Ngã Lâm Dưới Trăng Bạc.


Người đăng: khungvocuc001@

Diệt thần

C13: Ngã Lâm dưới trăng bạc.

Trăng đêm tròn vành vạnh, từng tia sáng lấp lánh chiếu xuống hồ sen, óng lên
những giọt sương trên lá trúc.

Chốc lát, gió lùa qua, sương đọng lung linh rơi xuống, mỗi giọt như một vầng
trăng vỡ tan, vương vãi trên đất đá, trên mặt hồ và cả lòng người.

Hắc bào thiếu niêm cầm hắc phiến đứng dưới mái đình lộng gió, nhìn vầng trăng
treo cao, trong mắt ánh lên lạnh lẽo.

Hắn cứ đứng yên như vậy cho đến khi xuất hiện một thân ảnh từ phía sau. Là một
nữ nhân vô cùng xinh đẹp, toàn thân trắng như tuyết, tóc trắng, gương mặt tựa
bạch ngọc, y phục phát sáng dưới ánh trăng, còn lung linh đôi ba bông hoa màu
lam biếc được điểm rất tinh xảo trên váy.

- Tiền bối.

Hắc bào thiếu niên nở nụ cười trên gương mặt tuấn lãng.

- Để ngươi đợi lâu.

Bạch y nữ tử với đôi mắt trong veo, khẽ lên tiếng, thanh âm rất êm tai.

- Quả thật có hơi lâu.

Hắc bào công tử gật đầu, cười nói.

- Gan ngươi quả nhiên không nhỏ.

Bạch y nữ tử có vẽ ngạc nhiên, mục quanh nhẹ quét lên người thiếu niên chưa
đầy hai mươi tuổi.

- Tiền bối nói hiện tại hay tương lai.

Hắc bào công tử thả lỏng bàn tay, vẫn là nụ cười treo trên gương mặt tuấn
lãng, ngoài ra không có chút gì xao động.

- Ta không còn nhiều thời gian.

Bạch y nữ tử thu hồi mục quang, hướng đôi mắt đẹp về vầng trăng xa xôi. Nàng
không muốn đôi co với thiếu niên trước mặt, dù nàng biết hắn không tầm thường,
bất quá, trong mắt nàng thì hắn cũng chưa có tư cách nói chuyện ngang hàng.

- Giúp ta giết Độc Vương.

Hắc bào công tử không nhanh không chậm, nói rõ mục đích mình muốn.

- Ngươi trăm phương ngàn kế mời ta đến là vì chuyện này.?

Bạch y nữ tử có phần rúng động, bất quá, chưa có phong ba bão tố nào nàng chưa
từng trãi qua nên biểu thị trên gương mặt băng lạnh không hề đổi. Điều làm
nàng rúng động chính là một thiếu niên còn trẻ như vậy, mà có tài năng thật
xuất chúng, thủ đoạn thật tàn nhẫn, đứng trước sinh linh nhân trong thiên địa
hiển nhiên xem như cỏ rác. Nàng một lần nữa nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ thấy
lạnh lẽo, mênh mông lạnh lẽo.

- Chuyện thành hay không, ta đều sẽ nói cho tiền bối một bí mật.

Hắc bào công tử có thể mời được bạch y nữ tử đến đây, đương nhiên đã có chuẩn
bị kỹ càng, hắn rất tự tin có thể mượn được lực lượng của nàng.

- Ngươi nghĩ còn thứ gì trên đời này đủ làm ta cảm thấy hứng thú sao.?

Bạch y nữ tử nở nụ cười tựa như tiên nữ giáng trần, kèm theo không ít khinh
thường danh lợi thế gian, đối với nàng, chẳng có chuyện bí mật gì muốn biết,
cũng không muốn nhúng tay vào chuyện thiên hạ nữa.

- Song Thiên đoạn ái tình, Ngạo Thiên diệt môn khinh.

Hắc bào công tử nhẹ nhàng nhẩm mười chữ.

- Ngươi.!

Bạch y nữ tử thoáng rung rẩy, nàng không ngờ có người biết chuyện này, đây
cũng là gút mắc cả đời nàng không cách nào lí giải được. Hai trăm năm, chớp
mắt đã hai trăm năm, chuyện xưa tưởng đã quên, thoáng lại hiện lên rõ ràng như
mới xẩy ra ngày hôm qua.

Bạch y nữ tử hít vào một hơi, tâm tình có phần bình ổn lại, sẵng giọng nói:

- Nếu ta động thủ với Độc Vương, thiên tài của tất cả các thế lực trên Văn
Lang đại lục có thể bị chôn vùi ở Ngã Lâm. Ngươi không sợ bị trả thù.?

Hắc bào công tử dõi ánh mắt hướng lên bầu trời, nhìn xa xa phía tây thành
Thăng Long đang có những quang ảnh đang bay đi, hướng đến chính là khu rừng
Ngã Lâm. Hắn nói:

- Thiên tài.? Không, chỉ là mấy con vật thí nghiệm mà thôi. Tiền bối bất tất
lo nghĩ, tự ta có cách giải quyết.

Bạch y nữ tử càng lúc càng không hiểu nổi thiếu niên đang đứng trước mặt mình,
nàng lại nói:

- Tuy ta có thể giết được Độc Vương nhưng không chắc một trăm phần trăm. Tỷ
như thất bại, vậy cả thành Thăng Long sẽ sinh linh đồ thán, ngươi không thấy
làm như vậy là tạo nghiệt quá nặng sao.?

Hắc bào công tử cười lắc đầu, đoạn nói:

- Theo tiền bối, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ bắt bọ ngựa, vậy con nào tội ác
hơn.?

Bạch y nữ tử sững người, liền suy nghĩ qua một lượt câu nói trên, lát sau vẫn
không có câu trả lời.

Hắc bào công tử mới nói tiếp:

- Nếu bọ ngựa dám đem con ve ra uy hiếp chim sẻ, đương nhiên chim sẻ rất vui
vẽ nuốt cả bọ ngựa lẫn ve.

Bạch y nữ tử thật sự không muốn nhúng tay vào chuyện thiên hạ nữa, nhưng gút
mắc trong lòng cứ đeo bám mãi không thôi. Đã nhiều lần nàng muốn quên, dù gì
người cần sống cũng đã chết, người cần chết cũng chết cả rồi, có hiểu rõ sự
tình cũng đâu thay đổi được gì. Suy đi nghĩ lại, tự lòng khuyên nhủ chính mình
bao năm, đến lúc nghe lại mười chữ kia vẫn là không buông bỏ được.

Bạch y nữ tử thở dài, trong lòng đã quyến định giúp hắc bào công tử, vì nàng
biết tên tiểu tử này không đơn giản, dù nàng không giúp hắn thì hắn cũng sẽ
nhờ người khác. Đương nhiên, nếu như hắn đã mở lời mời nàng đầu tiên, vậy thì
nàng chính là phương án tốt nhất trong mưu đồ của hắn, tỷ lệ nàng giết được
Độc Vương cũng cao nhất. Nếu nàng từ chối, với tính cách của hắn, e rằng không
từ thủ đoạn dùng phương án khác, đến khi đó Độc Vương mà sống sót thì Thành
Thăng Long sẽ bị huyết tẩy.

Bạch y nữ tử tính toán một lúc, xem ra giúp hắn vừa giải được gút mắc trăm năm
trong lòng, vừa cứu được sinh linh trăm họ trong thành Thăng Long, xem như
tích đức cho hai đứa đồ nhi của nàng.

Nhớ đến hai đứa đồ đệ, bạch y nữ tử nhíu chặt đôi mày, nếu nàng đoán không lầm
thì hai đứa đã đến thành Thăng Long, với tính cách bọn chúng thì hiển nhiên là
chạy thẳng vào Ngã Lâm xem náo nhiệt rồi.

Có thể nói, trong lớp trẻ trên đại lục hiện nay, hai nữ đồ đệ của nàng không
hề kém cạnh bất cứ thiên tài nào. Bất quá, đao thương dễ tránh, ám tiễn khó
phòng, cho dù thực lực cao cường cũng chỉ là hai nha đầu mười mấy tuổi, không
khỏi khiến cho bạch y nữ tử lo lắng.

Bạch y nữ tử quyết định hỏi rõ kế hoặc của hắn bào công tử rồi còn nhanh chân
đi lôi hai đứa đồ nhi của mình về, nàng nói:

- Ngươi tính toán thế nào rồi.

Hắc bào công tử biết nàng đã chịu giúp mình, trong lòng vui mừng nhưng không
biểu thị ra mặt, chỉ thật thà nói:

- Tiền bối yên tâm, trong hai ngày nhất định sẽ cho người đến báo với ngài.
Đến khi đó, kính nhờ ngài sử dụng Tịch Diệt Kiếm Vũ. Một chiêu chôn vùi cả
cánh rừng Ngã Lâm là được, chuyện còn lại ta sẽ lo liệu.

Bạch y nữ tử khẽ gật đầu đồng ý, đồng thời xoay người, định rời đi. Phía sau
lại vang lên:

- Tiền bối không cần bận tâm hai nha đầu kia, tuyệt đối hai nha đầu của ngài
sẽ không vào trong Ngã Lâm.

Bạch y nữ tử đứng sựng lại, bây giờ nàng mới hiểu cái câu hắn nói: “Nếu bọ
ngựa dám đem con ve ra uy hiếp chim sẻ, đương nhiên chim sẻ rất vui vẻ nuốt cả
bọ ngựa lẫn ve”. Ngay từ đầu, nàng đã không có quyền lựa chọn, nếu không thể
thương lượng với nàng thì hắn sẽ uy hiếp nàng, quyết tâm cá chết lưới rách,
nhất quyết làm bọ ngựa hoặc là chim sẻ chứ không làm ve, dù chết cũng phải kéo
người khác theo cùng, thủ đoạn thật độc ác.

Ánh mắt bạch y nữ tử bắn ra một tia sát ý, với bản lĩnh của nàng hiện nay,
nàng thật sự có đủ kiêu ngạo để dẫm nát bất kỳ kẻ nào dám uy hiếp nàng, ngay
cả mấy lão quái vật trên đại lục cũng không có tư cách uy hiếp nàng, nhưng một
tên tiểu tử chưa đầy hai mươi tuổi dám ngang nhiên đánh vào cái kiêu ngạo của
nàng, thật sự nàng muốn nhịn cũng không được. Nàng lạnh lùng nói:

- Ngươi không sợ ta giết ngươi sao.?

Hắc bào công tử mỉm cười, gương mặt đoan chính nói:

- Tiền bối, ta gọi ngài là tiền bối không phải vì ta kính trọng ngài, mà vì
ngài đã quá già.

“Ầm.”

Hắc bào công tử vừa dứt lời liền bị một chưởng phong đánh mạnh vào ngực, cả
người tức thì văng vào cột đình, gương mặt hắn vẫn không biến sắc, hướng cái
nhìn lên bạch y nương tử đang kề kiếm trên cổ mình, lưỡi kiếm lạnh như băng,
dưới trăng càng thêm mê ảo lạnh lùng. Hắn cười nói:

- Thêm nữa, ta mời tiền bối đến giúp không phải vì thực lực ngài mạnh hơn ta,
mà vì ngài tu luyện thời gian nhiều hơn ta.

Hắc bào công tử ôm ngực, đứng thẳng người dậy, chẳng quan tâm mũi kiếm cùng
sắc mặt đầy sát khí phía trước, lại nói:

- Còn nữa, tiền bối sẽ không giết được ta đâu, vì chúng ta không cùng một
loại người, và vì ngài không muốn tạo nghiệt đúng không.?

Bạch y nữ tử giận càng thêm giận, chỉ muốn đâm tới một nhát lấy mạng hắn, nàng
ấn nhẹ lưỡi kiếm đến, linh lực băng lãnh tràn ra, đông cứng lấy một phần trên
cổ hắn, đôi mắt chăm chú quan sát, chỉ thấy ánh mắt hắn đầy tự tin cùng kiêu
ngạo.

Bạch y nữ tử nhớ đến chuyện hắn đối phó với Độc Vương, lòng nổi lên cơn thịnh
nộ, đồng thời cũng có chút kiêng kỵ đối với hắn, bất giác chùng mũi kiếm.

Lại nói, hắn vì đối phó Độc Vương, ngang nhiên giết chết tất cả thân nhân của
lão ấy, ngay cả những người quen biết sơ giao, hay là những thương nhân, đoàn
đội có liên quan buôn bán dược liệu cho Độc Vương đều bị hắn giết sạch không
tha một người. Thậm chí, vài người nói chuyện chưa đầy mười chữ với Độc Vương
cũng giết. Mạng người đối với hắn tựa như cọng cỏ, hoàn toàn không có một chút
giá trị, đối với địch nhân, muốn là giết, không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

Bạch y nữ tử không cam lòng thu lại linh lực, thanh kiếm kề trên cổ hắn vỡ
thành bụi phấn, nhẹ nhàng bị gió đêm thổi đi. Nàng thật sự tức giận nhưng nàng
biết hắn là bang chủ Cuồng Long Bang, hiện đã là một trong năm đại bang phái
lớn nhất đại lục. Nàng chẳng ngại giết hắn, thật ra giết hắn đối với nàng dễ
như trở bàn tay, bất quá, nàng đã sợ hắn, sợ một kẻ điên như hắn chết sẽ mang
theo vô số dân chúng trong Vũ Vương Thiên Quốc và cả hai nữ đồ đệ của nàng. Ai
thì nàng không tin nhưng hắn thì nàng tin chắc sẽ làm như vậy.

Bạch y nữ tử hừ một tiếng, xoay người bước đi, mỗi bước chân nhẹ đánh xuống
nền đất một luồng băng linh lực khổng lồ, từng cày cây cọng cỏ tức thì đóng
băng.

Quanh đó, sáu sát thủ đang ẩn nấp, bọn họ còn đang đợi xem trò hay, tốt nhất
là bạch y nữ tử giết chết hắc bào công tử thì càng tốt, như vậy bọn họ không
phải phí công ra tay. Đáng tiếc, ngay từ đầu bọn họ đã bị bạch y nữ tử cùng
hắc bào công tử liệt vào hàng ngũ người chết, thậm chí đến lúc chết còn không
rõ vì sao mình chết.

Khung cảnh nơi đây vốn dĩ đẹp lung linh dưới vầng trăng lộng gió, nay càng
lung linh huyền ảo hơn khi tuyết trắng phủ lên cả mái đình, cột đình, mặt hồ
và những bụi trúc xanh bên hồ. Chỉ là, đám côn trùng tội nghiệp không có phúc
phần được ngắm, tất thảy đã hóa thành tượng băng như sáu tên sát thủ.

Bóng bạch y nữ tử biến mất giữa khói sương lãng đãng, rất lâu sau mới vọng đến
tiếng nói:

- Đồ nhi của ta mà có mệnh hề gì, ngươi hãy liệu hồn.

Hắc bào công tử mỉm cười, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, hắn thở ra một hơi,
nhưng do nơi này lạnh lẽo quá mức nên phun ra một ngụm khói dài. Dù sao thì
thực lực của hắn cũng có giới hạn, so với cao nhân cường giả như bạch y nữ tử,
chẳng khác nào kiến so với voi.

- Xử lí xong chưa.?

Hắc bào công tử chờ đợi một lúc, hướng lên mái đình gọi, hai u ảnh tức thì
hiện ra.

Trong một năm đổ lại đây, hắn đã bị ám sát hơn năm mươi lần nên không mấy làm
lạ, có thể xem như, đi, đứng, ngồi, nằm, miễn là có một khoảng trống, tức thì
bị ám sát. Điều này khiến não hắn mới đầu căng lên, dù trốn ở bất kỳ đâu cũng
bị tìm ra, làm gì cũng lo sợ hồi hộp, bất quá bị ám sát nhiều quá rồi cũng
chai. Bây giờ hắn cứ xem như lúc nào cũng có người ám sát mình là được, vấn đề
chỉ là làm sao để tránh được mà thôi.

Một u ảnh lên tiếng:

- Thuộc hạ đã xem qua, có sáu người, bốn người thuộc Nguyệt Sát Tông, hai
người còn lại là dư đảng Phá Lang Đoàn.

U ảnh kế bên nói tiếp:

- Người của Phá Lang Đoàn không đáng ngại, nhưng người của Nguyệt Sát Tông
rất nguy hiểm, e rằng đối với bang chủ sẽ có bất lợi không nhỏ.

Hắc bào công tử nhẹ bung chiếc phiến, khẽ quạt đi hàn khí đang quấn quít quanh
thân thể. Nhìn sơ, chiếc phiến này không có gì đặc biệt, chỉ khi truyền linh
lực vào, trên phiến hiện lên những vằn máu đỏ thẳm như huyết mạch con người.
Ngoài ra, một mặt chiếc phiến vẽ mấy hình người bằng máu đang múa, khi linh
lực truyền vào, những hình ảnh này phát ra quanh mang màu đỏ thẩm, trông sống
động lạ kỳ.

Hắc bào công tử đi đâu cũng mang theo cây hắc phiến này, nó cũng chính là thần
bảo hộ thân của hắn, vừa vẩy vẩy chiếc phiến, hắn nói:

- Ta biết rồi, các ngươi lui đi.

Hai u ảnh vòng tay lui xuống, thoáng cái tan đi như một đám khói màu nâu nhạt.
Đương lúc đó, mấy nhành cây bỗng vỡ vụn, lại một thân ảnh lướt đến với tốc độ
cực nhanh, là một trung niên nhân tầm bốn mươi tuổi, gương mặt vuông vắn dễ
nhìn, vừa đến liền quỳ một gối, tỏ vẽ hối lỗi nói:

- Bẩm bang chủ, thuộc hạ thất trách, để Song Thiên chạy mất rồi.

Hắc bào công tử gập chiếc phiến lại, năm ngón tay xiết chặt chiến phiến như
muốn bóp nát nó ra. Hắn đã bỏ ra không biết bao nhiêu công sức mới có được cục
diện như ngày hôm nay, nào ngờ hai con nha đầu kia cứ quấy phá không thôi,
trong lòng vừa trút được chút gánh nặng, giờ lại căng thẳng cả lên.

Hắn bào công tử cố hít vào một hơi, tự trấn an mình rồi nói:

- Ngươi đi điều động người, bằng mọi giá không cho hai nha đầu đó tiến vào
Ngã Lâm. Nếu, ta nói là nếu có bất kỳ sự cố gì xẩy ra, các ngươi không cần bận
tâm sư phụ nàng, cứ giết thẳng tay.

Trung niên nhân xanh mặt, ánh mắt liếc nhìn xum quanh, hiển nhiên hiểu được sự
lợi hại của vị Song Thiên tiền nhiệm kia. Bất quá, gã không dám khuyên can
bang chủ của mình, trong Cuồng Long bang chỉ có lời nói của Đông, Tây, Nam,
Bắc Sư và Tung, Hoành, Thiên, Địa Tướng mới có khả năng ngăn cản quyết định
của vị bang chủ trẻ tuổi này.

Trung niên nhân đã quyết định thi hành mệnh lệnh, tức thì “dạ” một tiếng rồi
cũng biến mất như hai u ảnh kia.

Hắc bào công tử cảm giác đau đầu, hắn choáng váng đi lùi hai bước.

Đột nhiên một đôi bàn tay trắng như tuyết, từng ngón tay thon dài khẽ vươn ra
đỡ lấy hắn.

- Tiếu công tử, ngài không sao chứ.

Hắc bào công tử vươn tay, khẽ ôm lấy một thân thể mềm mại được khoác trong lớp
áo tím mỏng manh. Hắn úp mặt lên ngực nàng, hít một hơi dài rồi kéo khẽ chiếc
mũi trượt lên cổ nàng, chiếc cổ thon thon trắng nõn. Từng luồn hương thơm của
xử nữ theo khoang mũi hắn truyền vào khắp cơ thể, cơn đau đầu dần dần giảm đi.

Thiếu nữ kia có chút xấu hổ, hai má phơn phớt hồng, bất quá, nàng dường như đã
quen với chuyện này, vòng tay không chút do dự mà ôm lấy Tiếu công tử của
mình.


Diệt Thần - Chương #13