Người đăng: khungvocuc001@
Thần c9: Âm Dương Dược Hoàn
- Năm năm
Bạch Diện ngồi trên giường, hai mắt ngơ ngẩn nhìn ánh đèn bên tường, miệng
không ngừng nhẩm mấy lần năm năm, năm năm, năm năm. Thời gian, nó không có
nhiều, tâm tình liền trở nên gấp gáp, mặt khác, nó không cho rằng mình là
thiên tài, cái thời hạn năm năm là dành cho thiên tài, thậm chí là kỳ tài, còn
nó.?
Bạch Diện thật sự cảm thấy bế tắc, tay xiết chặt quyển Vạn Độc quyết, nhìn
những hàng chữ trên đó, thật sự khó hiểu, nhiều chỗ mơ hồ, thậm chí có một số
chữ còn không biết ý nghĩa cụ thể diễn tả cái gì, như thế nào, thì làm sao mà
tu luyện.
Trong đầu thoáng căn lên, suy nghĩ nhiều làm nó cảm thấy rất buồn ngủ, trước
ánh đèn lung linh, hai mắt díu chặt lại, mờ dần rồi tối hẳn. Kê đầu trên quyển
Vạn Độc Quyết, người cong như con tôm ôm một đống đồ trong lòng, nó kéo một
giấc dài đến sáng.
Trời chưa sáng, Ngọc Phượng đã đến phòng Bạch Diện căn dặn thêm một số thứ,
lúc nàng tiến vào phòng, thấy nó nằm chèo queo trên giường, gương mặt nhăn nó
khó coi, giường như trong mơ cũng chẳng được an lành. Nàng định đánh thức nó,
xong nhìn một lát lại thôi, tay khẽ kéo chăn đắp cho nó rồi quay ra viết nhanh
một mẫu giấy, kẹp vào quyển Vạn Độc quyết mà nó đang nắm chặt rồi nhẹ nhàng
rời đi.
Vạn Độc Môn nằm ở U Minh Sơn Lâm hay còn gọi là rừng U Minh, cách thành Thăng
Long mười ngày đường về hướng nam. Nếu là cường giả Ngạo Thị lục cấp trở lên,
dùng công pháp thượng thừa phi thân, chưa đầy một ngày có thể từ môn phái bay
đến nội thành Thăng Long. Bất quá, lần này Lâm bà bà hồi phái, mang theo hai
nữ đồ đệ nên không phi thân đi mà cùng nhau cưỡi ngựa trở về. Mặc dù bà có thể
trở về trước, nhưng sợ chưởng giáo sư huynh nhăn mày co mặt trách mắng nên cố
tình mang theo hai đồ đề, vừa có cái lí do về trễ, lại để các sư muội, sư đệ
về chịu trận trước.
Nghĩ lại cũng có đôi chút kỳ kỳ, trong các sư huynh đệ, ai cũng ngoài trăm
tuổi cả rồi nhưng nhìn đại sư huynh cứ khép nép như chuột thấy mèo. Cố nhiên
gương mặt Lâm bà bà giật giật, nghĩ đến cảnh đại sư huynh quát một tiếng rồi
đá bay cái bàn ra cửa là mặt bà xanh mét như thuở còn là thiếu nữ rụt rè.
Mặt trời vừa lên, Thanh Hà đi bên cạnh sư phụ, vô tình thấy được trên mặt sư
phụ thoáng xanh xám, liền hỏi:
- Sư phụ, sư phụ, người có sao không.?
Lâm bà bà bừng tỉnh, lắc đầu nói:
- Ta không sao, đi nhanh thôi.
Không ai quấy nhiễu, bầu không gian vốn dĩ yên tĩnh lại càng thêm tĩnh lặng,
Bạch Diện nằm dài trên giường, khi hai mắt lừ thừ mở ra thì trời đã về chiều.
Nó vụng về sửa soạn quần áo một lúc rồi mở cửa, đi khỏi phòng mình.
Nó lòng vòng qua các ngã rẽ trong đường hầm, không biết làm gì, chân cứ tùy
tiện bước về phía trước, xem như đi dạo một lượt xung quanh coi thử có cái gì
đẹp đẽ hay ho không.
Bất quá, trong cái đường hầm rộng thênh thang này, chẳng có gì khác ngoài
những chậu đèn treo bên tường lấp lánh. Thi thoảng nó cũng đẩy của đá, vào một
số gian phòng rộng mệnh mông, cao chót vót. Nhưng bên trong chẳng chứ thứa gì,
chỉ là những không gian trống rỗng, tĩnh lặng như bao chỗ khác.
Đi qua mấy dãy đường hầm lớn, vẫn là bầu không gian y như nhau, rộng rãi,
thênh tháng và vắng lặng.
Bạch Diện ngơ ngẩn một hồi, một lúc sau lật tấm bản đồ nhỏ ra xem, tìm ra được
cửa động. Nó đứng ngắm mặt trời nghiêng nghiêng ở đằng xa, chiếu lên người
những tia nắng yếu ớt, cảm nhận gió rừng vi vu thổi tới, lại là cảm giác mênh
mang lạnh lẽo quen thuộc, lành lạnh cô đơn, rất thoãi mái. Cứ như một người
đứng trên đỉnh cao của thế giới, nhìn ra thật xa, xem thường chúng sinh thiên
hạ.
Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác mà nó tưởng tượng thôi, thật chất thì nó đang
nằm dưới đáy xã hội, cũng chẳng biết khi nào cái mang nhỏ vụt mất đi.
Nghĩ vậy, Bạch Diện chỉ nhoẻn miệng cười một cái, rảo bước, đi quanh một lượt,
tìm thấy một tảng đá trắng tinh, nhô cao ra bìa rừng, nơi này có thể ngắm được
bầu trời, cùng những trận gió lồng lộng tạt vào người.
Nó chẳng buồn suy nghĩ nữa, nằm co chân kê tay trên tảng đá lớn, ánh mắt hướng
lên bầu trời, cố xua tan những luồng suy nghĩ ồ ạt đến, có những thoáng giật
mình nhận ra thực tại bản thân, nó rưng rưng nước mắt, xong hít một hơi thật
sâu, kiềm nén lại tất cả, và tất cả lại được những cơn gió mênh mang cuốn đi
trong chiều nắng nhạt.
- Làm sao bây giờ.?
Bạch Diện tự hỏi một câu.
Phía xa xa mặt trời đã xuống núi, gió đêm ùa đến lạnh thấu xương. Trong đầu nó
lại hiện lên những dãy chữ chi chít trong Vạn Độc quyết.
Nó thừa biết mình không có quá nhiều thời gian, ví như hôm nay ngẩn ngơ một
lúc đã hết một ngày, thời gian trôi qua thật quá nhanh.
Nếu cứ rề ra, có thể qua vài năm nữa, nó vẫn sẽ như hôm nay, sống dở chết dở.
Bàn tay nó xiết chặt thành nắm đấm, móng tay cắm vào thịt thật sâu, vài vết
xước truyền đến cơn nhau nhè nhẹ.
“Thà một phút huy hoàng rồi vụt tắt còn hơn hiu hắn cả nghìn năm.”
Đột nhiên nó dương tay lên thật cao, nắm lấy ngôi sao sáng nhất trên bầu trời,
miệng lẫm bẩm:
- Chưởng giáo Ngạo Thiên Môn, ta muốn biết ngài tên gì.?
Bạch Diện ngồi bật dậy, lấy trong chiếc lọ ra một viên đan dược, nuốt xuống,
đây là dược hoàn dùng thay cơm, mỗi viên có thể ăn mười ngày.
Nuốt xuống viên dược hoàn thơm ngọt, Bạch Diện vung mình đứng dậy, thở hắt ra
một hơi rồi mặc kệ những cơn gió núi lạnh buốt xương thổi đến. Nó cắm đầu chạy
một mạch trong bóng đêm, đôi lần vấp ngã lại đứng lên chạy tiếp.
Trong bóng đêm, hai mắt sáng lên, thầm nghĩ:
- Nếu có dược hoàn dùng thay ăn uống, vậy chẳng phải cũng sẽ có dược hoàn
dùng thay ngủ nghỉ hay sao.?
Bạch Diện vọt vào thông đạo, lướt đi giữa những chậu đèn sáng trưng, cầm lấy
tấm bản đồ nhỏ trong tay, vội vàng chạy đến kho sách.
Nó muốn tìm loại dược hoàn có thể ăn vào liền không cần ngủ nghỉ, nhưng nó
không biết loại dược hoàn đó có hay là không, mà có thì tên nó là gì, ở đây có
hay không.
Chỉ một cách để biết, đó là phòng sách, nơi mà hôm trước nó muốn bái Lâm bà bà
làm sư nhưng bà ta thẳng thừng từ chối. Bước vào phòng sách, Bạch Diện muốn té
ngữa tại chổ, giờ nó mới để ý kỷ xum quanh, chẳng ngờ sách ở đây nhiều đến như
vậy, hàng chục dãy, mỗi dãy hàng chục ngăn, mỗi ngăn hàng trăm quyển, biết bắt
đầu từ đâu.
Thời gian, lại là thời gian, Bạch Diện nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu đọc từ
kệ này sang kệ khác, lật tung mọi ngõ ngách để tìm, mỗi quyển cầm lên là lướt
vèo vèo, hai mắt chỉ chăm chăm nhìn vào những chữ liên quan đến ngủ, không cần
ngủ.
Quên ăn quên nghĩ suốt nữa tháng, thi thoảng Bạch Diện cũng tìm được vài mẫu
thuốc hay, giúp tăng tốc độ tu luyện, vài loại tư liệu lịch sử thú vị, bất
quá, không có thứ gì có thể xài được lúc này.
Vào ngày thứ mười sáu, vô tình Bạch Diện tìm thấy một quyển sách nhỏ bằng lòng
bàn tay, bên ngoài vẽ nhiều họa đồ lục phủ ngủ tặng, kinh mạch toàn thân. Bên
trong quả nhiên có một phương thuốc điều chế an thần dược gọi là Âm Dương Dược
Hoàn.
Loại dược hoàn này chia ra hai loại, Dương dược hoàn uống vào có thể không cần
ngủ trong vòng ba mươi ngày, tinh thần, thể chất, đều không mệt mỏi trong ba
mươi ngày đó, sau khi thức đủ ba mươi ngày liền dùng Âm dược hoàn để tẩm bổ
lại cơ thể rồi ngủ suốt ba ngày là trạng thái cơ thể trở lại bình thường,
không hề có tác dụng phụ. Quá trình này có thể tái lập mãi mãi, khiến một
người cả đời không cần ngủ, tiết kiệt vô số thời gian ngủ để làm việc khác.
Bạch Diện đọc xong, cảm giác vô cùng sung sướng, liền lật sang trang khác xem
cách pha chế loại thuốc này, tức thì gương mặt đơ cứng, khi biết, muốn luyện
chế loại dược hoàn này cực kỳ khó, từ nguyên liệu cho đến cách luyện chế đan
dược đều đòi hỏi kỳ công phức tạp, kinh nghiệm luyện của dược sư cực cao, nói
cách khác là người thường không có khả năng luyện chế được.
Bạch Diện thất vọng, định vứt sách đi, nhưng khi lật sang trang kế tiếp, liền
thấy một cách khác, đó là sắc thuốc uống. Cách này đơn giản, bất kỳ ai cũng có
thể làm được, chỉ cần có nguyên liệu thì chắc chắn thành công, mặc nhiên hiệu
quả mỗi toa thuốc chỉ có thể chống ngủ được mười ngày, kèm một số ít tác dụng
phụ gây suy yếu không đáng kể.
Bạch Diện cười một tiếng, lại mở tấm bản đồ nhỏ ra xem, quả nhiên ở đây có một
kho dược của Lâm bà bà. Nó sốt ruộc muốn đi nhanh tới đó, khi vừa nhấc chân
lên mới kể ý, sách của lão bà khó tính bị nó làm rối tính rối mù cả lên, quyển
thì dưới góc, quyển trên đầu tủ, quanh người còn một mớ nằm ngỗn ngang.
Thở ra một hơi, tâm bình Bạch Diện đang vui vẻ nên không so đo chuyện dọn dẹp
đống sách này vào các kệ một cách ngăn nắp. Đương nhiên nó chẳng nhớ thứ tự
của chúng, mà nó cũng cho rằng lão bà khó tính kia cũng chẳng thể nào để ý
được hết cả mấy chục kệ sách, nên tùy tiện xếp vào, miễn sao trông thuận mắt,
không lồi lõm, xộc xệch là được.
Xong chuyện, Bạch Diện lao nhanh đến phòng dược liệu.
Trước mặt nó, một cửa đá giày cộm, kín mít, đến kiến cũng không thể vào được.
Bạch Diện loay hoay nữa ngày, không tài nào mở được, thật sự nó không nghỉ đến
vấn đề này từ trước, bây giờ đành phí công sức nữa tháng trời, trong lòng thấy
oan ức, tức tối đấm đá ầm ầm vào cửa một hồi, mệt lừ người nhưng cửa đá không
kê lên dù một âm thanh nhẹ, nó đành bất lực quay lưng tựa vào cửa đá, thở hồng
hộc.
Đột nhiên, trong cơn tức giận, lồng ngực Bạch Diện truyền ra một cổ tức khí,
hai mắt căng lên, mở to ra hết cở, nổi lên những vằn máu đỏ thẳm.
“A”
Chân tay Bạch Diện giật lên liên hồi, sau đó co rút lại, cả người nó rung lên
bần bật, mặt xanh không còn huyết sắc, song nơi mắt chảy ra một dòng máu thâm
đen.
Chất độc trong người nó tác quái.
Bất quá, khi cơn đau đầu tiên truyền đến đại não thì nó đã bất tỉnh, cả người
lạnh như băng, nằm trước cửa đá. Từng đường máu li ti trên toàn thân thể lủ
lượt căng phồng lên, rồi từ từ chuyển thành màu xanh lục, nhìn giống như đang
phát sáng trong đêm.
Dòng máu trên khóe mắt Bạch Diện cũng ứa ra màu xanh lục, chảy dài một đường
xuống sàn đá cứng rắn, thỉnh thoảng cơ thể nó giật lên mấy cái, kéo theo hơi
thở yếu nhược, đang từ từ mất hẳn. Mọi thứ chuyển động trong nội thể và tiềm
thức của nó giường như chậm lại gấp một trăm lần, cả nhịp tim lẫn những luồng
tư duy còn sót lại, đều trong tình trạng như vậy.
“Ực ực”
Khi mà Bạch Diện bước một chân qua bên kia thế giới, bỗng dòng máu xanh trên
sàn đá tràn xuống chiếc đỉnh đen sì đang đeo trước cổ, chiếc đỉnh không ngừng
nuốt chửng lấy loại máu đó, từng chút từng chút một hút cạn vũng máu xanh.
Trên thân đỉnh bắt đầu sáng lên, những vằn sáng chi chít như mạng nhện, tỏa ra
quang mang lóa sáng một vùng.
Khúc sau, từ chiếc đỉnh đen sì phóng ra những luồng sáng ngoằn ngoèo, những
luồng sáng đó như những con rắn nhỏ, lập tức lao nhanh vào những mạch máu đang
căng phồng của Bạch Diện. Chạy dài, len lỏi khắp các đường kinh mạch một lượt,
những tia sáng đó không tìm kiếm được những mạch máu màu xanh li ti nữa thì
dồn hết vào đan điền. Vốn dĩ những tia sáng xanh lục muốn tập kết tại Vu Diệm,
nhưng Bạch Diện chưa có luyện tới tầng thứ tư của một loại thần quyết nào nên
chưa có Vu Diệm. Nhưng tia sáng này đành bao phủ lấy đan điền của nó, nếu Bạch
Diện tỉnh lại rồi xem phía bụng dưới của mình, ắt sẽ thấy một quầng sáng từ
trong bụng tán phát ra, rất kỳ dị.
“A”
Một tiếng kêu lên thất thanh.
Bạch Diện vừa bừng tỉnh sau một ngày một đêm thì đại não lập tức đau đớn muốn
nức ra, dù cho kinh mạch toàn thân đã trở nên hồng hào, các mạch máu màu xanh
li ti cũng biến mất nhưng cơn đau vẫn còn.
Nhưng trận đau đơn không tán phát đi, mặt khác tụ tập trong đại não nó, thậm
chí hình thành nên các u hạch lớn, tê dại tạm thời, tỷ như các hạch đau đớn
này cùng lúc vỡ ra, e rằng Bạch Diện sẽ chết ngay tức khắc.
Giữa màn đêm vô tận, từ miệng Bạch Diện khẽ phát ra những tiếng rên thê thảm,
tay chân bám víu, cấu cào vào nền đá đến rách toạc cả thịt.
Không biết đã trải qua bao lâu, Bạch Diện vẫn không ngừng kêu khóc, đầu như
muốn nứt ra, thậm chí muốn dùng thứ gì đó đập mạnh vào.
“Ùm”
Tấm cửa đá lạnh lẽo mở toạc ra hai bên, bên trong phòng tràn ra mùi hương thảo
dược ngọt ngào, nguyên nhân cánh cửa mở ra, đương nhiên là do tay chân Bạch
Diện cào cấu, đạp đá suốt mấy ngày trời trước cửa.
Bất qua, giờ phút này Bạch Diện chỉ muốn chống tay lên, đập thật mạnh đầu mình
xuống nền đá, ngoài ra không còn khả năng để ý đến chuyện gì khác nữa.
Tiếp tục chịu đau đớn quá mức, Bạch Diện lại ngất đi.
Lại một ngày nữa trôi qua, cơn đau dần tan đi, Bạch Diện bắt đầu hồi tỉnh, tay
chân lạnh ngắt cố gắng bám vào nền tường để đứng dậy.
Nhưng không phải đi về phòng để nghỉ ngơi hay kiếm chổ nào đó ấm áp để nằm.
Bạch Diện hướng về những cái tủ khổng lồ đựng đầy thảo dược phòng mà đi tới,
trên tay cầm công thức Âm Dương Dược Hoàn, từ từ bước đến những khung tủ đựng
dược liệu.
Mặc kệ, cái đầu nặng trịch, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, Bạch Diện không
ngừng lấy, lấy được bao nhiêu thì lấy. Khi gom hết được tất cả hơn năm mươi
loại dược liệu, nó mệt rã người, chân rung rẩy, từng bước lê thê kéo dài,
xong, chưa từng có ý định dừng lại.
“Tiếp tục, tiếp tục”.
Bạch Diện nghiến răng nghiến lợi, cố kéo đám thảo dược đến nơi luyện chế, bất
quá, gian phòng này cũng bị một cánh cửa đá lạnh lùng đóng kính. Nó ngồi thở
hồng hộc một khoản thời gian, sức lực trong người vừa hồi phục được chút ít,
tiếp tục lê thê bước ra ngoài cửa động, trong ánh sáng mờ mờ của những chậu
đèn, bóng nó lắc lư đi mãi, đến khi ra đến ngoài động thì thôi.
Trời chưa sáng, ngoài động lạnh lẽo vô cùng, hoàn toàn khác hẳn với không khí
ấm áp bên trong động. Bạch Diện ngồi ở mép cửa, mắt nhìn về phía đông, nó đang
chờ mặt trời lên, nhưng rất lâu vẫn là một màu đen thăm thẳm.
Sương rơi đầy trên những chồi non, trên những tán cây ngọn cỏ, gió thi thoảng
lướt qua một trận, trút xuống hết một lượt sương, rải đầy đất như mưa rào.
Trên trời cao, trăng hình lưỡi liềm không chút ánh sáng, thậm chí thua cả mấy
ngôi sao lấp lánh.
Là hừng đông.
Bạch Diện ôm đầu gối, ngồi co ro nghe côn trùng nỉ non, trong nội tâm không
chút xao động, từ chờ mặt trời lên. Khi những tia nắng ấm áp chiếu cánh rừng
già rậm rạp, nó bắt đầu sắc thuốc, công việc tưởng chừng rất đơn giản, nhưng
không hề đơn giản chút nào.
Bạch Diện chạy vào chạy ra trong động từ sáng đến chiều, lúc thì thiếu cái này
khi lại thiếu cái kia, quanh quẩn đến tận chiều mới kê lên được một ấm thuốc.
Ngồi trước đống lửa, ánh mắt nó nhìn xa xăm, trông chờ..