Đèn Không Rọi Được Lòng Người.


Người đăng: khungvocuc001@

Cự Viễn Ma Hùng đã tu luyện đã ngàn năm, linh trí không kém loài người là mấy,
thật sự mà nói, nó còn là một con cự hùng thông minh. Nếu nó biết cách sử dụng
thần bảo để tu luyện ngay từ đầu thì hôm nay đã trở thành một tồn tại khủng bố
trên Văn Lang đại lục rồi. Tiếc là nó sinh ra không có nguồn gốc thượng cổ,
lại còn xếp hạng kế cuối trong bảng cự thú nên việc tu luyện đành tự thân vận
động, trực tiếp hấp thu thiên địa linh khí vào nội thể, thành thử ngàn năm tu
luyện cũng không trở nên quá mạnh mẽ.

Bảng cự thú chia thành: Dã thú, linh thú, yêu thú, ma thú và thần thú. Cự Viễn
Ma Hùng thuộc lớp linh thú, trời sinh chỉ có chút linh trí bình thường, nó đã
phải nổ lực vạn phần để có được ngày hôm nay.

Tính theo phân cấp thực lực của nhân loại, Cự Viễn Ma Hùng có thực lực tầm
Ngạo Thị cửu cấp, hiện tại cao hơn Bạch Diện ba cấp, nếu trực tiếp nghạnh đấu,
kết quả của Bạch Diện vẫn không khác lần trước là mấy, cùng lắm đỡ được thêm
một hai chưởng rồi cũng thua. Thậm chí, dù Bạch Diện có thực lực bằng với Cự
Viễn Ma Hùng thì phần thắng cũng chẳng cao hơn mấy phần, bởi Cự Viễn Ma Hùng
là linh thú, cơ thể so với con người vốn mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Lợi thế duy nhất của con người so với linh thú đương nhiên là linh trí, dù cho
thực lực Cự Viễn Ma Hùng mạnh mẽ tới đâu nhưng linh trí của nó vẫn kém nhân
loại một bậc, trên người không có những thủ đoạn âm hiểu như ám tiễn, mê
hương, phục độc rồi cắn lắc khi đánh nhau.

Chỉ là, lúc này thần trí Bạch Diện chẳng những không hơn Cự Viễn Ma Hùng mà
còn kém một bậc, đầu óc hắn quay cuồng loạn xạ, không phân thị được đâu là
thực đâu là ảo, tay chân thì rung rẩy, máu tươi trên ngực không ngừng tuôn ra.

Theo lý, người bị linh trùng nhập thể, vết thương sẽ nhanh chóng khôi phục gấp
một trăm lần nhưng tại thời điểm này, vết thương trên ngực Bạch Diện không có
bất kỳ dấu hiệu nào khôi phục. Mỗi lần Khống Tâm Thuật du động linh lực trong
Vu Diệm chạy đến vết thương trên ngực thì đột nhiên biết mất một cách kỳ lạ,
cả máu huyết chảy ra từ miệng vết thương cũng dần bị hút cạn.

Bạch Diện sững sờ cảm nhận được độc linh lực cùng máu của bản thân đang bị cái
đỉnh đen xì găm bên mạn sườn trái hút đi, mãnh liệt hút cạn một vùng xum
quanh, khiến cho da thịt ở đó cũng khô héo, dù cho bao nhiên linh lực đổ về
đều như mưa trên sa mạc, chưa chạm tới đất cát đã biết mất vô tông vô tích.

Mỗi lần mất thêm một ít máu huyết cùng linh lực thì cơ thể hắn sẽ bị suy yếu
đi một chút, đổi lại thần trí tăng lên một chút, dần già đã có thể điều động
được toàn thân, đồng thời sắc mặt cũng tái đi vì cảm nhận rất rõ ràng những
cơn đau truyền đến.

Hắn không biết chuyện gì đã xẩy ra với cơ thể mình, trong trí nhớ chỉ lưu lại
thời điểm nhìn thấy cái ấn ký trên phong thư của Độc Vương, ngoài ra không còn
nhớ bất cứ chuyện gì xẩy ra tiếp theo, vì sao bản thân lại đến đây, mà ngay cả
đây là đâu, hắn cũng hoàn toàn không biết.

Bạch Diện hoảng hốt, đảo mắt nhìn quanh một lượt, khung cảnh hết sức lạ lùng,
tất cả đều là cây cối um tùm rậm rạp, đáng nói chính là trước mặt hắn có một
con linh thú ngàn năm, chính là Cự Viễn Ma Hùng.

Sau khi thần trí khôi phục, Bạch Diện có rất nhiều điều không thể lý giải
được, mặt khác, hắn cũng không có chút thời gian riêng tư nào để mà lý giải.
Trước mặt, Cự Viễn Ma Hùng đã nhếch cái mõm to ra, hàm răng trắng tinh lồ lộ
sát ý, từng bước một tiến tới gần.

Bạch Diện nhớ lại chuyện cùng Ngọc Phượng đi trộm mật ong ngàn năm của Cự Viễn
Ma Hùng. Lần đó cả hai xém tí nữa thì mất mạng, cũng may Hồn Độc Vu Diệm của
Ngọc Phượng có thuộc tính huyễn hoặc, có thể tạm thời làm mất đi phương hướng
của nó, bằng không cả hai đã chết trong rừng rậm.

Nay một mình hắn phải đối diện với Cự Viễn Ma Hùng trong tình trạng bản thân
hết sức nguy kịch, đến nhúc nhích cũng không thể, kết quả không nghĩ cũng
biết, vạn phần chết chắc.

Cự Viễn Ma Hùng chẳng biết vì sao lại chạy đến đây, rất có thể là đi tìm mật
ong ngàn năm nên mới băng đèo lội suối vào khu vực Ngã Lâm này. Bất quá, nó
không hề bị đãng trí, mối hận bị cướp mật ong mấy tháng trước chẳng chút phai
đi, vừa gặp lại Bạch Diện, liền nhận ra khí tức của hắn, chẳng ngại ngần mà
xuất kích đánh tới. Vả lại, từng đánh qua với Bạch Diện một lần rồi nên Cự
Viễn Ma Hùng không lo sợ bị đánh trả bởi kẻ yếu như hắn.

Một lúc sau, Bạch Diện đã cử động được các ngón tay, ánh mắt cũng dần thấy rõ
ràng hơn nhưng hắn vẫn ngờ ngợ mình còn hoa mắt, bởi lúc này Cự Viễn Ma Hùng
tạo bộ dáng hết sức giống người, khoanh tay trước ngực, đứng cách hắn một
bước. Nó không có gào hú, gầm lên như các loài hung thú khác, chỉ dững dưng
đưa cặp mắt hồng ngọc nhìn hắn, khinh thường quét lên vết thương trên ngực
hắn, ngoài ra còn nở một nụ cười gian xảo.

Bạch Diện đột nhiên cảm giác lạnh nơi gáy, trong chốc lát, hắn đã quên đi cơn
đau trên ngực, chăm chú theo dõi từng cử động của Cự Viễn Ma Hùng. Thoáng thấy
nó đưa chân phải lên, bàn chân to như chân voi, đầy lông lá, là qua là lại
phía trên chân trái mình, Bạch Diện xanh mặt, chỉ muốn rút chân về nhưng sức
lực chẳng biết đi đâu hết, hoàn toàn không thể cử động.

“Crack”

“A”

Cự Viễn Ma Hùng dẫm mạnh chân xuống, xương ống chân của Bạch Diện tức thì gãy
vụn, một trận đau đớn kịch liệt truyền lên đại não, cả người hắn rung bắn lên,
mấy sợ gân bên cổ giật giật, mồ hôi túa ra như mưa, dù cố nghiến răng cũng
không ngăn được cơn đau, buột phải hét lên thành tiếng.

Bạch Diện xiết chặt nắm đấm, muốn thu người đứng dậy nhưng mặt mũi choáng
váng, cơn đau làm cơ thể hắn rung bần bật không ngừng lại được, ngoài nhúc
nhích người được một cái, hoàn toàn không thể làm gì hơn nữa.

Hiện tại, vết thương trên ngực còn chưa ngưng chảy máu, dưới chân đã bắt đầu
túa ra máu tươi, từng mãnh xương vỡ đâm vào thịt, chọc thủng da, lồ lộ xuyên
ra ngoài. Trong mắt Bạch Diện vằn lên tia máu, hắn cố gắng chịu đựng, cố gắng
chống chọi cơn đau như những năm qua, từng chống chọi lại linh trùng độc bộc
phát trong nội thể.

Dù vậy, kiêng cường đến mấy cũng là máu thịt con người, chẳng được bao lâu đã
vượt quá giới hạn chịu đựng, hắn ngất đi, đầu nghiêng qua một bên như chết.

Linh Trùng Ấn tuy mạnh mẽ, có thể khuếch tán linh trùng ẩn dấu trong nội thể
rồi dựa vào Khống Tâm Thật, tùy ý điều động phát triển thân thể đó trở nên
cường đại nhưng linh trùng ấn lại không bổ xung thêm linh trùng được.

Vì vậy, mỗi lần cái đỉnh đen xì nuốt đi linh trùng thì khống tâm thuật cũng
yếu dần đi. Mất đi khống tâm thuật, Bạch Diện không còn bị Độc Vương khống chế
nữa, căn bản, đây là một chuyện tốt. Thế nhưng, chuyện tốt này đến không đúng
lúc, mất đi linh trùng thì cơ thể cũng không còn trạng phát phát triển gấp một
trăm lần, tốc độ khôi phục vết thương cũng mất, xem như lúc này hắn là một
người bình thường, bị thương vô cùng nặng còn phải đối diện với một con linh
thú ngàn năm.

Cự Viễn Ma Hùng không có suy nghĩ nhiều, gương mặt phơn phớt vui như hài tử
vừa được nhận kẹo, bàn tay to lớn khẽ đưa ra, nắm lấy cổ chân phải Bạch Diện
nhấc lên.

Nó mở to hai mắt, muốn quan sát Bạch Diện còn sống hay chết, lát sau không
thấy hắn động đậy mới đưa mũi đến rà soát thì phát hiện còn hơi thở, tức thì
xốc ngược người hắn lên vai, mặc kệ máu huyết trên ngực hắn túa ra ào ào, từng
dòng tuôn chảy dài xuống quanh cổ rồi luồng qua mang tai, ướt cả tóc.

Thậm chí, Cự Viễn Ma Hùng còn không quan tâm đến chuyện máu huyết của hắn làm
ướt cả lưng mình, nó cứ thủng thẳng đá chân sáo, đi sâu vào rừng.

Khi mặt trời lên cao, đôi tia nắng chiếu xuống khu rừng già, Bạch Diện bắt đầu
hồi tĩnh, cảm giác đầu tiên vẫn là những trận đau đớn không ngừng ập đến từ
trên ngực và chân trái. Sau đó hắn mới nhận ra mình bị vác đi giữa rừng, có
điều lạ là máu từ ngực và chân đã không còn chảy nữa.

Bạch Diện liền nghĩ đến cái đỉnh đen xì luôn đeo trước ngực, đến giờ phút này
hắn vẫn không biết nó có tác dụng gì. Nhưng có một điều hắn biết rất rõ là nó
có thể hút lấy tinh huyết cùng với linh lực của mình, chẳng rõ đó là chuyện
tốt hay xấu, bất quá, hắn nhớ lại chuyện vừa mới xẩy ra, có thể cảm nhận được
nhờ nó mà bản thân mới thoát khỏi trạng thái mất ý thức.

Vấn đề cụ thể ra sao thì hắn hoàn toàn không rõ, cho đến bây giờ vẫn mù mờ như
người trong mộng, bất chợt hắn nhận thấy cái đỉnh đen xì đang treo lòng thòng
trước mặt mình, thân đỉnh lúc này đen bóng mịn, còn phát ra quang mang màu
xanh đen, hắn nghĩ nguyên do bởi vì thân mình bị Cự Viễn Ma Hùng vác đi trên
con đường ghồ ghề nên cái đĩnh này đã bị sốc mà văng ra khỏi ngực hắn, hiện
tại, trên ngực vẫn còn cảm nhận được một cái lỗ trống trơ, điều lạ là quanh
cái lỗ đó như đã hóa thành thép, cứng rắn nguyên một mãng.

Nhìn cái đỉnh đen một hồi, Bạch Diện chợt nhớ đến thần bảo, thần quyết, công
kỷ, hắn như bừng tỉnh, trong lòng tự nói một câu:

Phải rồi, chiến đấu, bây giờ ta có thể chiến đấu.

Một vài hình ảnh hài tử bị trúng kịch độc, chết thảm trong động phủ Độc Vương
hiện lên trong tiềm thức Bạch Diện, những mãnh quá khứ tăm tối mà hắn chôn vùi
vứt bỏ bỗng như kêu gào in ỏi, thậm chí khung cảnh thê lương ấy đã xõa lấp đi
cơn đau đớn trên thân thể. Mắt hắn một lần nữa vằn lên tia máu, lần này là nỗi
đau trong tiềm thức, sự phẫn nộ chôn sâu tận đáy lòng.

Hắn nắm chặt tay, hàm nghiến chặt, thầm gào lên trong lòng: “Muốn làm một
thường nhân thật sự khó đến vậy sao.?”

Từ lúc hắn hiểu chuyện cho đến nay, đều phải chịu đựng, kiềm nén.

Hắn thật sự cáu gắt, một chút linh trùng độc còn lại trong nội thể như giúp đỡ
cho sự bốc đồng đang sục sôi trong lòng, linh lực cuộn trào lên thúc giục.

Bạch Diện khẽ bắt Vạn Độc Quyết, Hỏa Linh Đăng nhận được điều động, tức thì
phát động linh lực bay vụt ra từ thân thể hắn. Quang mang màu vàng đại phát,
óng lên rực rỡ, mười đóa sen ngủ sắc vây lấy hai chân Cự Viễn Ma Hùng rồi nổ
tung.

Ầm.

Cực Viễn Ma Hùng bị tấn công bất ngờ, cả thân hình đồ sộ ngã nhào ra đất, Bạch
Diện cũng bị hất văng hơn hai mươi mét. Toàn thân hắn rách nát tả tơi, nữa
thân trên hầu như chẳng còn một mãnh vãi, ngay cả da thịt cũng bầm trầy dày
đặc. Bạch Diện thoáng quan sát cơ thể mình rồi há hốc miệng trong chốc lát,
hắn thấy rõ ngực mình nỡ nang rắn chắn, trên bụng vằn lên sáu múi cơ, bắp tay
khẽ cử động cũng xếp dài một hàng chuột khổng lồ.

Cái này là….

Bạch Diện ngạc nhiên đến nỗi câm nín, lắm lúc hắn còn tưởng linh hồn mình đã
chuyển qua một thể xác mới. Có điều, các vết sẹo củ thì chẳng thay vị trí đổi
chút nào nên hắn không muốn tin cũng phải tin đây là cơ thể mình.

Bất quá, hoàn cảnh hiện tại cũng không cho phép hắn so đo giữa trước và sau có
gì khác biệt, tinh thần tức thì ngưng trọng, liếc qua khung cảnh chum quanh
một lượt, hắn chỉ thấy từng rặng cổ thụ cao chót vót, gió thổi rì rào qua từng
tán lá rậm rạp, hiếm lắm mới thấy một vài tia nắng chiếu xuống nơi đây.

Ánh mắt Bạch Diện chuyển sang Cự Viễn Ma Hùng đang gào thét dữ tợn, tiếng rống
đinh tai nhức óc, dường như hai chân nó đã bị thương một chút, cỏ cây phía
dưới cũng bị thổi bay như vừa bị người ta thô bạo đào xới.

Bạch Diện không ngờ thực lực của mình trở nên mạnh mẽ đến vậy, vừa xuất kích
đã hoàn hảo tạo ra Ngũ Liên Hoa Hỏa Đạn cực mạnh.

Hắn nghiến chặt hàm răng hơn, bao nhiêu phẫn uất dồn cả lên, những năm tháng
chịu đựng vì không thể làm được gì đã qua rồi. Hiện tại, đã đến lúc hắn cho
mình một cái kết, dù chết cũng phải khiến đối phương sống chẳng được vui vẽ.

Nghĩ vậy, Bạch Diện tức thì tra xét thực lực bản thân, gương mặt đột nhiên dại
ra, không thể tưởng tượng nổi mình lại có một luồng linh lực mạnh mẽ đang cuồn
cuộn du động trong Vu Diệm.

Điều này càng làm hắn cảm thấy khó hiểu hơn, không những thân thể trở nên
cường hãn gấp bội mà thực lực cũng tăng lên gấp bội. Bạch Diện thoáng cảm giác
muốn trả thù cho những đồng bạn đã bị Độc Vương hại chết, đương lúc hắn còn
đang phân vân chuyện báo thù, Cự Viễn Ma Hùng đã đứng bật dậy, cái mõm mở to,
gào lên rồi lao thẳng về phía hắn.

Hai tay Bạch Diện liền bắt thần quyết, một lần nữa sử dụng Ngũ Liên Hoa Hỏa
Đạn.

Hỏa linh Đăng theo du động công kỷ, tán phát ra mười đóa hoa sen ngủ sắc, độc
linh lực trong Vu Diệm cũng theo du động thần quyết tề tụ trên mỗi đóa sen,
tạo ra quang mang màu xanh nhạt bao bọc lấy từng cánh hoa.

Khi Ngủ Liên Hoa Hỏa Đạn thi triển, cứ năm đóa hoa sen ngủ sắc tạo thành một
đội, xoay tròn, rít lên vù vù, xông thẳng tới Cự Viễn Ma Hùng.

Cự Viễn Ma Hùng xem thường hắn, một mực lao thẳng đến, chẳng thèm bận tâm tới
mấy đóa sen, đương nhiên nó từng thấy qua chiêu này một lần rồi, nên cho rằng
chiêu này gãi ngứa cũng không đủ, càng tự tin đâm thẳng vào.

Ầm.

Đất đá bay tứ tung, trong đám hỗn độn, Cự Viễn Ma Hùng đau đớn gào lên một
tiếng.

Grao.

Bạch Diện nắm bắt cơ hội, thừa thắng xông lên, thần quyết ấn xuống, Hỏa Linh
Đăng tán phát quang mang rực rỡ, bay vọt lên cao rồi phân ra làm ba, mỗi phân
ảnh hỏa linh đăng lại tạo ra năm đóa sen ngủ sắc, phóng thích vào trong bụi
đất.

Ầm! Ầm! Ầm!

Chưa biết Cự Viễn Ma Hùng có bị làm sao không nhưng Bạch Diện thì bị dư lực
sau vụ nổ hất văng mấy chục mét, hắn phải cố gắng lắm mới nắm được một cái rễ
cây đại thụ, tránh bị nện vào gốc cây.

Chốc lát sau, bụi đất tan đi, Cự Viễn Ma Hùng đang bắt chéo hai tay thật cao,
tạo ra tư thế đỡ. Trên vai, trên ngực và một bên mặt nó bị cháy sém, tinh mắt
có thể thấy cả lớp da dưới lông cũng bị nướng chính.

Vốn dĩ Ngủ Liên Hoa Hỏa Đạn không thể làm nó bị thương đến vậy được, đều là do
nó tự tin thái quá, khi nhận biết mấy đóa hoa sen nhỏ bé kia có thể làm tổn
thương mình thì đã quá muộn. Cự Viễn Ma Hùng tức giận gào lên, linh lực ngạo
thị cửu cấp thích phóng ra hỗn độn khí, cương quyết giết chết tên nhân loại
trước mặt.

Bạch Diện nhìn thấy Cự Viễn Ma Hùng gồng mình, miệng nó há to ra, dường như
chuẩn bị phóng ra thứ gì đó từ trong miệng. Hai mắt hắn chăm chú nhìn, chỉ
thấy một quả cầu màu đỏ thẩm dần to ra, hướng thẳng về mình mà bay đến.

Trong tích tắc, Bạch Diện nhấc chân.

A.

Hắn hô lên một tiếng, đến giờ này mới để ý chân trái đã bị gãy, tuy không còn
chảy máu nhưng đụng vào thì đau đớn khôn cùng. Gương mặt hắn tái đi, dù vậy
không dám suy nghĩ nhiều, tức tốc dụng lực, chưởng mạnh vào gốc đại thụ, hất
mình bay sang một bên.

Ầm.

Quả cầu hỗn độn khí màu đỏ thẩm bắn đến, xuyên qua gốc đại thụ chục người ôm,
nổ tung một vùng lớn phía sau, đất đá cây cối ngã nghiêng một khoảng lớn.

Bạch Diện sợ hãi ngó qua, thầm nghĩ đến bản thân, tỷ như quả đó mà trúng người
thì hắn tan xác là cái chắc. Có điều lạ là, trong hoàn cảnh này tự nhiên hắn
lại thấy bản thân tỉnh táo vô cùng, trong người dường như có thứ gì đó đang
rất khát máu, luôn thôi thúc hắn giết chóc.

Bất quá, hắn không còn quan tâm nữa, cảm giác hiện tại rất thõa mãn, mỗi lần
xuất kích tấn công, cả người lâng lâng khó tả, đau đớn biến mất hoàn toàn.

Ngủ Liễn Hoa Hỏa Đạn.

Bạch Diện thuật theo yêu cầu cơ thể, mạnh mẽ du động luồng linh lực mới nhận
được trong Vu Diệm, cả khung trời như bừng sáng bởi hàng chục phân ảnh Hỏa
Linh Đăng, mỗi phân ảnh Hỏa Linh Đăng lại đánh ra năm Ngủ Liên Hoa Hỏa Đạn,
quang mang ngủ sắc càng thêm rực rỡ, chói lòa. Chỉ thấy những đóa hoa sen lộng
lẫy kia giăng rộng đầy trời, phiêu phất trong phút chốc rồi tụ lại với nhau,
tạo thành một cái đèn lồng lớn, chính giữa là Hỏa Linh Đăng.

Đèn không rọi được lòng người.

Bạch Diện lại hô lên, gương mặt có phần nhợt nhạt vì thiếu máu, nhưng ánh mắt
lại sáng rực, có thể thấy được từng tia phấn khích cùng rạo rực trong đó.

Cự Viễn Ma Hùng không còn khinh thường địch thủ nữa, miệng há rộng như chậu
máu, hỗn độn khí cuộn tròn thành quả cầu đỏ chót, bắn thẳng vào cái lồng đèn
khổng lồ trên không trung.

Ầm Ầm Ầm…

Tầng tầng tiếng nổi dài văng vọng khắp nơi, chim thú, cây cối tán loạn tung
bay, cả một mãng rừng trụi trơ thành miệng chảo.

Vốn dĩ linh trùng độc trong nội thể Bạch Diện đã bị cái đỉnh đen xì hấp thụ
hơn phân nữa, giờ này lại bắt đầu bộc phát, tuy nó không đủ mạnh để khơi dậy
Khống Tâm Thuật nhưng ảnh hưởng không nhỏ đến tình cách hắn, biến hắn thành
một người hiếu chiến, khát máu dị thường.

Có một điểm tốt là linh trùng độc bộc phát, kèm theo đó ưu điểm khôi phục thân
thể một cách phi thường. Thậm chí, Bạch Diện có thể cảm nhận được từng mãnh
xương vỡ dưới chân mình đang được nối liền với nhau.

Bất quá, hắn không đợi đến khi chân và ngực khôi phục hẳn, ngay khi Hỏa Linh
Đăng rơi xuống trước mắt Cự Viễn Ma Hùng, hắn biến mất tại chổ rồi xuất hiện
trước mặt nó, tay trái chụp lấy Hỏa Linh Đăng, tay phải vung quyền, một đấm
như trời dáng đánh vào chổ cháy xém trên mặt Cự Viễn Ma Hùng.


Diệt Thần - Chương #16