Người đăng: khungvocuc001@
Diệt Thần.
Quyển 1: Con Đường Phải Đi.
Chương 14: Huyết y thiếu nữ Mạc Tử Ly.
Càng tiến gần tới khu rừng Ngã Lâm, gió càng mạnh, những cây đại thụ bên bìa
rừng đã bị gió quật gãy, gốc rễ trồi lên cả mặt đất.
Nguyệt quang soi sáng từng cành cây ngọn cỏ, chẳng nề hà bày ra trước mắt mọi
người một khung cảnh vương vãi cành lá.
Cuồng phong càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Ào ào.
Từng đợt gió lốc cuốn bay đất đá trong đêm, mọi thanh âm đều bị dập tắt, ngoài
tiếng gió ra không còn bất kỳ tiếng động nào.
Trên bầu trời, từng vệt sáng kéo dài như sao chổi, dưới mặt đất thi thoảng
nghe vù vù vài bóng người lướt nhanh.
A.!
Một tiếng thét thảm thiết, thanh âm xé gió, vang vọng vào tai nhiều người. Tất
thảy đều dừng bước, hướng linh lực phóng tới nơi phát ra tiếng thét đó.
Những người xa xa không thể thấy được gì trong cuồng phong dữ dội, mấy người
gần hơn thì biết kẻ vừa phát ra tiếng kêu thảm kia đã chết, khí tức biến mất
đột ngột như vừa bị bóp nát thành từng mảnh.
Riêng bốn tên đồng đội của kẻ vừa chết thảm, hai mắt căng lên, chăm chú nhìn
người vừa giết chết đồng bạn của mình. Tuy giận dữ, rất muốn xông lên quyết
đấu cùng đối phương, nhưng bọn họ đều linh cảm kẻ này có phần quái dị, dù cho
linh lực phát ra không lớn, thân ảnh đối phương lại mơ hồ như ma quỷ, càng hư
hư ảo ảo dưới ánh trăng.
Lát sau, bốn tên đồng đội của kẻ chết thảm vẫn không dám manh động, ánh mắt
hướng về đội trưởng của mình, chờ gã quyết định. Một gã thanh niên cao gần ba
mét, cơ bắp cuộn lên bóng bẩy, vác trên lưng một cây búa lớn, gã tiến lên hai
bước, hỏi người vừa giết đồng bạn của mình.
- Ngươi là ai, tại sao giết người của Khổng Đà Tông bọn ta.?
Người kia mờ mờ ảo ảo, chẳng biết già trẻ thế nào, chỉ thấy toàn thân đỏ lòm,
dưới ánh trăng khẽ nhếch môi mỏng dí, cười yêu dị. Bất quá, sau nụ cười yêu dị
kia không phải là câu trả lời mà là yêu thuật, huyết độn chú.
- Mông Điềm cẩn thận.
Gã đội trưởng của Khổng Đà Tông cũng không phải tầm thường, hai mắt sáng lên,
tức thì nện thẳng cây búa trên lưng xuống nền đất, đất đá như hóa thành một
con cự long, tông thẳng vào luồng huyết quang bắn tới.
- Tú Long, Lãng Si cùng ta xông lên, Tô Anh hỗ trợ bọn ta.
Nghe đội trưởng Mông Điềm quát lên, ba người Tú Long, Lãng Si, Tô Anh đã chuẩn
bị sẵng từ trước, không một chút chần chừ lướt đến, phối hợp cùng đội trưởng
công kích huyết y nhân, phục thù cho đồng đội vừa bị giết.
Mông Điềm có Hồn Khổng Vu Diệm, vừa vận dụng linh lực, toàn thân lại thêm phần
cường hãn, bắp thịt cuộn lên màu thiết bạc. Cây búa trên tay theo du động
Khổng Đà Quyết bay thẳng lên trời, tự thân biến thành khổng lồ rồi bổ thẳng
tới huyết y nhân.
Huyết y nhân không đổi sắc diện, hai tay bắt thần quyết, một vòng tròn lớn
được vẽ ra, trong vòng tròn đó có vô số họa văn kỳ lạ màu đỏ tươi như máu,
phát ra quang mang rực rỡ giữa bóng đêm.
Ầm.
Cây búa từ trên không đánh xuống, gió bão đương thì bị xé toạc ra, kim quang
bổ thẳng xuống vòng tròn bằng máu.
Trước ánh mắt đôi bên, cây cối bị đánh dạt ra, tạo thành một khoảng trống như
đấu trường thượng cổ, trong đó bốn người đánh một người.
Mông Điềm thu hồi thần bảo, xem tình hình thì địch nhân của gã không hề thương
tổn một chút nào, hai đồng đội của gã tức thì xông lên.
Người tên Tú Long, tóc cột đuôi ngựa, tuy không cường hãn như đội trưởng nhưng
bắp thịt trên người cũng không kém cạnh. Tay gã vừa bắt Khổng Đà Quyết, một
chiếc gậy màu đỏ vân vàng ngắn chừng nữa mét, chợt hóa lớn như cây cột đình,
bay vọt tới huyết y nhân, tốc độ cực nhanh, hỏa diễm tỏa ra hỏa nhiệt như một
khối sắt đã bị nung đỏ ngàn năm, sẵng sàng thiêu rụi bất cứ thứ gì đụng vào
nó.
Lãng Si vọt qua mé trái, cũng bắt Khổng Đà Quyết, thân trần cuộn lên từng sợi
cơ nóng bỏng như nham thạch dưới nền đất sắp phun trào, nứt ra thành từng
rãnh, phát quang. Hai tay nắm chặt song chùy, xoay người mấy vòng rồi ném nó
đi, thiết chùy va vào không khí, lửa tung toé bắn ra, cùng với chiếc gậy của
Tú Long đánh tới huyết y nhân, hai bên tả hữu áp sát, cố nhiên không cho huyết
y nhân cơ hội nghỉ ngơi.
Mông Điềm thu hồn thần bảo, linh lực ngưng lại một nhịp thở, sau đó bùng phát
dữ tợn, cả thân thể đồ sộ, cuốn bay cỏ cây trên đường gã lao đến huyết y nhân.
Ba vòng tròn được vẽ ra, trong vòng tròn lại chứa vòng tròn, linh lực xoáy
động mãnh liệt, va thẳng vào ba luồng linh lực đang kích tới.
Ầm. Ầm. Ầm.
Sau khi va chạm, có vẻ như huyết y nhân yếu thế hơn một chút, quang ảnh trên
mỗi vòng tròn ảm đạm dần đi, tích tắc sau thì vỡ vụn.
Huyết y nhân ngưng trọng, tay dương cao lên vẽ huyết văn, nơi bàn tay mở ra
một con mắt xanh lục, mắt chớp hai cái, thân ảnh tức thì biến mất.
Ba người bọn Mông Điềm vừa đánh tới đợt tiếp theo, phía trước đã là khoảng đất
trống, sắc mặt cả ba thật sự khó coi, răng người nào cũng nghiến chặt. Nhưng
không đợi Mông Điềm lên tiếng, phía sau đã có linh lực dao động khuếch tán, cả
một khu vực bị hoa bồ công anh bao phủ, từng đóa hoa mặc nhiên bay nhẹ nhàng
trong cuồng phong bão tố, từ từ len lõi qua từng gốc cây bụi cỏ.
Đây chính là Lan Hoa Thuật của Tô Anh, nàng phát động loại yêu thuật này có
thể thăm dò trong một phạm vi lớn, bất kỳ địch nhân ẩn nấp dưới dạng yêu thuật
nào đều bị nàng phát hiện. Cũng có ngoại lệ, đó chính là thực lực đối phương
hơn nàng quá nhiều, có thể thông qua phản linh lực, tạo thành rào chắn nguyên
tố, không cho linh lực bản thân trực tiếp chạm vào linh lực trên mấy đóa hoa
bồ công anh mới tránh được thăm dò của nàng.
Bất quá, thực lực đối phương mà mạnh đến mức đó thì chẳng cần ẩn nấp làm chi,
thành thử loại lan hoa thuật này rất hữu dụng trong giao tranh đồng cấp. Tránh
bị mấy kẻ yếu hơn, hoặc là kém hơm ở phương diện giao tranh trực diện mà giở
trò ám toán.
Bên kia.
Tô Anh gấp gáp hô lên, những đóa hoa bồ công anh vây lấy một đàn bướm đỏ đang
đậu trên một thân cây mục, nằm cách đó không xa, ba người Mông Điềm lập tức
chia làm ba hướng bao vây đàn bướm đó.
Huyết y nhân biết mình bị phát hiện rồi, có phần ngạc nhiên nhưng không chút
sợ hãi, thân thể vươn ra trước, đàn bướm bất ngờ rụng cánh, từng chiếc cánh
nhỏ nối liền với nhau tạo thành một tấm áo choàng dài xinh đẹp, trùm lên nền
đất. Trong nháy mắt, huyết nhân đứng bật dậy, đối diện với những đóa bồ công
anh rực sáng, tay phẩy ra huyết vụ, gương mặt huyết y nhân hiện rõ ràng trước
mắt bốn người Mông Điềm, Tú Long, Lãng Si và Tô Anh.
Ách.
Bốn người bọn Mông Điềm khẽ kêu lên một tiếng trong lòng, ngay từ đầu bọ họn
đã nhận định huyết y nhân này là một gã đàn ông độc ác, bất quá không biết lý
do gì mà động thủ với người Khổng Đà Tông. Thật chẳng ngờ, lúc này hiện ra
trước mặt bốn người là một nữ nhân xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mà
không, không phải là nữ nhân, mà là một thiếu nữ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng
thành, trăm phần diễm lệ, đoạt hồn phách, đến cả Tô Anh là nữ nhi cũng phải
động lòng.
- Thực xin lỗi a, người ta chỉ đùa chút thôi mà, các người lại lấy nhiều đánh
ít như vậy sao.?
Thiếu nữ mặc huyết y e lệ quở trách, dung mạo thập phần mĩ miều dưới ánh
trăng, cùng những đóa bồ công anh đang chập chờ vây quanh, như tô thêm phần
lộng lẫy cho nàng.
Mông Điềm là kẻ tĩnh táo nhất, định lực của gã hiễn nhiên phát giác có điều
không ổn, linh lực trên người không ngừng bùng phát, gã quát lớn:
- Yêu nữ, chúng ta không thù không oán, cớ sao giết chết người của bọn ta.?
Thiếu nữ mặc huyết y xấu hổ đáp:
- Thực là oan cho người ta mà, người ta không phải yêu nữ, người ta tên Mạc
Tử Ly, là đệ tử Huyết Sát Tông. Thực ra, người ta cũng bất đắc dĩ mới phải làm
vậy.!
Ba người Mông Điềm, Tú Long, Lãng Si đang bao vây thiếu nữ mặc mặc huyết y,
ánh mắt khẽ nhìn nhau, trong lòng ngưng trọng đề cao cảnh giác, định lực bình
sinh cũng dùng hết tại lúc này.
Mông Điềm lại quát:
- Bất đắc dĩ là chuyện gì, ngươi dám lừa gạt bọn ta, đừng trách bọn ta nam
nhân đi ức hiếp nữ nhân, lại con lấy nhiều đánh ít, hừ.
Mạc Tử Ly ủy khuất đáp:
- Người ta cũng vì hoàn cảnh bắt buộc thôi, người ta là thân gái một mình, bị
sư môn ruồng bỏ, bắt đến đây nạp mạng. Người ta đành phải tìm cách để sống sót
mà thôi.
Tuy mấy lời nói của Mạc Tử Ly tỏ ra rất chân thành, trên gương mặt còn biểu
thị nét buồn cô quạnh, vừa đáng thương nhưng lại xinh đẹp động lòng người
nhưng Mông Điềm vẫn không chút hạ thấp đối phương, vẫn cảnh giác quát:
- Sống sót thì liên quan quái gì chuyện ngươi giết đồng bạn của chúng ta. Vả
lại, chúng ta chưa từng có ý định xấu gì với ngươi.?
Thiếu nữ mặc huyết y kiêu sa bước lên hai bước, ánh mắt đượm buồn, vạn phần
bất đắc dĩ đáp:
- Người ta tu luyện Lĩnh Nam Yêu Nhân Thuật- Huyết Sa Thuật, a. Chỉ cần hấp
thu được máu huyết địch nhân, trong một thời gian ngắn có thể sử dụng kỹ năng
của người đó. Mấy chàng nói xem, người ta thân gái một mình lưu lạc tại nơi
hiểm địa, có nên học hỏi thêm một ít kỹ năng để tự vệ hay là không.?
Mông Điềm tái mặt, gã chẳng ngờ thiếu nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành này
lại độc ác đến vậy, vì muốn chiếm đoạt kỹ năng của người khác mà trực tiếp
giết người, cướp đoạt.
- Giết yêu nữ này cho ta.
Mông Điềm không kiềm chế cơn giận lâu hơn được nữa, hô hoán ầm lên.
Lãng Si, Tú Long nhất tề xông lên, phối hợp cùng Mông Điềm, quyết không cho
thiếu nữ mặc huyết y đường lui một lần nữa. Ba luồng linh lực bạo phát, tạo
thành hình tam giác vây lấy thiếu nữ mặc huyết y, cuồng phong dữ tợn gào thét,
quật ngã mấy hàng cây quanh đó, đất đá bị đánh bay vù vù, cắt lìa cả những
cành cây ngọn cỏ trên đường đi.
Thiếu nữ mặc huyết y điểm nụ cười diễm lệ giữa những đóa hoa bồ công anh phát
sáng, váy đỏ rực rỡ tung bay như cánh bướm, mái tóc đen dài cũng tung bay, đôi
tay trắng như tuyết, tinh xảo như bạch ngọc được tạo hóa tạc khắc nghìn năm
khẽ vẫy. Lần lượt xuất hiện xum quanh bốn trái tim, bốn vòng tròn chứa cổ ngữ,
họa văn kỳ lạ.
Tim Vỡ
Bốn người Mông Điềm, Tú Long, Lãng Si, Tô Anh tức thì cảm nhận cơn đau mãnh
liệt truyền lên đại não, tựa như trái tim trong lồng ngực mình bị bóp vỡ.
Trong mắt mỗi người đều lộ ra vẽ quật cường chịu đựng, hàm răng nghiến chặt,
mắt vằn tia máu.
Ầm.
Một tiếng nổ lớn văng dội khắp núi rừng.
Ba luồng linh lực hung bạo quấn theo thần bảo trên tay Mông Điềm, Tú Long,
Lãng Si đánh tới bốn vòng tròn cổ ngữ huyết văn tựa như bốn tấm khiên đang che
chắn cho thiếu nữ mặc huyết y.
Bụi khói mịch mù dưới ánh trăng, mấy đóa hoa bồ công anh tán loạn bay đi, giữa
lúc đó một thiếu nữ từ trong đám hỗn độn bay vọt lên không trung, chính là Mạc
Tử Ly, thiếu nữ mặc huyết y, nàng đứng trên vòng tròn ma thuật, váy đỏ tung
lên phấp phới, trên người không hề vương chút bụi bạm, vẫn là nét đẹp đó kiêu
sa nghiêng nước nghiêng thành.
Ba người Mông Điềm thất bại, lòng càng thêm giận, không thèm ổn định lại linh
lực, hướng mắt về thiếu nữ mặc huyết y, bay vọt lên không trung.
Đương lúc bọn họ định quần công một lần nữa, bỗng nhiên, có tiếng xé gió bay
đến, ba người Mông Điềm, Tú Long, Lãng Si chưa kịp xuất kích tiếp theo, liền
đứng sựng lại, một luồng linh lực hung sát tiến tới cận kề.
Bạch ảnh quang mang như tên bay, khí tức hung sát lan tỏa quanh người lướt
đến. Thiếu nữ mặc huyết y đứng giữa tầng không, xinh đẹp mĩ miều dưới ánh
trăng, còn chưa kịp cười nhạo đám người Mông Điềm, một gương mặt lạnh lẽo đã
lướt qua mặt nàng, gần đến nỗi hai gò má như chạm vào nhau.
A. Ầm.
Bạch ảnh quang mang vừa lướt qua nàng, thuận tay trái tung một tát như trời
giáng, đánh thẳng gương mặt kiều mị của Mạc Tử Ly.
Nàng ngây người, bị đánh bất thình lình, không kịp phòng bị, thân thể mềm mại
văng xa mấy chục mét, va vào một thân cây đại thụ.
Nhưng chỉ tích tắc sau, bạch ảnh quang mang kia cũng mất hút trong bóng đêm,
bọn người Mông Điềm không rõ đối phương là địch hay bạn. Vừa phải chú ý hành
động của thiếu nữ mặc huyết y, vừa chăm chú xem bạch ảnh quang mang kia có trở
lại hay không.
Đợi một lúc, bọn Mông Điềm không còn cảm nhận được linh lực hung sát kia nữa,
yên tâm chuẩn bị đánh tới thiếu nữ mặc huyết y.
Vù Vù.
Đương lúc bọn Mông Điềm tiến lên được một bước, ở phía bìa rừng lại có tiếng
xé gió bay đến, ba người đưa mắt nhìn nhau, vẽ khó hiểu. Tô Anh đang du động
linh lực bao quát một vùng rộng lớn, nàng nhận thấy không chỉ có hai người
đang bay về hướng này, mà ích nhất cũng hơn hai mươi người.
Đội trưởng, có rất nhiều người đang xông đến đây.
Tô Anh hô lớn.
Mạc Tử Ly chăm chú quan sát mấy địch nhân của mình, nàng không nghĩ sẽ phiền
phức đến vậy. Trong lòng thầm tính toán xem có cách nào thoát thân khỏi nơi
đây càng nhanh càng tốt hay không, trước khi đám người lạ kia tụ họp tại đây,
nàng nhất định phải thoát thân.
Mạc Tử Ly từ từ đứng dậy bên gốc cây đổ, trên đôi má hồng đã xưng phù năm dấu
ngón tay, cảm giác thô rát vô cùng khó chịu. Bình sinh, đây có lẽ là lần đầu
tiên nàng bị đánh trên mặt, mà còn là một thiếu niên anh tuất đánh, bất quá,
nàng không nỗi giận mà còn cảm thấy từ chổ hắn có một sức hút kỳ lạ, theo như
nàng suy đoán thì hắn là người luyện thể thuật, mới có khí tức rắn chắn như
vậy. Ngoài ra, hắn còn là một thiếu niên có thực lực cường hãng, lãnh khốc vô
tình, chẳng chút thương hương tiếc ngọc.
Nàng cảm thấy có hứng thú với hắn.
Mạc Tử Ly không biết người vừa đánh mình là Bạch Diện, cũng chẳng hay biết về
Ký Sinh Linh Trùng Quyết, người bị linh trùng nhập thể, không những được trợ
giúp phát triển thân thể gấp trăm lần, trở nên cường hãng như người luyện thể
thuật, mà nó còn dựa theo ưu điểm của thần quyết cùng tiên ma yêu thuật đang
tu luyện để phát triển thân thể cho phù hợp với từng loại thần quyết, công kỹ
nên đối với Bạch Diện lúc này, thân thể cùng công kỹ đều hoàn mỹ vô khuyết.
Tất nhiên, cái giá phải trả cho tốc độ phát triển kinh thiên đó cũng không
nhỏ, tỷ lệ thành công cực thấp, mà đến cuối cùng thì thành công hay thất bại,
kết quả đều như nhau, vấn đề chỉ là thời gian sống được kéo dài bao lâu. Bất
quá, người có thể vượt qua sẽ không chết đau đớn tức thì nhưng lại bị người tu
luyện Ký Sinh Linh Trùng Quyết điều khiển như con rối, so với chết đau đớn tức
thì không tốt hơn chút nào.
Ở một điểm nữa, Ký Sinh Linh Trùng Quyết không thể bị giải trừ như các loại
chất độc bình thường hay yêu năng dị thuật, nó cũng không phải thuộc tính của
Hồn Vu Diệm, nói tóm lại là trong Lĩnh Nam Yêu Nhân Thuật cũng không đề cập
đến cách hóa giải loại yêu thuật này. Bởi vậy, trước đó các tông phái trên Văn
Lang đại lục mới hợp lại ép bức Ma Thi Tông phải hủy loại yêu thuật quái dị
này.
Về phần Bạch Diện, sau khi hắn đưa cho Lâm bà bà Ký Sinh Linh Trùng Quyết, bà
ta đã cố gắng chế ra đủ các loại giải dược dựa trên cách tu luyện yêu thuật
này cho hắn dùng, cũng có thể xem hắn đã trải qua một thời gian dài làm vật
thí thuốc. Suốt bốn năm trời áp chế, Lâm bà bà cũng không biết vì lí do gì mà
hắn có thể vượt qua, lại không bị khống chế, còn có phần tiêu trừ một lượng
lớn độc tính trong cơ thể. Mãi đến hôm nay, khi hắn nhìn thấy con dấu trên
phong thư của Độc Vương, độc tính trong cơ thể mới đột nhiên bùng phát, chiếm
lấy lí trí hắn.
Hiên tại, hắn đang đi đến nơi chủ nhân của mình, là Độc Vương.