Phải Sống


Người đăng: khungvocuc001@

Vầng trăng lạnh lẽo treo trên nhành trúc, gió đêm mơn man thổi đi đám sương
lung linh, để lại muôn ngàn sương ảo.

Ngoại thành Thăng Long.

Trong một mé rừng u ám, không khí đậm đặc mùi huyễn dược, thoang thoảng còn có
mùi tanh của tinh huyết, mùi hôi của thi thể. Nếu gặp người yếu bóng vía, lởn
vởn quanh đây mà nghe một tiếng mèo kêu ắt là tim đứng mạng vong.

Bầu không khí quỷ dị lạ thường, khiến nhiều người chẳng dám đến gần, vì vậy
không ai biết nơi đây có một thông đạo rất lớn, được vô số những bụi gai che
dấu.

Đi vào trong thông đạo là một dãy đường hầm nối tiếp nhau, tạo thành các ngõ
ngách trong lòng đất. Càng vào sâu bên trong, mùi thảo dược càng nông đậm,
lướt theo mùi thảo dược có thể đến một gian phòng chứa vô số dược liệu được
sắp xếp ngăn nắp trên kệ gỗ, thoạt trông rất ngăn nắp, sạch sẽ không vương tí
bụi. Những chai lọ thuốc đựng trên kệ không biết là tài liệu luyện dược hay
độc dược, nhưng mỗi chai lọ đều tinh xảo, màu sắc khác biệt, phản sắc lung
linh dưới ánh lửa, có thể thấy chủ nhân của chúng vô cùng tỉ mĩ, vô cùng coi
trọng chúng.

- Cộp cộp.

Phía ngoài gian phòng, một lão bà chống gậy, dẫn theo hai tiểu cô nương chừng
mười lăm mười sáu tuổi bước vào. Lão bà đảo mắt một lượt quanh gian phòng yêu
thích của mình, thoắc cái tự đắc nói:

- Công trình cả đời ta sắp hoàn thành rồi.

Hai tiểu cô nương đi phía sau chỉ im lặng, không dám nói một tiếng, thậm chí
thở mạnh cũng không dám, dường như rất sợ lão bà này.

Không để ý tâm tình hai tiểu cô nương phía sau, lão bà rất hài lòng với gian
phòng dược liệu do mình gom góp mấy chục năm tạo ra, vui vẻ quay sang hai tiểu
cô nương bên cạnh nói:

- Thi thể đưa đến chưa.?

Hai tiểu cô nương mắt sáng lên, đáp:

- Dạ rồi, thưa sư phụ.

Lão bà thấy hai đứa lần đầu làm việc có hiệu quả, tỏ vẻ khen ngợi, lát sau
nói:

- Làm tốt lắm, đưa ta đi xem.

Hai nữ đồ đệ được khen ngợi, lòng nhẹ hẳn vài phần, tay chân nhanh nhẹn đưa
lão bà đến phòng luyện dược.

Từ gian phòng chứa dược liệu, đến phòng luyện dược không xa, chỉ rẽ qua hai
ngõ trong đường hầm là đến.

Hai nữ đệ tử đi phía trước, đi đến trước cửa một gian phòng ấm áp thì mở cửa
ra, nhường lối cho lão bà bước vào. Trong phòng chứa một cái đỉnh lớn, đỉnh có
sáu tầng, phía dưới than hồng đỏ rực, phía trên nhẹ nhàng tỏa vào trong không
khí chút ít hương vị ngòn ngọt, hiển nhiên là trong đỉnh đang hâm một loại
thảo dược nào đó.

Lão bà đưa mắt nhìn quanh, ý muốn tìm thi thể mà hai nữ đồ đệ đem về cho mình.
Lướt mắt sang mé trái, lão bà thấy một thi thể hài tử chừng mười ba mười bốn
tuổi, tay phải lão bà chống gậy, tay trái đỡ lấy chậu đèn treo bên tường, tiến
lại gần thi thể hài tử đang nằm dưới đất.

Thi thể này chính là Bạch Diện, do hai tiểu đồ đệ của lão bà dạo mấy vòng
trong thành Thăng Long tìm kiếm một người chết hoặc mới chôn vô cùng khó khăn,
đành liều một phen vác đại một tên ăn mày sắp chết về đây. Hai nàng dự tính để
nó nằm thêm một lúc nữa là tắt thở, trở thành một cái thi thể đúng như yêu cầu
của sư phụ. Dù gì thì trông nó so với thi thể chẳng khác bao nhiêu nên hai
nàng cắn răng vác về, có điều hai nàng không ngờ là để nó nằm đây hai ngày một
đêm rồi mà vẫn còn hơi thở.

Lão bà tuy già nhưng nhãn thần mười phân nguyên vẹn, vừa thấy cái là biết ngay
nó vẫn còn sống. Miệng hừ một tiếng, khiến hai nữ đồ đệ xuýt nữa rớt tim ra
ngoài, dưới ánh sáng mờ ảo của chậu đèn, lão bà rọi lên gương mặt hài tử kia.

Một lát sau, Lão bà khom người để chậu đèn xuống bên mặt Bạch Diện, hai ngón
tay khô xương duỗi vào mũi nó, thoắt lại trượt xuống dưới cánh tay, nắm lấy cổ
tay bắt mạch. Đôi mắt lão bà nheo lại trong đêm, thoáng hiện lên một tia do
dự, cuối cùng lại trỏ ngón út ra vạch một đường trên cổ tay nó. Một tia máu
tươi trên cổ tay tràn ra, lão bà đưa ngón út lên miệng nếm chút dư huyết.

Quả như lão bà suy đoán, Bạch Diện trúng một loại cổ độc mà bà biết người sử
dụng. Trên gương mặt già nua hiện lên vẻ khó hiểu, một vài hồi ức trong lòng
bà trỗi dậy, là hình ảnh nhị sư huynh.

Lão bà nhớ lại sự việc năm xưa, trên gương mặt nhăn nheo lại hiện thêm vài nếp
nhăn nữa, trong chốc lát đã thở dài hai tiếng.

Nhìn Bạch Diện hãy còn run rẩy, lão bà không nghĩ ngợi thêm, tức thì lấy ra
hai viên dược hoàn màu bạch kim bỏ vào miệng nó. Bạch Diện không thể nuốt được
bất cứ thứ gì nữa, buộc lão bà phải xốc người nó dậy, đẩy thẳng dược hoàn
xuống bụng.

Thật lâu sau, Bạch Diện bắt đầu hồi tỉnh, vừa mở mắt đã thấy hai cô nương xinh
đẹp đang quạt cho mình. Trong lòng nó trào lên một tia khó hiểu, rồi lại suy
nghĩ bản thân đã chết, đây có lẽ là một thế giới khác. Thế nhưng, thân thể vừa
động, cảm giác đau đớn, mặt xanh cắt không ra máu mới ngộ ra mình còn sống.
Phía trước mặt lại hiện ra một gương mặt già nua, là một lão bà.

Lão bà nhìn Bạch Diện, con mắt nheo lại như muốn nhìn thấu nó đến tận xương
tủy. Bất quá, Bạch Diện hoàn toàn không có vẻ gì khác biệt ngoài bộ dạng một
tên ăn mày. Lão bà khó hiểu, liền hỏi:

- Ngươi biết Độc Vương.

Bạch Diện mơ mơ màng màng, vừa nghe đến cái tên Độc Vương, gương mặt liền co
lại, thân thể bất chợt rùng mình một cái, mồ hôi trên trán túa ra thấy rõ.

Lão bà thấy Bạch Diện chỉ run lên, miệng không hé ra nữa câu, trong đôi mắt vô
ngàn hoảng loạn. Lão bà quát mạnh một tiếng:

- Nói.

Bạch Diện như bừng tỉnh, hốc mắt đỏ hoe, không dám ngước lên nhìn lão bà, lát
sau mới đáp:

- Ta biết.

Lão bà đoán không sai, dựa theo loại độc dược trên ngưới nó, bà đoán chắc chắn
chính phần mười chuyện có liên quan đến nhị sư huynh, tâm trạng càng thêm rối
rắm kèm chút tò mò, lại quá lên:

- Mau kể toàn bộ sự việc ngươi biết.

Bạch Diện hồi tưởng lại chuyện xưa, thật thà kể lại hết.

Theo như lời nó thì mấy năm trước nó cùng Tiếu Tiếu và bốn đứa bạn cùng sống
trong một ngôi làng nhỏ. Vào một buổi chiều mùa hạ, cả sáu đứa đang chơi đuổi
bắt ngoài đồng thì Độc Vương đi qua, liền bắt cóc cả sáu đứa đem về động phủ
để thử thuốc cho lão. Ngoài sáu đứa bọn nó ra còn rất nhiều hài tử khác nữa,
khung cảnh trong động phủ của Độc Vương vô cùng thê thảm, lũ trẻ sống không
bằng chết, nhiều đứa biến dạng đến độ thi ma cũng chẳng bằng.

Trong sáu đứa bọn nó, ngoại trừ Tiếu Tiếu ra thì bốn đứa cùng làng đã chết.
May chưa đến lượt bọn nó và Tiếu Tiếu thử thuốc thì một nhóm anh hùng vận bạch
y tấn công vào động phủ của lão Độc Vương, vừa cứu người vừa giết bọn thuộc hạ
của lão.

Nó cùng Tiếu Tiếu được một bạch y nhân cứu ra ngoài, chạy gần đến ngôi thành
này thì bạch y nhân kia trúng độc mà chết. Cuối cùng nó cùng Tiếu Tiếu trốn
vào trong thành này, mấy ngày trước Tiếu Tiếu được người ta nhận nuôi còn nó
vì bệnh nặng nên họ không nhận.

Lão bà nghe kể một phen, trong lòng đã tỏ tường sự việc, tay bà siết chặt mộc
trượng, hận không thể đập vỡ đầu nhị sư huynh.

Đã lâu rồi bà không cảm thấy phiền muộn như hôm nay, nhớ ngày xưa tại Vạn Độc
Môn vui vẻ biết mấy, cả đám huynh đệ tỷ muộn rất khoái hoạt. Trong đó, đại sư
huynh chính trực, nhị sư huynh thiên tài, tam sư huynh bay bướm, ngũ sư muộn
hóm hỉnh dễ gần, lục sư muội xinh đẹp kiêu sa khiến người ta mê mẩn. Thật
chẳng ngờ, sau khi đại sư huynh lên làm chưởng giáo, nhị sư huynh liền biến
chất, thủ đoạn tàn ác, không chừa bất kỳ thủ đoạn nào để tăng tiến trên con
đường luyện độc, cuối cùng bị trục xuất khỏi môn phái, bị cả giang hồ truy
sát. Mối quan hệ của sáu huynh muội cũng tan tác từ đó, mỗi người một ý, chia
năm sẻ bảy chẳng còn nhìn mặt nhau nữa.

Lão bà cảm giác uất ức, chẳng muốn nghĩ ngợi nữa, liền hướng Bạch Diện đưa ra
một lọ thuốc, buồn bực nói:

- Ngươi chết được rồi.!

Bạch Diện ngơ ngác, mắt nhìn chằm chằm vào lão bà trước mặt, trên mặt bà ta đã
không bất cứ biểu tình gì nữa rồi. Nó chuyển ánh mắt xuống lọ thuốc trên tay
lão bà, miệng lầm bầm:

- Ta không muốn.

Lão bà thở ra một hơi, gương mặt vẫn không biểu tình, nói:

- Ngươi đã trúng độc rất nặng, sống cũng không được bao lâu nữa, thôi hiến
thân thể cho lão bà ta nghiệm dược, xem như tích đức cho kiếp sau đi.

Bạch Diện vẫn nói câu cũ:

- Ta không muốn.

Bụng lão bà đang bực chuyện nhị sư huynh mà chưa có chỗ phát tiết, liền quát:

- Không muốn gì mà không muốn, không muốn thì ngươi làm được cái gì, sống
thêm vài ngày có gì vui thú.

Bạch Diện luống cuống, trong đầu nó liền hiện lên một tệp bí lục, chính là thứ
mà nó đã cởi áo ra quấn lấy rồi chôn ở cổng thành. Cũng bởi chuyện này mà nó
không có áo mặc, dẫn đến vừa bị trúng độc vừa bị sốt mấy hôm nay.

Một tia ý nghĩ ập đến, Bạch Diện nhanh chóng suy nghĩ, nó muốn sống, muốn tiếp
tục sống, vì được tiếp tục sống, giọng nói vốn yếu ớt sợ hãi bỗng trở nên quật
cường:

- Lão bà hãy cứu ta, ta sẽ cho bà bí lục của Độc Vương.

Lão bà vừa nghe tâm liền động.

- Ngươi có bí lục của Độc Vương.?

Bạch Diện đáp:

- Đúng vậy, trước khi vị bạch y nhân kia chết có để lại cho ta một quyển bí
lục lấy được trong động phủ Động Vương.

Lão bà ngẫm nghĩ một lúc, vốn cũng không có hứng thú với bí lục của nhị sư
huynh, nhưng trong lòng bà rất tò mò, trong những năm qua nhị sư huynh đang âm
mưa chuyện gì. Lão bà không dằn được sự tò mò của bản thân, mặc nhiên vẫn tiếc
dược liệu trân quý của mình nếu dùng cứu mạng một tên nhóc chẳng có giá trị gì
cho cuộc đời. So sánh thiệt hơn nửa ngày lão bà mới đưa ra kết luận:

- Ta có thể giúp ngươi sống thêm vài năm, nhưng muốn trị dứt được hay không
thì phải xem vận số của ngươi cùng với bí lục ngươi đưa có cách chạy chữa hay
không, ngươi thấy thế nào.

Bạch Diện nghe vậy, liên tục gật đầu.

Lão bà thở dài, nhìn chằm chằm nó nói:

- Lão bà ta vẫn khuyên ngươi nên tự kết liễu sinh mạng sớm một chút, đầu thai
sớm một chút chưa hẳn là chuyện xấu. Nếu để sau này lớn lên chút nữa, biết
nhiều về cuộc sống này, hưởng thụ được chút ít tươi đẹp, đến khi đó ngươi
không những đau đớn thể xác vì độc dược phát tác hành hạ mà còn ôm hận với
cuộc đời mình, tự hành hạ tâm linh khiến bản thân muốn sống không được lại
chết không nỡ, ha ha. Bây giờ có lẽ ngươi không hiểu, nhưng đến lúc đó sẽ hối
hận vì bây giờ không chết quách cho rồi.

Lão bà dứt lời, hướng hai nữ đồ đệ căn dặn:

- Thanh Hà đi chuẩn bị dược liệu, Ngọc Phượng hộ pháp cho ta.

Bạch Diện lờ mờ hiểu ý lão bà, nó cũng biết nỗi đau thấu xương khi chất độc
trong cơ thể mình phát tác sẽ thành bộ dạng thế nào. Căn bản, trong mấy năm
được nuôi trong động phủ Độc Vương, bản thân nó đã chứng kiến quá nhiều rồi,
không cần ai nói thêm cũng biết. Còn vấn đề sau này có hối hận hay không khi
chọn sống tiếp thì nó không hối hận, cũng như lời đã từng thề cùng Tiếu Tiếu:
“nếu có cơ hội sẽ tìm mọi cách để sống tiếp”, ngẫm lại nó còn rất nhiều việc
phải làm.

Bạch Diện cắn môi, hơi thở nóng hổi phà ra trước mặt, bản thân vừa buồn ngủ
vừa nhức nhối mệt rã ra. Nhưng nó cố kiềm lại, ánh mắt hướng về lão bà đang
tọa thiền phía trước, bỗng thấy ánh lửa dưới đáy chiếc đỉnh bùng lên, hương
thơm ngòn ngọt trở nên đậm đặc hơn gấp nhiều lần, kèm theo đó là cơn buồn ngủ
dữ dội kéo đến, nó gượng cách mấy cũng không mở mắt được, hai mí mắt mạnh mẽ
cụp xuống, thoáng cái thân thể duỗi ra, thần trí lu mờ trong bóng tối.

Lão bà nhẹ nhàng mở mắt, đôi mắt xanh sáng rực trong ánh lửa mờ…

Bạch Diện không hay biết gì hết, đến khi nó tỉnh lại đã thấy mình nằm trên một
tấm gỗ lớn, mặt gỗ láng bóng, mát rượi. Hai mắt nó khẽ mở, thoáng đảo một
vòng, chẳng thấy gì ngoài một chậu lửa treo trên tường, cả căn phòng trống
rỗng, không bàn không ghế, không khác mấy nhà ngục. Được cái tốt là không khí
nơi đây có vị thơm ngọt, hít vào khiến tinh thần sảng khoái, rất giống mới
loại không khí buổi ban mai.

- Cọt.

Đương lúc Bạch Diện ngơ ngẩn, ngoài cửa bước vào một tiểu cô nương xinh đẹp,
nàng mặc áo đỏ, gương mặt trái xoan, đôi mắt to đen, long lanh dưới ánh lửa.

- Đệ tỉnh rồi à.

Người này chính là Ngọc Phượng, Bạch Diện từng nghe lão bà kia gọi nàng như
vậy. Thấy nàng bê chậu nước bước đến, nó vội vàng nghiêng người, định ngồi
dậy.

- A.

Một vài cái lỗ trên người Bạch Diện rỉ máu, gương mặt nó tức thì tái lại, cảm
nhận toàn thân bị khoan rất nhiều lỗ, trên mỗi miệng vết thương đang được dám
một thứ gì đó hút chặt lấy thịt, thậm chí có cảm giác tương thông với cả máu
trong người.

- A, đệ đừng cử động, phải nằm chừng năm ngay nữa mới được nhúc nhích, có khó
chịu cũng ráng giữ nguyên tư thế.

Ngọc Phượng ngồi xuống bên cạnh Bạch Diện, nàng cười tươi, bất giác khiến nó
ngơ ngẩn nhìn.

- Đệ nhìn gì, thấy tỉ tỉ đẹp không.?

Bạch Diện thoáng đơ, bản thân không biết nói gì, chỉ có thể thay nàng đỏ mặt.
Có lẽ do lần đầu tiên nó thực sự thấy một nữ lang xinh đẹp đến vậy, kể từ lúc
sinh ra đến giờ, quả thật là lần đầu tiên.

- Đẹp lắm.

Ngọc Phượng nhận được lời khen liền cười khúc khích, chủ yếu là nàng muốn tạo
bầu không khí hòa nhã làm thân mà thôi, chứ bản thân không quan tâm ai khen
chê bao giờ, vì nàng lúc nào cũng tự tin mình xinh đẹp nhất. Nàng đặt chậu
nước xuống, lấy ra một lọ dược màu xanh, thu lại nụ cười:

- Ta mang đến cho đệ một ít sinh dược, uống vào có thể sống mười ngày không
cần ăn uống, rất thuận tiện để giữ nguyên tư thế nằm hiện tại của đệ.

Bạch Diện mấp máy môi nói lời cảm ơn, rồi cố gắng nuốt xuống hai viên dược
hoàn màu trắng đục. Thoáng cái cảm giác nóng ấm từ bụng dưới lan truyền khắp
thân thể, luồng cảm giác nóng ấm ấy dường như nối liền các điểm đau đơn trên
cơ thể, làm giảm bớt đau đớn rất nhiều, khiến tinh thần nó dễ chịu vô cùng,
đồng thời không hiểu lý do gì lại khiến hai mắt bắt đầu mờ đi.

Trong mơ màng nó thấy một cánh tay trắng như tuyết đang cầm chiếc khăn lau nhẹ
từng vệt mồ hôi trên trán mình, thậm chí nó còn ngửi được một chút hương thơm
từ chiếc cổ tay trắng nõn ấy cọ qua trước mũi mình.


Diệt Thần - Chương #2