Người đăng: khungvocuc001@
Thanh Hà cùng Ngọc Phượng không muốn ra khỏi phòng, bất quá, cảm nhận được độc
linh lực quen thuộc liền nhận ra người quen, bắt buộc hai nàng phải xuống lầu.
Vừa thấy thiếu nữ yểu điệu đi vào, Ngọc Phượng đã hô lên:
- Thanh Uyển sư tỷ, sao sư tỷ đến đây.?
Nàng chưa nói hết câu lại thấy bốn người phía sau tiến đến:
- Cả Tú Linh sư tỷ, Khả Doanh sư tỷ, Mộ Na sư tỷ và Hạ Hanh sư huynh nữa
sao.?
Thanh Uyển cười tươi, nụ cười mang theo mấy phần dụ hoặc, tiến lên nói:
- Ngọc Phượng sư muội không biết gì ư.?
Ngọc Phượng chạy nhanh đến bên cạnh, nắm tay sư tỷ Thanh Uyển, thắc mắc hỏi:
- Muội cũng…
“ Ầm”
Ngọc Phượng chưa kịp hỏi hết câu, ở một quán trọ khác, cách đó mấy dãy nhà đã
phát nổ, vài quang mang bắn lên trời, hiển nhiên là nơi đó không nói năng nhẹ
nhàng như ở đây.
Bạch Diện đã đứng trước cửa phòng mình từ lâu, hắn chẳng muốn chen chân vào
chỗ đông người, nên chần chừ mãi, không biết có nên đi xuống lầu hay không.
Cuối cùng nghe tiếng nổ lớn bên ngoài, hắn cũng tò mò bước xuống dưới, đứng
bên cạnh Thanh Hà, nhìn lên bầu trời.
Nơi đó có hai thân ảnh đang va vào nhau, mỗi lần va vào nhau lại bật ngược trở
về vị trí củ. Hắn nhìn người bên phải, toàn thân y là một bộ áo bào màu tím,
gương mặt thì không thấy rõ vì khoảng cách khá xa, linh lực của hắn cũng không
mạnh đến nổi quan sát được rõ ràng trong đêm, riêng lưỡi hái mà y đang đứng
dưới chân thì hắn thấy rất rõ, nhất là khi lưỡi hái sắc ngọt đó được ánh trăng
bạc phủ lên, nhìn vào liền lạnh gáy, cảm tưởng như chạm nhẹ là sẽ đứt ngay
cuống họng.
Tuy vậy, địch thủ của y cũng không kém hơn, vóng dáng phiêu phất, tay phải cầm
đại đao đặt trên vai, thanh đại đao nạm một con rộng vàng, ánh sáng trên thân
rồng làm mờ cả ánh trăng. Người này không mặc áo, chỉ khoác một tấm áo choàng
đỏ, viền đen, dài tới bắp chân. Nhìn qua liền thấy ngực gã nở nang, bụng gã
tám múi, cánh tay không cầm đao đang vuốt mấy cọng lông trên bụng, vẽ như rất
xem thường người trước mặt.
Ngoài mấy vị học viên cùng ba người bọn Bạch Diện, hình như ở đây đều biết hai
người đang đánh nhau là ai. A Hỏa nhạt nhẽo buông một câu:
- Đoạn Trường, Lý Khoái.
Ngọc Phượng liếc qua A Hỏa một cái, ánh mắt tức thì thu hồi, kéo tay Thanh
Uyển hỏi:
- Thanh Uyển sư tỷ, làm sao mà các sư tỷ sư huynh lại đến đây.?
Thanh Uyển từ trong túi áo lấy ra một phong thư đưa cho Ngọc Phượng, trên đó
ghi rõ lời mời tham gia trẩy hội tại Thăng Long Thành. Người mời là Độc Vương,
người được mời là tất cả các thiên tài trẻ tuổi trên toàn Văn Lang đại lục.
Nội dung, mỗi thế lực trên đại lục đều được quyền cử nhiều nhất mười người
tham gia trẩy hội, không phân biệt chính- tà, tiên -ma đạo. Thế lực nào có
người đầu tiên lên được Tháp Bút giữa rừng Ngã Lâm, phía tây thành Thăng Long
sẽ nhận được thần bảo Tiên Long. Đương nhiên, trong Ngã Lâm sẽ có vô số Huyết
Độc Ma Thi do Độc Vương thả ra, tất cả những người tham gia có thể sẽ không
còn một ai sống sót trở về.
Độc Vương cũng nói rõ ý định, đây chỉ là một thí nghiệm, lão muốn dùng thiên
tài của các thế lực để thí nghiệm sức mạnh, linh trí với các con của lão,
Huyết Độc Ma Thi. Nếu người các thế lực thắng thì lão nhượng lại thần bảo Tiên
Long, thua thì xem như tặng lão thi thể của các thiên tài để lão tạo thêm
Huyết Độc Ma Thi.
Đương nhiên, nếu mấy lão quái vật của các thế lực dám nhúng tay vào thì lão sẽ
biến thành Thăng Long thành hoang thành, biến tất cả lương dân trong thành thi
ma. Nên biết, vì là ngày trẩy hội nên lương dân quy tụ về Thăng Long thành
nhiều gấp mười lần bình thường, nếu lão ra tay thì người chết sẽ không thể đếm
hết.
Ngọc Phượng đọc xong tấm thiếp mời, huyết sắc trên mặt có phần tiêu tán, mục
quang ảm đạm lướt qua Bạch Diện ở phía sau, nàng thật sự không muốn để hắn
biết chuyện này có liên quan đến Độc Vương. Mặc dù Bạch Diện có vẽ không muốn
trả thù, muốn buông bỏ hết mọi thứ trong quá khứ, một mực loại bỏ tạp niệm để
tu luyện Vạn Độc quyết. Bất quá, nàng biết trong lòng hắn vẫn có một nỗi sợ
hãi ẩn sâu, là hắn cố dấu đi, cố quên đi, mượn cách tu luyện khắc nghiệt để
không còn thời gian suy nghĩ đến quá khứ và tương lai. Thậm chí, hắn còn dùng
Âm Dương Dược Hoàn để không phải ngủ, không ngủ thì có thể trốn tránh luôn ác
mộng trong mơ.
Thanh Hà kéo Bạch Diện tiến lên phía trước, nói lời chào hỏi với các sư tỷ sư
huynh, đồng thời cũng giới thiệu Bạch Diện là tam sư đệ của nàng. Lát sau mới
đưa mắt về tấm thiếp mời hoa lệ trên tay Ngọc Phượng, nàng cũng muốn biết
chuyện gì xẩy ra.
Ngọc Phượng đưa mắt nhìn Bạch Diện một lần nữa, biết không thể dấu được chuyện
này, đành bất đắc dĩ đưa tấm thiếp mời cho Thanh Hà cùng Bạch Diện xem.
- Độc Vương.!
Bạch Diện vừa nhìn thấy hai chữ Độc Vương cùng con dấu quen thuộc phía trên
tấm thiếp, tức thì đi lùi mấy bước rồi té ngữa ra đất, trong đầu bừng bừng lên
những hình ảnh thê lương, đặt biệt là con dấu phía trên tâm thiếp, nó như một
cái chìa khóa mở toang những hình ảnh, cảnh tượng, suy nghĩ ẩn sâu trong tim
hắn, khiến hắn không cách nào đứng vững được.
Bạch Diện không ngừng rung rẩy, tim đập thình thịch, một tay ôm chặt lấy ngực,
một tay chống dưới đất, mơ hồ cảm thấy khó thở, cảm giác như có thứ gì đó bị
chèn ép, trong phút chốc phình to, lớn lên một cách đột ngột trong lồng ngực,
tiếp theo kinh mạch toàn thân cũng cảm giác ngứa ngáy, linh lực hỗn loạn,
ngược xuôi loạn chuyển huyết dịch.
Thanh Uyển biết Độc Vương rất lợi hại, tàn ác như ma quỷ, khiến cho nhiều
người khiếp sợ, nhưng nàng không nghĩ đến đệ tử Vạn Độc Môn lại có kẻ khiếp
nhược như hắn. Vừa nghe tên Độc Vương đã té ngữa trên đất, tay chân lạnh buốt,
rung lên cằm cập, thật vô cùng mất mặt.
May mắn là còn có một người cảm thấy mất mặt hơn cả nàng, hiện tại bạch y
thiếu nữ đang rất muốn giết người. Nàng không ngờ một tên nhát gan như thỏ,
vậy mà lúc ban nãi còn có thể bỡn cợt nàng, thật sự là không còn mặt mũi nhìn
ai. Trong lòng càng thêm căm giận, chỉ muốn xông lên cho tên nhát gan phía
trước một kiếm, tiễn hắn về trời cho hả cơn giận.
Mỗi người mỗi ánh mắt ném lên người Bạch Diện, đa phần đều là coi thường và
khinh bỉ. Giữa đám người xa lạ, chỉ còn Thanh Hà cùng Ngọc Phượng lo lắng cho
hắn, Ngọc Phượng sốt sắn, vội vàng chạy đến đỡ lấy Bạch Diện, nàng còn chưa
kịp đỡ hắn đứng lên đã nghe tiếng người diễu cợt.
A Hoả bật cười lanh lãnh, vẫn là giọng cười có phần điên điên, châm chọc nói:
- Cứ ngỡ Vạn Độc Môn thế nào, ra là gan còn bé hơn mấy con chuột Ẩn Tông.
Thanh Uyển xưa nay không ăn kiêng, mắt đẹp vừa chớp, chiếc roi bên hông đã vụt
thẳng tới mặt A Hỏa. Độc linh lực màu lục biếc quấn theo thân roi, vạch một
con đường chớp nhoáng, căn cứ linh lực phát ra, đòn này có thể cắt đôi một
người bình thường, quả nhiên là phong cách Vạn Độc Môn, vừa xuất thủ đã chẳng
lưu tình.
“Crack”
Trong lúc mọi người ngạc nhiên vì không thấy A Hỏa xuất thủ, phía sau nàng,
muội muội sinh đôi A Băng đã vung tay, băng phong tức thì đông cứng chiếc roi
lại, mũi roi gắn chiếc kim nhỏ như đuôi bọ cạp, còn cách mặt A Hỏa vài đốt
tay.
“Vù”
A Hỏa búng tay, một tia lửa bật ra rồi cháy đỏ rực, trong nháy mắt bùng lên
thành quả cầu lửa, phóng thẳng tới Thanh Uyển, không hề có một tính hiệu báo
trước, A Hỏa cũng như Thanh Uyển, ra tay rất dứt khoác, không hề nhân nhượng.
“Rẹt”
Một quả cầu điện bắn ra, lôi linh lực cuộn theo trong không khí, đánh tan quả
cầu lửa, nhưng không hề có một vụ nổ nào xẩy ra, rất nhẹ nhàng kiểu như ngọn
lửa của A Hỏa bị lôi điện cắn nuốt hết vậy. Bên trong đám người Ẩn Tông, Ly Ly
nhoẻn miệng cười ma mị, nói luôn mấy câu khách sáo kiểu như không cố ý xen
vào, chỉ muốn xem thử hỏa thuật của U Ám Tông như thế nào, không ngờ đốm lửa
kia yếu đến vậy.
Thật ra, Ly Ly không phải giúp Thanh Uyển chặn đòn đánh đó của A Hỏa mà thực
chất nàng đang cố tình chọc tức A Hỏa, muốn tìm cơ hội gây sự đánh nhau một
trận. Ai bảo A Hỏa cứ luôn miệng gọi người Ẩn Tông là chuột, nếu không phải Mộ
Tề rất nghiêm, không cho tùy tiện gây sự, e rằng từ đầu Ly Ly đã thẳng thừ
động thủ với A Hỏa như Thanh Uyển rồi.
Bầu không khí trong cái quán trọ nhỏ tức thì trở nên cô đặc, ánh mắt hết thảy
đều trở nên ngưng trọng, ai cũng muốn thâu tóm hết thảy cử động của mọi người
xum quanh.
Đến cả chuyện hai người đang đánh nhau ầm ỉ trên bầu trời đêm cũng không còn
ai có tâm trạng quan tâm nữa, đương nhiên chuyện Bạch Diện đang ngồi run trong
góc lại càng không ai thèm để ý, hết thảy đều xem hắn như con chuột vô tích sự
không làm được trò trống gì. Dù có động thủ thật sự, cũng không ai cho rằng có
hoặc không có hắn tham gia thì sẽ tăng thêm hoặc hạ thấp phần chiến thắng.
Hiện tại, ngoài Ngọc Phượng biết sắp xẩy ra chuyện bất ổn trên người Bạch
Diện, thì chẳng còn ai chú ý đến hắn đang từ từ thay đổi từng chút một. Theo
thời gian, chỉ còn lại mỗi bàn tay được tiềm thức hắn thúc dục nắm chặt lấy
tay nàng, kèm theo một chút run rẩy, sợ sệt, như đang cố giữ chặt hơn, sợ bị
tuột mất tay nàng.
Thân thể hắn đã bắt đầu tiếp nhận sự thay đổi lớn, từng sợi cơ nhỏ trên thân
thể bắt đầu phát triển thần tốc, khiến cho cơ thể gầy ốm như cọng rơm thoáng
cái đã vừa vặn cân xứng, chắc nịt từng luồng cơ bắp, cứng cáp như người luyện
thể thuật mấy chục năm.
Ngọc Phượng bắt đầu run sợ trước sự biến đổi của hắn, cũng vì nàng đang đỡ lấy
người hắn nên dễ dàng nhận biết sự thay đổi này, từ trên cơ thể hắn cũng bắt
đầu tỏa ra khí tức hung sát, sau cùng là đôi mắt từ run sợ chuyển sang lạnh
lẽo, chỉ một thoáng lại như mất hết thần hồn.
Thật ra, Tiềm thức Bạch Diện lúc này chưa hoàn toàn mất hết, hắn vẫn đang cố
gắng chống lại con dấu trên phong thư, bất quá con dấu kia không ngừng thôi
thúc độc tính ẩn sâu trong cơ thể hắn, ngay cả hắn cũng không ngờ độc tính này
đã bị Lâm bà bà dùng đan dược tiêu trừ cùng áp chế mấy năm rồi, tưởng chừng
như còn rất ít, nhưng trong phút chốc, dưới sự thúc giục của con dấu trên
phong thư, độc tính này lại mãnh mẽ khuếch tán ra toàn thân. Hắn có thể cảm
nhận được độc tính này đang từng bước xâm nhập vào Vu Diệm, không ngừng cắn
nuốt linh lực trong Vu Diệm để lớn mạnh hơn. Sau khi đủ lớn mạnh, độc tính lan
ra toàn thân thể, kỳ lạ là nó không làm hại gì mà không ngừng kích thích cho
cơ bắp phát triển một cách quái dị, gấp mười, thậm chí gấp trăm lần.
Bạch Diện run sợ, muốn hét lên thành tiếng, bất chợt hắn nhận ra mình đã mất
quyền khống chế thân thể, con dấu trên phong thư không ngừng hiện lên, ức thúc
lý trí hắn lại, ngay cả tiềm thức cũng bị khóa chặt.
Bầu không khí trong quán nhỏ đang ngưng trọng, đến nỗi một chiếc kim rơi còn
nghe thấy, thế nhưng tiếng kim rơi thì không có nhưng có tiếng cổ Bạch Diện
nghiêng sang trái, nghiêng sang phải rồi xoay qua xoay lại.
“Rắc, Rắc, Rắc”.
Toàn trường tức thì dõi mắt tới, chỉ thấy Bạch Diện buông tay Ngọc Phượng ra,
nhẹ nhàng bước đi, rất nhanh bước qua trước mặt mọi người.
Lúc hắn đi qua mặt A Hỏa, liền bị một luồng hỏa nhiệt đánh tới, ánh mắt vô hồn
theo hướng hỏa nhiệt phóng ra, nhìn thẳng.
- A.!
A Hỏa la lên một tiếng trong lòng, vội lùi về sau một bước.
Luồng hỏa nhiệt lập tức tan biến, Bạch Diện cũng nhảy vọt lên nóc nhà rồi phi
thân bay mất.
Trước ánh mắt của mọi người, hắn bay thẳng tới tây thành, đoán chừng nhằm vào
khu rừng Ngã Lâm. Tất cả không hẹn cùng nhìn nhau, lòng người nào cũng nỗi lên
vô số nghi vấn, đôi người ngẩn ra phút chốc, cố hiểu chuyện gì đang xẩy ra.
Trong lúc mọi người còn đắn đo suy nghĩ, A Hỏa và Ngọc Phượng thì chẳng chần
chừ mà phi thân đuổi theo Bạch Diện. Tốc độ của Ngọc Phượng có phần kém hơn A
Hỏa, nhưng A Hỏa cũng không muốn một mình đuổi kịp hắn nên có phần kiềm hãm
lại. Phía sau rất nhiều ánh mắt dõi theo bóng hai nàng, ai nấy đều cảm thấy
khó hiểu, nhưng chưa dám hành động khinh xuất, chỉ có người của U Ám Tông bất
đắc dĩ phải bám theo vì A Hỏa là đội trưởng của họ.
Năm người Vạn Độc Môn do Thanh Uyển làm đội trưởng cũng quyết định tham gia
vào cuộc rượt đuổi. Vì Bạch Diện cùng Ngọc Phượng là người Vạn Độc Môn, nàng
không thể để họ xẩy ra chuyện được, vả lại nàng cũng hiếu kỳ muốn biết chuyện
quái gì đang diễn ra.
Thanh Hà cùng năm sư huynh đệ bám sát bốn người U Ám Tông, ở xa xa Ngọc Phượng
cùng A Hỏa cũng bám sát Bạch Diện.
Khi khoảng cách giữa Ngọc Phượng và Bạch Diện được rút ngắn, nàng toan gọi hắn
nhưng A Hỏa ngăn lại:
- Thần trí sư đệ ngươi chẳng còn, gọi làm gì, bứt dây động rừng, tốt nhất cứ
bám theo xem hắn đi đâu.
Ngọc Phượng không có thiện ý với A Hỏa, bất quá đối phương đã lên tiếng trước,
buột miệng hỏi lại:
- Ngươi biết được những gì.?
A Hỏa lạnh nhạt đáp:
- Nếu ta đoán không lầm, hắn sắp trở thành Huyết Độc Ma Thi.
Như đoán được câu tiếp theo Ngọc Phượng sẽ nói, A Hỏa khinh khỉnh nói:
- Tốt nhất ngươi hãy cầu nguyện đi là vừa rồi, cầu điều ta nói không phải
thật.
Dứt lời liền ngoảnh mặt đi, không muốn nói chuyện nữa.
Bất quá, trong lòng A Hỏa lại chẳng điềm tỉnh như vẽ bề ngoài, nàng nhớ đến
Lĩnh Nam Yêu Nhân Thuật có một loại yêu thuật tên là Ký Sinh Linh Trùng Quyết
rất là nghịch thiên.
Truyền thuyết xưa lưu lại, khi vua long tộc kết hôn cùng tiên cơ của tiên tộc,
chẳng bao lâu thì tiên cơ hạ sinh bọc trứng, trăm trứng nở trăm con. Vì muốn
trăm con của mình sinh sống bình yên trong thiên địa, vua long tộc đã đem Cửu
U Ma Thiết cùng với Lục Diễm Vu Hỏa của tiên tộc rèn thành một trăm thần bảo
tặng cho các con, mừng chúng ra đời.
Với uy lực kinh thiên của một trăm thần bảo, các con của vua long tộc và tiên
cơ quét ngang thiên địa, diệt trừ hết yêu ma quỷ quái, sống yên bình trăm vạn
năm.
Lúc bấy giờ, Đại Ma Vương Z Khan đang thời hoàng kim nhất, muốn xua quân xâm
chiếm, diệt chúng sinh, diệt thiên địa, diệt thần. Ngự trị toàn cõi sinh linh
trong thiên địa nhưng không cách nào đánh bại được một trăm thần bảo, trước uy
lực không gì cản phá được của trăm thần bảo, Đại Ma Vương Z Khan buộc phải từ
bỏ tham vọng xâm lược. Bất quá, lòng hắn không cam, liền suy nghĩ ra cách dùng
huyết nhục ma binh tế luyện ra một trăm loại yêu thuật.
Sau đó khi Đại Ma Vương Z Khan thành công tu luyện một trăm yêu thuật thì trận
chiến Ma – Thần xẩy ra. Đáng tiếc là không ai biết kết quả diễn biến ra sao và
kết thúc như thế nào, chỉ biết sau này một trăm thần bảo do vua long tộc dùng
Cửu U Ma Thiết chế luyện ra được gọi là thần bảo Tiên Long, còn một trăm yêu
thuật do Đại Ma Vương Z Khan tu luyện gọi là Lĩnh Nam Yêu Nhân Thuật, là cấm
thuật trong thiên địa nhưng cũng là trấn môn của một số tông phái.
Mặc dù nói như vậy nhưng Tiên Long thần bảo xuất thế cho đến nay chỉ thấy mỗi
Ngạo Thiên Kiếm, Trấn Ngục Tháp, Hắc Dọa Cung.
Lĩnh Nam Yêu Nhân Thuật thì xuất hiện nhiều hơn, ít nhất cũng hơn mười loại
yêu thuật đã biết rõ tông phái nắm giữ. Một trong số đó có Ẩn Tông, U Ám Tông,
Trùng Sinh Tông, Thương Quỷ Tông, Ngũ Sắc Tông, Trường Sinh Tông, Huyết Thiên
Tông…
Tuy mỗi loại yêu thuật đều có ưu điểm riêng, giúp con người nghịch thiên tiến
hóa, bất quá Ký Sinh Linh Trùng Quyết là yêu thuật tàn ác nhất của Ma Thi Tông
nên các thế lực đều cấm Ma Thi Tông tu luyện yêu thuật này nhưng người Ma Thi
Tông cố chấp không nghe, dẫn đến một trận huyết chiến đẫm máu khiến Ma Thi
Tông diệt vong.
Mọi người đều cho rằng Ma Thi Tông bị diệt thì Ký Sinh Linh Trùng Quyết cũng
chôn vùi cùng. Ai ngờ hôm nay A Hỏa lại gặp một người bị Ký Sinh Linh Trùng
Quyết khống chế. Nếu như nàng đoán đúng, vậy Độc Vương hẳn là đã luyện thành
công Ký Sinh Linh Trùng Quyết, loại yêu thuật tàn ác nhất dùng để khống chế cả
người sống lẫn người chết.
Điểm ác độc nhất của ký sinh linh trùng quyết là linh trùng kích thể, lợi dụng
những người có tư chất thông tuệ cao đang ở tuổi phát triển từ mười sáu đến
hai mươi bảy, tăng tốc độ phát triển cơ thể lên trăm lần, bạo phát linh lực
trăm lần, sau đó thả vào linh thức ký linh trùng, vĩnh viễn khống chế cơ thể
đó xem như bản sao của chính mình.
Ngọc Phượng không hay biết những điều A Hỏa đang lo lắng, thấy A Hỏa vọt đi,
không thèm nói thêm một câu, nàng càng thêm hoang mang lo sợ, ánh mắt lại
hướng về phía trước, nơi đó Bạch Diện đang lạnh lùng phi người qua các tầng
cây, tốc độ mỗi lúc một tăng lên, hình như trong cơ thể hắn lại có thêm sự
biến đổi, với tốc độ hiện tại có thể thấy, hắn đã vượt qua thực lực trước đó
rất xa rồi.
Ánh trăng bạc phủ lên người Bạch Diện, một thân ảnh cô độc, nương theo ngọn
gió, lặng lẽ bay giữa đêm đen. Ngọc Phượng không muốn tin lời A Hỏa nói, nhưng
không thể chối bỏ sự thật, giữa Độc Vương và Bạch Diện có một sự liên quan mật
thiết, đó chính là độc tính không thể tiêu trừ hết được trong nội thể hắn.
Nghĩ vậy, làm lòng nàng trĩu nặng hơn, khẽ cắn môi dưới, áo hồng phất phới
tung lên, cố gắng giữ khoảng cách với hắn, có điều, tốc độ của hắn đột nhiên
vụt tăng một cách kỳ lạ, rất có thể nàng sẽ không đuổi kịp nữa.
Trong những tửu lâu, mấy thiếu niên đang uống rượu chờ trời sáng, bỗng nhiên
ngừng lại, đặt chén rượu xuống, ánh mắt dõi lên bầu trời, chăm chú quan sát
mấy đạo quang ảnh đang nhảy vọt trên các nóc nhà rồi bắn về phía tây.
Nhiều người nói với nhau một vài câu:
- Mấy tên khốn kiếp, nữa đêm còn xông thẳng vào Ngã Lâm, chả lẽ muốn một mình
độc chiếm Tiên Long thần bảo.
- Ha Ha, Nếu vậy chúng ta cũng đi thôi.
Cũng có đôi người chẳng thèm lên tiếng, trên môi chỉ nhoẻn lên một nụ cười
nhạt rồi biến mất.
Thậm chí có mấy thiếu niên, thiếu nữ đang yên giấc trong khách điếm sang trọng
cũng bừng tĩnh, áo bào vừa khoác lên đã biến mất khỏi gian phòng ấm áp của
mình, chỉ còn lại cánh cửa sổ không thèm đóng, phập phồng trong gió đêm.