Lâm Mạn Nguyệt


Người đăng: khungvocuc001@

Diệt Thần.

Quyển 1 : Con đường phải đi

Chương 21: Lâm mạn Nguyệt

Lâm Mạn Nguyệt làm như không nghe thấy lời Bạch Diện, nàng lơ đãng bĩu môi,
lập lại câu hắn vừa nói:

- Chết không dễ chịu chút nào đâu.!

Đoạn, nàng nghiêng đầu nói tiếp:

- Là ngươi tự nói mình đấy ư.?

Từ nhỏ đã được xem như vầng trăng ngọc giữa bầu trời quang đãng nên Lâm Mạn
Nguyện còn hống hách hơn cả Ninh Kỳ Kỳ. Người ngoài ngó xem hành động của
nàng, giống một mụ la sát hơn là một tiểu cô nương xinh xắn dễ thương, dù vậy,
nếu nàng không nói chuyện, không trợn ngược cặp mắt tròn to, quả thật trông
rất đáng yêu và vô cùng khả ái với bộ váy màu vàng kim.

Bạch Diện ôm Ngọc Phượng trước ngực, ánh mắt chăm chú nhìn thiếu nữ vận hoàng
y đang đứng trên mõm đá lớn, trong lòng nảy sinh một tia oán niệm. Đối với một
kẻ tứ cố vô thân như hắn, có một chút thân tình cũng vô cùng đáng quý, đừng
nói là phải chiến đấu, cho dù phải bỏ mạng hắn cũng nhất quyết giữ lấy.

Huống hồ, Ngọc Phượng đối với hắn không chỉ là một chút thân tình bình thường
mà còn thân thiết hơn cả ruột thịt. Giờ phút này, nàng lại là người thân duy
nhất của hắn trên cõi đời này, muốn hắn buông tay nhìn nàng mất mạng là điều
không thể.

Nay đối phương vừa xuất hiện đã đem tính mạng Ngọc Phượng đặt lên bàn cân, ép
hắn phải lựa chọn một trong hai con đường. Một là nhìn Ngọc Phượng bị Linh
Trùng Độc hành hạ, chết dần chết mòn. Hai là xẩy ra xung đột, nàng sẽ biến
thành mục tiêu bị công kích, có khả năng mất mạng tại đây.

Bạch Diện xiết chặt nắm đấm, hận ý dâng lên trong từng thớ thịt.

Nếu không phải vì Ngọc Phượng vận linh lực gỡ hắc đỉnh ra khỏi ngực hắn rồi bị
trúng linh trùng độc thì hắn cũng chẳng bận tâm mà giao ra hắc đỉnh. Với hắn,
mấy chuyện tranh giành bảo vật, tranh quyền đoạt lợi không có chút ý nghĩa
nào, hắn chỉ muốn được bình bình an an mà sống là đủ rồi.

Nhưng bây giờ thì khác, nếu không có hắc đỉnh, Ngọc Phượng sẽ biến thành thây
ma, cái bộ dạng thê thảm của đám thây ma trong động phủ Độc Vương vẫn còn hằn
lên trong tim hắn vô vàn sợ hãi. Chuyện này hắn không thể nào chấp nhận được,
tỷ như hắn không biết thì thôi, nay biết cách cứu nàng, tất nhiên sẽ không để
chuyện đó xẩy ra.

Vã lại, đối với nhân tình, từ nhỏ đến nay Bạch Diện vô cùng hời hợt, mặt khác,
hắn càng không phải là kẻ thương hoa tiếc ngọc.

Lập tức, Hỏa Linh Đăng theo du động linh lực bay lượn khắp trời, từng chiếc
đèn rực sáng, phân ảnh liên tục phân ra, đứng giữa màn đêm lúc này đã không
còn trăng sao nữa, chỉ có những ngọn đèn sáng lung linh, tán phát linh lực,
chấn nhiếp quần hùng.

Nhiều ánh mắt ngưng trọng quan sát tình hình, nhiều bàn tay xiết chặt đợi chờ
thời cơ. Tất cả đang dồn về cuộc đối thoại giữa Bạch Diện và Lâm Mạn Nguyệt.

Có điều, mọi người không ngờ đến, giữa lúc này, đột nhiên Lâm Mạn Nguyệt bật
tiếng cười vang, nàng ngạo nghễ nói:

- Ngươi bất tất phải làm ra vẽ, dù thực lực của ngươi cao cường thật, nhưng
ngươi chưa từng giết người. Nam nhân không có lệ khí trên người, dù có thực
lực cao đến mấy cũng giống như bức tranh mực đen giấy trắng vậy đó, vô vị,
không có tích sự gì.

Tĩnh Quân bám sát Ninh Kỳ Kỳ, đang phi thân đến chổ Lâm Mạn Nguyệt, bỗng nghe
câu:” Nam nhân không có lệ khí trên người, giống như bức tranh mực đen giấy
trắng, vô vị”. Xém tí nữa là gã té lăn ra đất mà ngất xỉu, đến bây giờ gã mới
hiểu cái gì là nước đổ đầu vịt, cái gì là đàn gãy tai trâu. Thì ra nghệ thuật
trong mắt đám nữ nhân chỉ là giấy trắng mực đen, chỉ là vô vị. Tĩnh Quân cười
khổ, đang tự cười diễu thì Lâm Mạn Nguyệt lại nói:

- Ngươi thấy ta nói có đúng không.? Ta chắc chắn ngươi không dám giết những
người ở đây, trong mắt ngươi chưa có đủ nhẫn tâm để tắm máu, trong lòng ngươi
hãy còn rất mềm yếu.

Câu nói này của Lâm Mạn Nguyệt rõ ràng là kích động và thách thức Bạch Diện
giết chết tất cả mọi người tại đây. Mọi người vừa nghe xong, tức thì phát
cuồng, chỉ muốn bay tới tát một cái cho Lâm Mạn Nguyệt răng rơi đầy đất.

Thế nhưng, điều mọi người không ngờ chính là ánh mắt Bạch Diện đột nhiên dịu
xuống, linh lực cuồng mãnh phát ra từ Hỏa Linh Đăng cũng nhạt đi vài phần.

Thấy vậy, Lâm Mạn Nguyệt vô cùng đắc ý với Vọng Nguyệt Thuật của mình, loại
yêu thuật này có thể giúp nàng nhận biết tâm tánh kẻ khác là lương thiện hay
hung ác.

Vui vẽ vì mình đoán trúng, Lâm Mạn Nguyệt định nói thêm mấy câu mĩa mai nữa
nhằm hạ thấp tinh thần Bạch Diện, bỗng dưng nàng cảm giác gò má bên phải hơi
nóng lên, sau đó thì mắt hoa hòe đôm đốm đầy trời.

“Chát”

Vô thanh vô tức, ngay cả dư ảnh cũng không có, Bạch Diện biến mất tại chổ rồi
xuất hiện trước mặt Lâm Mạn Nguyệt. Hắn không hề nễ nang, không thương hoa
tiếc ngọc, giáng một bạt tai vào mặt nàng.

Đám người đang ngưng thị quan sát chỉ thấy Lâm Mạn Nguyệt bị đánh bay cả trăm
mét, lăn lốc trên nền đất đá, tạo thành một cái rãnh dài, sâu hơn mười thước,
rộng hơn hai mươi thước, mãi đến khi dư lực hết, nàng mới chật vật trụ mình
đứng lại.

Khi ấy, toàn thân nàng tê dại, nàng ngẩn ra trong giây lát, rồi mới nhìn y
phục trên mình, đã rách nát mấy phần, lộ cả da thịt trắng nõn ra ngoài, đầu
tóc thì rối tung rối mù, toàn thân dơ bẩn đến nỗi nhìn không còn ra hình dáng
con người nữa. Đến giờ phút này, nàng vẫn chưa tin được là mình bị đánh, không
những bị đánh mà còn bị đánh lên mặt, là một bạt tai như trời giáng, là lần
đầu tiên nàng bị người ta đánh mạnh như vậy, một bạt tai khiến nàng hoa mắt
chóng mặt, một bạt tai xé tan hết thảy niềm kiêu ngạo từ trước đến nay.

Cảm giác nóng rát tràn lan khắp thân thể, đau nhói trên gò má truyền vào tiềm
thức kiêu hãnh của nàng, Thậm chí, nàng mường tượng có thể nghe được mùi khét
trên gương mặt mình. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới nay, chưa có kẻ nào dám vô lễ
với nàng như vậy. Lâm Mạn Nguyệt uất hận, hai dòng nước mắt chảy dài, nàng
rống lên:

- Giết hắn cho ta.

Đằng xa, Ninh Kỳ Kỳ đang phi thân đến, tận mắt chứng kiến tình trạng thê thảm
của Lâm Mạn Nguyệt, trong lòng hả hê, muốn bật lên tiếng cười thật lớn, muốn
châm chọc nàng ta một phen. Nhưng không biết nguyên do gì, khi lời nói châm
chọc lên đến miệng thì nàng không cách nào thốt ra được nữa.

Tĩnh Quân cùng Khúc Tư Sinh đồng thời ngưng lại, đầu hơi quay đi, thật sự
không nhẫn tâm nhìn một thiếu nữ xinh đẹp như hoa như ngọc, hóa hành cái bộ
dạng rách nát te tua như tên ăn mày.

Đồng cảnh ngộ với Lâm Mạn Nguyệt nhưng Mạc Tử Ly cũng rúng động cả ruột gan,
nàng bất giác áp bàn tay lên má mình, trong lòng thầm mừng vì mình không thê
thảm như hoàng y thiếu nữ kia. Dù vậy, răng môi vẫn cắn chặt, trong lòng có
phần căm tức lẫm nhẫm:

- Chết tiệt.! Không lẽ tên khốn kiếp kia có sở thích bạt tai nữ nhân hay
sao.?

Đương nhiên, Bạch Diện không có sở thích bạt tai ai cả, phải ra tay đánh người
cũng là hắn miễn cưỡng lắm mới động thủ được. Vốn dĩ hắn chỉ muốn nhanh chóng
rời khỏi đây, không ngờ lại bị chặn đường, còn bị uy hiếp, đã vậy Lâm Mạn
Nguyệt còn đoán trúng một nhược điểm trí mạng của hắn, đó chính là hắn chưa
từng giết người, nếu bây giờ xẩy ra xung đột thật, hắn cũng không dám chắc bản
thân đủ nhẫn tâm để giết người.

Bạch Diện biết, nếu để cho Lâm Mạn Nguyệt nói năng một hồi nữa, sợ rằng mọi
nhược điểm của hắn sẽ bị nàng moi ra hết, chưa kể bản thân hắn hiện tại đang
trong tình trạng suy nhược kinh khủng, hai mắt hắn đau không tả được, nó cứ
cụp xuống, phải khó khăn lắm hắn mới lấy lại được một phần tĩnh táo.

Có điều, Lâm Mạn Nguyệt không hề biết, tuy Bạch Diện chưa từng giết ai, trên
người không hề có một chút lệ khí nào, nhưng hắn đã chứng kiến người chết
không hề ít, là chết rất thê thảm. Có thể lúc này bản thân hắn không đủ mạnh
mẽ để để giết bất kỳ ai nhưng tuyệt đối không phải là kẻ thiện nam tín nữ,
càng không có một chút tư tưởng nào gọi là thương hoa tiếc ngọc, phân thị nam
nữ.

Hắn không hề vướng bận mấy cái loại ràng buộc này, đối với nhân tình thế gian
lại càng không vướng bận. Tuy hắn không đem những chuyện trong quá khứ biến
thành chấp niệm như Tiếu Tiếu rồi xem nhân sinh như cỏ rác nhưng hắn tuyệt đối
không thể quên những chuyện đã xẩy ra.

Đến bây giờ, lâu lâu nghĩ lại ngày đó, khi hắn cùng Tiếu Tiếu lưu lạc trong
thành Thăng Long, từng có lần nhìn thấy một đám thanh thiếu niêm vui vẽ ăn kẹo
đường, khi chúng đi qua hắn cùng Tiếu Tiếu, bọn chúng bưng mũi bịt miệng, vừa
đi qua hai, ba bước đã phì nước bọt tung tóe. Khung cảnh ấy như lưỡi dao còn
găm trong tim hắn.

Có thể trên thế gian này còn nhiều người tốt đẹp, đáng tiếc là hắn cùng Tiếu
Tiếu không có vận may gặp được. Thậm chí, ngày mà Tiếu Tiếu được người ta nhận
nuôi, bản thân hắn vì bệnh nặng mà bị vứt bỏ, một thân một mình lê lếch bên lề
đường, hàng trăm hàng ngàn con người qua lại, hỏi người nào thương hắn.?

Cái cảm giác cô độc, lạnh lẽo giữa màn đêm.

Cái cảm giác sợ hãi, đau đớn rên la không người nghe.

Đến tận bây giờ, hắn còn chưa quên.

May mắn là con người hắn không để tâm chuyện củ, qua rồi thì thôi, bất quá
những khung cảnh ấy, tự nó đã nhập tâm, nhân tình thế thái thật sự đối với hắn
không đáng một xu. Nếu trong bốn năm nay, không có Ngọc Phượng luôn ở bên cạnh
chở che cho hắn, bản thân hắn cũng không biết mình đã trở nên lãnh huyết vô
tình đến mức nào, cũng có thể là sống như cây khô giữa xa mạc.

Bạch Diện vẫn ôm Ngọc Phượng trước ngực, ánh mắt đã chuyển qua hai thanh niên
vận lam y đang đỡ lấy Lâm Mạn Nguyệt. Hắn khẽ gằng giọng lên nói:

- Đừng cản đường ta.

Lâm Mạn Nguyệt hét toáng lên, thúc giục hai người bên cạnh xông lên nhưng hai
thanh niên vận lam y vẫn đứng yên đỡ lấy nàng chứ không nhúc nhích. Thấy vậy,
nàng giận dữ, đẩy hai người bọn họ ra, chân điểm xuống nền đất, bay vọt lên
không trung.

Sau một cái vẫy tay, Lâm Mạn Nguyệt ấn chú, một cục đá tròn như quả bóng xuất
hiện trước mặt nàng. Cục đá màu vàng óng như được trích ra từ vầng trăng trên
bầu trời, trên cục đá có một chỗ khuyết khá sâu, không nhìn rõ bên trong có
thứ gì nhưng kim sắc quang mang nơi đó nồng đượm nhất.

Bạch Diện không để tâm đối phương sử dung thần bảo gì, yêu thuật gì, trong
lòng chỉ cảm thấy phiền muộn, đương khi đó Ngọc Phượng yếu ớt nói:

Diện, Diện, hay ngươi cho bọn họ cái hắn đỉnh kia đi, chúng ta an toàn rời
khỏi đây là được rồi.

Ngọc Phượng thật sự lo lắng cho hắn, tuy nàng cảm nhận được hắn mạnh hơn đám
người đang vây quanh rất nhiều nhưng đâu ai tính trước được chuyện gì khi giao
tranh xẩy ra. Vã lại, bản thân nàng đột nhiên suy nhược một cách lạ thường, từ
trong nội thể không ngừng truyền ra từng đợt ớn lạnh, nàng thật sự chỉ muốn
rời khỏi đây thật nhanh, nếu có xẩy ra xung đột thì nàng tất nhiên sẽ trở
thành gánh nặng cho hắn, có khi còn đẩy hắn vào hiểm cảnh, dù gì đao gương
cũng không có mắt, đám người kia lại càng không chút lưu tình.

Càng nghĩ, nàng càng lo lắng cho an nguy của Bạch Diện hơn, bất quá, sức lực
trong người đang dần bị rút cạn, đến nỗi muốn mạnh lời thúc giục hắn rời đi
cũng không thể.

Bạch Diện biết nàng đang lo lắng cho mình nhưng hắn không có thời gian giải
thích cho nàng rõ vì sao phải cố giữ lấy hắc đỉnh, mà hiện tại càng không có
lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu, vì mang một người bị thương không thể nào
dễ dàng tẩu thoát được. Mà nếu như hắn tỏ ra yếu thế thì tất thảy bọn người
kia sẽ cho rằng hắn bị trọng thương, không còn khả năng chiến đấu nữa, đến khi
đó bọn họ tất sẽ vây công, tình cảnh càng thêm nguy hiểm. Nghĩ vậy, hắn đành
dùng đến hạ sách đánh phủ đầu hoàng y thiếu nữ, chỉ muốn nàng ta biết khó mà
thoái lui. Đáng tiếc là mọi chuyện không như dự liệu của hắn, hoàng y thiếu nữ
không những không thoái lui mà còn điên cuồng động thủ.

Lúc này, toàn trường vẫn yên lặng quan sát động tĩnh, chỉ là hoảng cách mà hắn
tạo ra với đám thanh thiếu niên kia đã bị rút ngắn.

Trên bầu trời, Lâm Mạn Nguyệt huy động toàn bộ linh lực trong Hồn Quang Vu
Diệm, thần bảo Hoàng Kim Thạch của nàng đã hóa thành vô số mặt trăng giữa bầu
trời.

Hai thanh niên vận lam y nhìn nhau, mặt mày ai nấy đều nhăn nhó khó coi, chốc
lát sau, một gã nom gầy khổ sở hỏi người bên cạnh:

- Chấn Khang sư huynh.?

Người tên Chấn Khang hiểu ý đồng bạn, liền du động linh lực, cũng là một cục
đá tương tự của Lâm Mạn bay vọt ra.Y điểm chân bay đến bên cạnh Lâm Mạn Nguyệt
rồi hô lớn:

- Lên thôi Chấn Huy sư đệ.

Lâm Mạn Nguyệt liếc mắt thấy hai vị sư huynh Lâm Chấn Khang, Lâm Chấn Huy đã
động thủ, trong lòng nàng lấy làm sung sướng. Hoàng Kim Thạch theo du động
linh lực vụt sáng, số lượng tuy không bằng Hỏa Linh Đăng nhưng quang sắc lại
có phần lấn át hơn nhiều.

Bạch Diện chăm chú quan sát, thấy hai thanh niên áo lam bay đến cạnh hoàng y
thiếu nữ, hai tay liên tục bắt thần quyết, chỉ tích tắc đã biến mất vào hư
không, tạo ra một mãng thiên không hư ảo, thần bảo của hai người bọn họ thì để
lại bên cạnh hoàng y thiếu nữ, nhìn như hai mặt trăng nhỏ xoay quanh lưng eo
nàng.

Ba người liên thủ, tạo ra một khoảng không dạp dờn sóng nước, những hư ảnh do
Hoàng Kim Thạch tạo ra đều bị nhấn chìm vào trong hư ảo, biến thành muôn vạn
vầng trăng xa xôi, mênh mang như những đóa hoa trong gương, vầng trăng dưới
đáy nước, có thể thấy, có thể cảm nhận được nhưng không cách nào chạm tới.

Bạch Diện nghiến răng, chuyện đã đến nước này cũng không còn cách nào nữa, hắn
nhẹ nhàng đặt Ngọc Phượng ngồi xuống một bên. Hai tay bắt thần quyết, Hỏa Linh
Đăng rít lên vù vù, một chiếc đèn lồng khổng lồ được kết lại bằng vô số ngọn
đèn hoa sen, xuất hiện giữa mênh mang hư ảo.

- Đèn không rọi được lòng người.

Không chịu kém cạnh, Lâm Mạn Nguyệt cũng bắt thần quyết, Hoàng Kim Thạch rung
lên, giữa mãng thiên không dập dờn sóng nước, một vầng trăng khuyết được tạo
ra từ vô số phân ảnh Hoàng Kim Thạch.

- Vọng nguyệt vấn nhân tâm.

Cả hai không chần chừ mà tức thì động thủ, linh lực được rót vào ồ ạt, không
khí xum quanh nóng rực lên.

Trên môi Lâm Mạn Nguyệt nở một nụ cười nhẹ, đa phần là để che đi sắc diện nhợt
nhạt do huy động quá mức linh lực trong Hồn Quang Vu Diệm. Tuy nàng có chút
hống hách nhưng không hề ngốc, nàng biết rõ mình đang đối chọi với ai, bản
thân cũng hiểu rõ cục diện hiện tại. Chỉ cần nàng vượt qua được chiêu này, tất
thảy mọi người sẽ xông lên tranh đoạt hắc đỉnh, đến lúc đó, dựa vào yêu thuật
của nàng, rất có khả năng đạt được hắn đỉnh rồi trốn thoát.

Trong lòng Lâm Mạn Nguyệt thầm tính toán một lượt, bất giác nàng đưa đôi mắt
tròn to của mình rọi vào đôi mắt Bạch Diện.

- Sao lại như vậy ?


Diệt Thần - Chương #21