Người đăng: khungvocuc001@
Uy áp phát ra của bạch y thiếu nữ rất mạnh, bao phủ cả một vùng không gian.
Bất quá, Thanh Hà và Ngọc Phượng chỉ là sơ ý mới bị uy áp khống chế, với thực
lực chuẩn ngạo thị của hai nàng, nếu vận dụng độc linh lực thì bước đi trong
uy áp này có chút cản trở nhưng không có gì khó khăn.
Riêng Bạch Diện thì không tài nào nhúc nhích được, hắn không phải là Thanh Hà
hay Ngọc Phượng, hai nàng đã khổ luyện Vạn Độc Quyết đến tầng hai mươi, có
thực lực chuẩn Ngạo Thị. Hiện tại, hắn chỉ sắp đột phá tầng mười hai Vạn Độc
Quyết, so về mọi mặt đều kém xa hai nàng, đặc biệt là thiếu nữ vận bạch y,
nhân lúc phát hiện không thể khống chế được Thanh Hà cùng Ngọc Phượng, liền
dồn hết uy áp lên người hắn.
Thấy hai người Thanh Hà, Ngọc Phượng đã an lành bước đến cửa một gian phòng,
Bạch Diện cũng muốn về phòng của mình. Nhưng hắn không cách nào nhúc nhích
được, lập tức toàn trường dồn ánh mắt lên người hắn.
Bốn thanh niên của Hưng Đạo Viện nhìn nhau rồi hướng về hắn mỉm cười, tỏ thái
đồ sắp có trò hay để xem. Thanh Hà cùng Ngọc Phượng chăm chú xem động thái của
hắn cùng bạch y thiếu nữ. Hắn biết hai nàng sẽ không ngại động thủ ngay nếu
như hắn gặp chuyện, đương nhiên hắn không muốn chuyện xấu mặt này xẩy ra.
Tức thì, trước bao nhiêu ánh mắt, Bạch Diện từ từ nghiêng đầu sang một bên,
đến khi quai hàm chạm vào bờ vai thì dùng ánh mắt thương hoa tiếc ngọc, nhìn
bạch y thiếu nữ, nói:
- Tiếc thật, dáng người đẹp như vậy mà mặt sẹo.
Bạch y thiếu nữ xuýt ngất, theo quán tính, bàn tay nhỏ nhắn muốn đưa lên sờ
mặt mình. Nhưng chỉ tích tắt nàng nhận ra lời nói của gã thiếu niên này rõ
ràng là cố tình châm chọc mình, nàng lạnh giọng nói:
- Ngươi thử nói lại xem.
Bạch Diện chuyển ngay sang ánh mắt thương hại nói:
- Lại còn bị điếc.?
Trong lúc mọi người sững sờ vì lời nói của Bạch Diện, bạch y thiếu nữ tức thì
nổi giận, không dám tin có người lại coi mình là đồ mặt sẹo, lại còn bị điếc,
nàng tức khí chẳng thèm nói nữa câu, linh lực dồn vào cước bộ.
“Ầm.”
Bạch Diện bị đá bay thẳng vào một gian phòng cách xa đó. Bạch y thiếu nữ còn
chưa nguôi giận, nàng định xông lên cho hắn thêm một trận, bỗng trong gian
phòng đó vang lên tiếng nói:
- Cảm ơn.!
Bạch y thiếu nữ đứng khựng lại, phía bên kia Ngọc Phượng cười khúc khích, bên
dưới lầu thì bốn thanh niên của Hưng Đạo Viện ngẩn ra, tất nhiên là biết học
tỷ vừa bị lừa.
Ngay cả lão Tạ cũng không ngừng khen ngợi Bạch Diện trong bụng, hắn không
những giữ được mặt mũi mà con trêu ghẹo được bạch y thiếu nữ kiêu ngạo này một
cách đầy thuyết phục.
Bạch y thiếu nữ biết mình trúng kế, tuy tức nhưng không cách nào giải thích
được, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy ấm ức như vậy. Vốn muốn hạ nhục bọn đệ
tử Vạn Độc Môn một chút, nâng cao uy thế Hưng Đạo Viện, dù cho trưởng bối của
bọn họ biết thì cũng chẳng thể trách tội nàng được, chẳng ngờ lại bị một tên
ranh con lừa gạt.
Nghĩ lại, nếu lúc đó nàng gỡ mạng che mặt để chứng minh mình không phải mặt
sẹo thì chẳng khác nào đưa mặt cho hắn ngắm, đây có khác gì bị hắn chiếm tiện
nghi ngay trước mặt bao nhiêu người.
Mặt khác, hắn dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng, nếu nàng không gỡ mạng che
mặt ra để chứng minh mặt mình không có sẹo, dù nàng có thể dùng uy áp để ép
hắn phải nhục nhã bò về phòng thì trong mắt mọi người, nàng cũng chỉ là một
thiếu nữ đáng thương, vừa xấu người lại xấu tính, có còn tí uy phong nào.
Tỷ như nàng chọn một trong hai phương án trên, ít nhất còn có thể gỡ hòa với
hắn. Bất quá, nàng giận quá mất khôn, tung một cước, đá hắn bay về phòng, vừa
giữ mặt mũi cho hắn khỏi nhục nhã bò về phòng, vừa chứng minh mình có tật giật
mình, khiến mọi người nghĩ trên mặt mình có sẹo.
Bạch y thiếu nữ càng nghĩ càng tức, sau mạng che mặt là những chiếc răng trắng
tinh đang kêu lên ken két. Nếu không phải nàng e sợ có trưởng bối của hắn ở
quanh đây, chắc chắn sẽ lao vào phòng kia, cho hắn một trận nên thân.
Lát sau, nàng đành phải nén cơn tức rồi chuyển hướng sang một gian phong khác.
Không còn sức để ý đến chuyện bên ngoài, Bạch Diện ôm ngực ngồi lên giường,
hai tay kéo áo ra xem, ngay tại vết sẹo dài do cái tát của Cự Viễn Ma Hùng,
xuất hiện thêm một vệt bầm đen, dùng tay sờ vào liền cảm giác rát nóng cả mặt,
may là không có gãy cái xương sườn nào, Bạch Diện thầm thở phào.
Dưới ánh nến lập lòe, Bạch Diện tọa thiền điều tức, Hỏa Linh Đăng theo thần
quyết du động, bay lên trước mặt hắn, tỏa ra quang mang màu vàng nhạt. Khi cơ
thể tiếp xúc với quang mang màu vàng nhạt, tức thì Vu Diệm mở ra, mạnh mẽ
khuếch tán thâu linh lực lên toàn bộ các lỗ chân lông trên cơ thể. Phút chốc,
kinh mạch toàn thân óng lên quang mang vàng nhạt, xuất hiện từng tia quang ảnh
nhỏ như lông mi, chạy thẳng về Vu Diệm.
Hồn Độc Vu Diệm trong Vu Diệm không ngừng nhiễm độc lên luồng linh lựng mới
nhận được, rồi theo du động của thần quyết truyền ngược dòng kinh mạch, bao
phủ lấy vết bầm tím trên ngực Bạch Diện. Tại đó, cảm giác đau đớn như bị chặn
lại, hòa tan từng chút một, không cho truyền lên đại não, tuy có cảm giác nặng
nề ở phần ngực nhưng không còn đau đớn truyền lên đầu, tâm tình liền được
thanh tĩnh vài phần, lại có thể tập trung thâu linh lực từ Hỏa Linh Đăng vào
nội thể rồi vận linh lực phủ lấy toàn thân, cũng cố kinh mạch, từng chút tụ
tại vết bầm tím trên ngực, dần xoa dịu cơn đau, chữa lành nội thương.
Nói thì dễ, đương nhiên quá trình này diễn ra rất chậm chạp và phức tạp, cần
tâm vô tạp niệm, tuy tập trung cao nhưng không được gượng ép. Điểm khó khăn
nhất, vừa phải thả lỏng cơ thể tránh tình trạng quá tải, đứt hết kinh mạch,
vừa phải tập tung điều động từng luồng linh lực tụ tán, đều đặn, tùy ý.
Trong quá trình điều trị nội thương, Bạch Diện cũng không ngừng thăm dò xem
Hồn Độc Vu Diệm của mình có thuộc tính gì. Đã hai canh giờ trôi qua, trán hắn
đầm đìa mồ hôi, vết thương trên ngực cũng không còn đau nữa, có điều làm hắn
vô cùng thất vọng là không có tí cảm ngộ gì về thuộc tính của Hồn Độc Vu Diệm.
Hiên tại, Bạch Diện đã dư sức đột phá tầng mười hai Vạn Độc Quyết, một đường
thẳng tiến tầng mười ba, bắt đầu hoàn thiện Vu Diệm và phát triển Hồn Độc Vu
Diệm. Khổ nỗi, hắn vẫn chưa cảm ngộ được Hồn Độc Vu Diệm nên ngập ngừng mãi
không dám đột phá, chưa kể nguyên ngày hôm nay chẳng có cơ hội xin ý kiến
Thanh Hà.
Đối với sự tín nhiệm, hắn vẫn thường nghe lời Thanh Hà hơn và cũng thừa nhận
nàng làm sư tỷ, không như Ngọc Phượng, nghĩ đến là hắn lại thở dài, tỷ như hắn
hỏi nàng thì đương nhiên là, đột phá, đương nhiên đột phá. Nhưng mà người khác
đâu có như nàng, tu luyện vã mồ hôi trộn nước mắt mới đột phá được một tầng,
còn nàng thì thích là lên, cứ như thế mọi thứ đã được xắp sếp sẵng, chỉ chờ
nàng đưa tay ra nhận.
Bạch Diện buồn bực, nằm lăn ra giường…
Hắn không biết bốn cổng thành Thăng Long đang lúc nữa đêm nhưng huyên náo vô
cùng, gió sương nhường lối vó ngựa phi như bay.
“Cha cha cha”
Thoáng chốc, tiếng thúc ngựa gần hơn, tiếng vó ngựa dồn dập vỗ lên nền đá xanh
trên con đường lớn trong thành nghe cộp cộp, nhiều người trong những ngôi nhà
gần đường bắt đầu tĩnh giấc. Bọn họ cảm giác bị một loại khí thế bức người đè
lên hơi thở, không ai rõ chuyện gì xẩy ra, chỉ ngơ ngẩn nhìn nhau trong bóng
tối, trong lòng thầm nghĩ đến trẩy hội ngày mai, bất quá, không ai cho rằng
trẩy hội năm nay sẽ nhộn nhịp hơn rất nhiều so với thường lệ.
Ở thành Thăng Long, mỗi kỳ trẩy hội thường là bốn năm một lần, mỗi lần sẽ tổ
chức ba ngày liên tiếp, ngày đầu tiên rước thần, ngày thứ hai mừng thần về,
ngày thứ ba tiễn thần.
Tuy bầu không khí náo nhiệt hẳn lên từ những ngày cận kề trẩy hội, khiến cho
Thăng Long thành tấp nập lương dân mua bán, chuẩn bị quần áo, lương thực cho
ngày vui. Thậm chí, nhiều người đón rước con cháu từ xa về khiến cho phố
thường ầm ĩ cả lên, đặt biệt là bọn đoàn đội đi xa về, toàn là dân đầu gỗ, ăn
to nói lớn, hô hào đủ các thứ, thô thiển đủ các kiểu. Nhưng trước đêm diễn ra
trẩy hội, theo tục lệ kính thần, người ta sẽ căn dặn con cháu không được gây
huyên náo, ầm ĩ khiến các vị thần phẫn nộ.
Chỉ là, hiện tại không chỉ trên mặt đất mà ngay cả trên nền trời cũng ầm ĩ,
xem chừng mấy người đang đến chẳng thèm bận tâm mấy ông thần trong lòng lương
dân tại đây.
Trời đêm lồng lộng gió, mây đã bị cuốn bay xa tít, để lại bầu trời thoáng đãng
vô ngần, sao đêm lấp lánh, trăng bàng bạc rải xuống nhân gian và những luồng
quang mang đủ loại màu sắc rạch thành từng vệt dài như mưa sao băng đang lao
đến.
Hú òa oa oa
Mấy tiếng hú dài đầy phấn khích, kéo thẳng từ bốn hướng chân trời bắt đầu tụ
lại một điểm, chính là trung tâm thành Thăng Long.
Hí.
Khách nhân cưỡi ngựa dừng cương trước cửa quán trọ, tửu lâu.
Vù.
Khách nhân lăng không đáp xuống nóc nhà các quán trọ, tửu lâu.
Bạch Diện chuẩn bị chợp mắt, bỗng hắn phát giác có rất nhiều loại linh lực tỏa
ra, dường như có kẻ đang cố ý thăm dò. Hắn ngồi bật dậy trên giường, mắt đưa
lên nóc nhà, có năm người đang đứng phía trên, bọn họ chẳng thèm che dấu sự
tồn tại của mình, cũng không có sát ý chứa trong linh lực thăm dò. Bất quá,
khí tức của họ khiến người khác bị áp lực, thấy không được tự nhiên, còn có
phần đè nén, kiểu hâm dọa kẻ yếu không nên manh động.
Luồng linh lực bên trên chưa được thu hồi, dưới lầu cũng có một luồng linh lực
khác phóng tới, mục tiêu vẫn là thăm dò động tĩnh, xem xét thực lực những
người ở đây và còn trực tiếp dằn mặt mấy kẻ trên nóc nhà. Bọn họ dùng linh lực
đôi co đấu đá, khổ thân nhất vẫn là Bạch Diện, bởi lẽ yếu nhất tại đây không
ai khác ngoài hắn.
Hai bên đấu qua đấu lại một hồi, xem chừng bất phân thắng bại, dần thu lại
linh lực của mình. Chủ quán, lão Tạ lúc này mới vội vàng chạy qua, trước mặt
lão vẫn là năm thanh niên tướng mạo anh tuấn, trên tay đeo Mệnh Hồng Giới Chỉ.
Khác là gương mặt năm thanh niên này rất hiền hậu, nhìn vào khiến người ta có
cảm giác an toàn, ấm áp.
Lão Tạ cười khổ trong lòng, lão thầm mong không nhận được cái lệnh đuổi khách
từ năm người này, liền khổ sở nói:
- Thật xin lỗi năm vị quan khách, chổ chúng tôi đã được bao trọn, e là…
Một thanh niên có gương mặt phúc hậu, đôi mắt sáng, đầy nhiệt tình, tiến lên
nói:
- Ông chủ yên tâm, ở đây có năm vị học đệ, để ta nói chuyện với họ là được.
Trên lầu, bốn gã thanh niên của Hưng Đạo Viện bước xuống, một gã lanh lợi, có
vẽ giỏi ăn nói, cười ồ lên nói:
- Nguyễn học trưởng, giờ này mới đến.?
Thanh niên có gương mặt phúc hậu cười khổ đáp:
- Không dấu gì Minh học đệ, chúng ta nhận được thư liền từ Trúc Lâm Viện đến
thẳng đây, cứ ngỡ có thể đến trước một ngày, nào hay trên đường gặp chút rắc
rối, mãi đến bây giờ mới đến được, cũng may là vừa kịp.
Tuy Trúc Lâm Viện cùng Hưng Đạo Viên ở hai miền nam bắc xa xôi, nhưng năm nào
cũng tổ chức trau dồi kiến thức, thuật pháp, giữa những người trẻ tuổi được
xem là thiên tài với nhau, không ít thì nhiều đã vài lần đụng độ trên võ đài,
nếu không có hiềm khích đặc biệt thì hầu như đều xem nhau bằng hữu.
Gã họ Minh nói tiếp:
- Mấy vị học trưởng chắc là đang cần phòng ở tạm, hiện trên gác còn sáu, bảy
phòng, nếu không chê xin cứ tự nhiên.
Nguyễn học trưởng không ngờ mình chưa mở lời, đối phương đã khẳng khái như
vậy, trong lòng cũng thầm ngưỡng mộ phong thái phóng khoáng của học viên Hưng
Đạo Viện.
- Như vậy thì ta xin cảm tạ mấy vị học đệ rồi.
Gã họ Minh cười thân thiện khua tay, nói:
- Đều là chỗ quen biết, Nguyễn học trưởng không cần khách sáo.
Trong lúc học viên của hai học viện đang nói chuyện qua lại, bỗng ngoài cửa
vang lên tiếng cười lanh lảnh, giọng mỉa mai nói:
- Các ngươi là cái thá gì mà ở đây nói chuyện như đúng rồi, mau dọn dẹp rồi
cút đi.
Chín vị học viên cùng lão chủ quán chăm chút quan sát năm người đang từ từ
bước vào, nhất tề mặt đều biến sắc.
Đi phía trước là một cặp thiếu nữ song sinh, một trắng như tuyết, một đỏ như
lửa. Đi phía sau cũng là ba thiếu nữ, xem chừng cao hơn hai người đằng trước
nữa cái đầu, dung mạo xinh đẹp nhưng sát khí lại nồng đặc.
Người bên phải, tay cầm trượng, váy xòe, tựa cánh én, cổ đeo một sợ dây chuyên
bạc lớn có mặt là hình đầu lâu.
Người đi bên trái, có gương mặt sắc sảo, vẽ lạnh lùng đầy cuốn hút, hai tay
quấn vải như đấu sĩ, bên hông đeo đoạn đao ngọt lịm.
Còn người đi chính giữa, lưng đeo trường thương, người mặc nhuyễn giáp, thi
thoảng liếm môi một cách tà dị, khiến người ta lạnh gáy.
- Ha ha, ra là A Hỏa, A Băng, A Lôi, A Liễm, A Thương.
Chính học viên, Lão Tạ cùng năm thiếu nữ quái dị hướng ra cửa, liền thấy ba
thanh niên lực lưỡng cùng hai thiếu nữ tiến vào.
Ba thanh niên đi trước.
Người chính giữa có gương mặt hiền hòa, song tướng tá không giận mà uy, dáng
đi kiêu ngạo, phong cách quần lâm thiên hạ. Toàn thân gã phủ kim y, một tay
cầm sáo trúc, một tay đặt sau lưng.
Người đi bên phải gã cơ bắp cuồn cuộn, mặc áo bành ngực, cứ như thế khoe cơ
trên người.
Người đi bên trái gã cầm một tấm thuẫn lớn, lớn hơn cả người y, tuy nhìn được
nữa người y nhưng khẳng định cơ bắp cũng cuồn cuộn không thua gì người bên
phải.
Đi phía sau ba thanh niên lực lưỡng là hai thiếu nữ mặc váy đen tuyền, dung
mạo ma mị, hiển nhiên là tu dưỡng mị thuật từ nhỏ. Song, người đi bên trái
toát ra hàn khí lạnh lẽo thấu xương, luồng hàn khí này khác với A Băng ở chổ
một bên là băng thật, còn một bên là băng ý.
Còn thiếu nữ ma mị còn lại không ngừng liếc nhẹ chum quanh, trong mắt như có
dòng điện đang chạy, so với A Lôi thì điện quang từ người nàng cũng khác hẳn,
nó giống như kiểu nàng sinh ra đã mang lôi điện sẵn trong cơ thể, không cần tu
luyện mới có được như A Lôi.
A Hỏa cười khúc khích, giọng cười lãnh lót, lại có chút điên điên, hướng năm
người mới đến nói:
- Mộ Tề, Lý Tô, Mục Khang, Na Na, Ly Ly, sắp có năm con chuột nướng.
A Hỏa vừa dứt lời, thân thể nàng tức thì nóng lên, một vòng lửa quanh thân
cháy rực rõ, soi rõ từng khuôn mặt tại đây.
- Này, ranh con chơi lửa, cẩn thận làm bị thương sư đệ sự muội của ta thì
đừng trách tỷ tỷ ngươi tâm ngoan hủ lạc à nha.
Toàn trường lại một lần nữa hướng mắt ra cửa, cũng vẫn là năm người đến, bốn
nữ một nam.
Trên áo mỗi bào mỗi người đều thêu chữ Độc, hiển nhiên năm người này là đệ tử
của Vạn Độc Môn. Trên Văn Lang đại lục chỉ có ba loại áo bào thêu chữ: Ngạo,
Độc, Thượng. Ba loại áo bào này tượng trưng cho danh phận đệ tử Ngạo Thiên
Môn, Vạn Độc Môn, Thượng Thiên Môn, nay Ngạo Thiên môn bị diệt môn thì chỉ còn
lại hai loại áo bào Độc và Thượng, dù là người kém hiểu biết nhất cũng phân
biệt được danh phận của những người mặc loại áo bào này.
Đi phía trước, một thiếu nữ yểu điệu đầy nữ tính, quanh eo thon quấn roi da,
váy dài xẽ rất cao, để lộ một phần đùi trắng như tuyết, vô cùng gợi cảm.
Nàng chính là người vừa mắng A Hỏa.