Tiểu nhị ca, tới món ăn nổi tiếng nhất của bổn điếm tới đây!”
Tiểu nhị ứng tiếng: “Được rồi! Khách quan chờ một chút.”
Chỉ trong chốc lát tiểu nhị đem lên hai mâm món ăn nổi tiếng nhất trong điếm.
Cá nướng hồ Loan Thanh cùng nhân diện hoa.
Tiểu nhị khách khí nói: Khách quan ngài từ từ dùng!
A a! Thật có điểm thèm ăn.
Tiểu nhị nhiệt tình nói: “Khách quan, đây chính là chúng ta Tương Long khách
điếm bảng hiệu thức ăn, nói trước cá nướng ngửi mùi càng ngửi càng thơm, đây
là cá chép tốt nhất chọn từ Loan Thanh hồ.”
“Nga?”
“Cô nương có chỗ không biết, chúng ta cá chép chọn từ Thanh Loan hồ, Loan
Thanh hồ hạ lưu nước chảy xiết, chỗ hiểm khá nhiều, cá chép nhỏ nghịch lưu mà
lên, đợi đến bơi vào hồ đã sơm đem thịt doạn luyện tươi ngon, sợi thịt chặt
chẽ, nhẵn nhụi hơn nữa dinh dưỡng vật chất phong phú, thoang thoảng thơm mà
không tanh.”
“A! Tốt như vậy a!”
“Dĩ nhiên!” Tiểu nhị tràn đầy tự tin, trong lúc giơ tay nhấc chân giống như
tiên sinh đang giảng bài.
"Lại thêm chúng ta Tương Long khách sạn đặc thù tài liệu trải qua chúng ta vị
trù sư nổi tiếng trong quận tự tay làm nhất định đây là mỹ vị nhân gian.”

"A! Được ngươi nói như vậy ta cũng phải chảy nước miếng."

Cô nương nghe nồng nhiệt, kia kéo nước hai tròng mắt lộ ra vượt qua thắng được
bụng cô cô kêu loạn.

“Lão đại các ngươi nhìn, cô nàng này thật xinh đẹp!"

"Phốc xuy!" Mới vừa uống được một ngụm rượu như vậy một chút phun ra ngoài.

Trong quán rượu người cũng trợn mắt nhìn chằm chằm vị nữ tử này. Thậm chí nước
miếng cũng chảy đến trên bàn cơm.

Tiểu nhị tiếp ra dấu: "Cô nương nghe ta cho ngươi giới thiệu nhân diện hoa,
món ăn này tụ đủ thánh nữ quả, tử cam lam, khổ cúc, dương hành, anh đào, củ cà
rốt đẳng đẳng ngon miệng thức ăn nguội, tuyệt diệu chính là một gắp một
nhai..."

Tiểu nhị lời còn chưa nói hết, liền bị người cắt đứt.

"Ta nói tiểu nhị ngươi tán gái kỹ thuật cũng quá vụn. Đem ngươi Tương Long
khách sạn mấy đạo thúi thức ăn cũng thổi phồng đến bầu trời. Con mẹ ngươi, có
phải hay không thành tâm không để cho người ăn cơm."

Hai người hướng nói chuyện phương hướng nhìn sang.

Một người to béo tròn như viên thịt, đầu lớn người cũng to hướng bọn họ đi
tới, sau lưng theo cùng ba bốn cái người hầu, từ lối ăn mặc nhìn lên cũng
không giống người tốt.

Tiểu nhị thấp giọng đối với cô nương nói: "Người này là Hải Bình nổi danh hỗn
tử. Cô nương phải cẩn thận!"

Vừa dứt lời người đã đến bên cạnh.


Diệt Thế Đế Tôn - Chương #12