Người đăng: khungvocuc001@
Diệt Thần
Quyển 1 : Con đường phải đi
Chương 1: Ngạo Thiên Môn
Nắng chiều êm ả trãi dài khắp Thăng Long Thành.
Tại một quán rượu nhỏ nằm ở Tây môn, Ngâm nga thi nhân bắt đầu một lượt ngâm
nga chuyện xưa trong thiên hạ.
Ngâm Nga Thi Nhân là một lão nhân đã ngoài sáu mươi, gương mặt xương dài, đôi
mắt to tròn, sáng tựa sao trời, đặt biệt, lão có bộ ria mép vễnh cao đầy kiêu
hãnh, trước ánh mắt tửu nhân, lão ngâm:
“Nhân tình thế thái trêu ngươi
Bi sầu thuở ấy chuyện cười hôm nay
Ngâm nga ngẫm lại xót thay
Hùng anh chết dưới vũng lầy sói lang.
…..
Truyện kể rằng:
Hai trăm năm trước, Ngạo Thiên Môn vốn là một trong hai thế lực hùng bá trong
giớ tu tiên. Nhưng hướng đi của chưởng giáo lúc bấy giờ lại lấy rượu kết giao,
lấy thơ nói chuyện nên không cạnh tranh với đời, hoàn toàn sống trong cảnh
thoát tục, tiêu diêu.
Những tưởng không can dự thế sự sẽ được trọn kiếp bên thơ cùng rượu, nhưng thế
sự khôn lường, chẳng một ai có thể đoán trước được kết cục của Ngạo Thiên Môn
hôm nay, tường xiêu vách đổ, cỏ mọc đầy sân, sương pha lãng đãng, hiu quạnh
đến độ thê lương thảm kịch, ngoài những gian phòng đổ nát và tiếng côn trùng
nỉ non ra thì chẳng còn một chút sinh cơ.
Thế mới nói.
Chuyện xưa tựa một giấc mơ, nhiều khi nhắc đến lại khiến người ta xua tay
chẳng muốn nghe, không phải vì câu chuyện truyền kỳ này dở tệ mà vì nó quá
nhạt nhẽo tình đời, khiến người ta sợ, sợ cái lòng cái dạ con người trong câu
truyện.
Không muốn nghe, khắp nơi vẫn có người kể, người ta kể lể để trêu ngươi người
đời, để thấy cái gì gọi là chân tình.
Chuyện kể là…
Năm đó, một trong bốn hộ pháp của Ngạo Thiên Môn là Lãng Tử Sầu xuống núi lịch
lãm, chẳng biết vì lí do gì gây sự với Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu - Mãn Ngoại Ái
Lâu. Kết quả, Lãng Tử Sầu bị truy sát, bị chém làm bảy mảnh treo trên cổng
thành Mãn Ngoại.
Xưa đề.
Sầu dạo Mãn Lâu thất đoạn thân
Dương danh lãng tử chốn hồng trần
Cho người lóe mắt thành bi sử
Khiến vận Ngạo Thiên lạc trầm luân.
Lại nói.
Chưởng giáo Ngạo Thiên Môn sau khi hay tin liền nổi cơn thịnh nộ, tra hỏi khắp
nơi thì nhận được một cái công đạo qua loa. Lãng Tử Sầu trêu hoa ghẹo nguyệt ở
Ái Lâu, còn giết chết một hộ vệ nên phải chết để đền mạng. Vốn chưởng giáo
Ngạo Thiên Môn là kẻ trọng tình bao che, kèm theo thái độ khinh khỉnh khinh
thường của hung thủ bên Ái Lâu nên y xuất một chiêu tước đi mạng gã. Trước sự
cường thế bá đạo của chưởng giáo đại nhân, bên Ái Lâu hoàn toàn im lặng, mọi
người viễn tưởng như vậy là xong.”
Ngâm nga thi nhân thở một hơi dài, tiếp tục ngâm:
“Náo động chưa kịp lắng xuống, lại một chuyện kinh thiên xẩy ra. Một trong ba
trưởng lão của Ngạo Thiên Môn là Đế Văn Phụng Thiên câu kết với Địa Ngục Môn,
nội ứng ngoại hợp cùng người của Mãn Ngoại Ái Lâu tập kích đến tận Thanh Dương
điện trên đỉnh núi Ngạo Thiên.
Các đệ tử trong môn trở tay không kịp, thương vong trải dài từ chân núi lên
tới đỉnh, tiếng khóc than ai oán chảy xiết theo dòng thời gian, khiến cho cái
thế giớ rượu thơ thành máu lệ.
May thay, lúc nguy cấp nhất thì đại trưởng lão Minh Kiếm cùng nhị trưởng lão
Vô Danh trở về sau chuyến lịch lãm lâu ngày. Dưới sự liên thủ của hai tưởng
lão cùng mở ra phong ấn Ngạo Thiến Kiếm, Chưởng giáo Ngạo Thiên Môn lúc bấy
giờ mới thuận tay sử một chiêu Nhất Kiếm Kinh Thiên phá tan cục diện vây công
của hai đại cường địch.
Tai họa một lần nữa lắng xuống.”
Ngâm nga thi ngâm vuốt chõm lâu, cười buồn lại nói:
“ Trưởng lão Đế Văn Phụng Thiên xếp hàng trưởng bối của chưởng giáo đại nhân,
chẳng ai hay lại phản bội, khiến vô số đệ tử thương vong. Quang cảnh thần tiên
trên núi Ngạo Thiên thoáng cái biến thành tàn cảnh, chẳng khác gì một ngôi
làng tan tác sau cơn bảo. Nhiều đệ tử mất đi huynh đệ tri âm, nhiều đệ tử trải
qua thương thế tàn phế suốt đời, cảnh tượng vật vờ u ám bao trùm cả ngọn núi.
Ít lâu sau, Chưởng giáo đại nhân hạ quyết tâm, mệnh lệnh hai trưởng lão cùng
ba hộ pháp là Độc Long Phụng, Lãng tử Vô Tình, Hạo Nhiên Lam Quân ở lại tọa
trấn môn phái còn y thì dẫn theo năm trăm đệ tử tấn công Địa Ngục Môn, đuổi
bắt phản nghịch trưởng lão Đế Văn Phụng Thiên.
Hơn một năm sau, máu chảy thành sông, xương chất như núi, nhưng chưởng giáo
đại nhân lại danh chấn thiên hạ, một lần nữa sử dụng Nhất Kiếm Kinh Thiên đè
bẹp Địa Ngục Môn, tiêu diệt phản đồ.
Địa Ngục Môn vô cùng hung hãng một thời trở thành oan hồn dưới lưỡi kiếm Ngạo
Thiên.
Năm trăm đệ tử ra đi nhưng chỉ còn một trăm chính mươi người trở về. Về phần
Chưởng giáo đại nhân khi ấy mới chỉ đạt chuẩn thực lực Kinh Thiên Động Địa
chưa lâu, trong nhất thời sử dụng hai lần Nhất Kiếm Kinh Thiên nên trọng
thương khá nghiêm trọng, đành phải thu quân về môn phái, lòng người tạm thời
trầm ổn lại.
Còn về vấn đề Mãn Ngoại Ái Lâu do đại quản sự Lãnh Phong Tịnh đứng đầu thì
chưởng giáo đại nhân chưa đụng tới được, một phần do thương thế, phần còn lại
bởi vì trong tay Lãnh Phong Tịnh có Hồng Nhan Lệnh.”
Ngâm nga thi nhân đắc ý cười ngâm:
“Giai nhân lệ, đá mắt nghiêng thành
Hồng nhan sầu, lấp biển dời sông
Hóa kiếp nam nhân dầu hư thận
Đâu quản chông gai để tranh dành.”
Bên dưới khách nhân cười xòa, lão nhân đươm tay bình lại:
“Mãn Ngoại Ái Lâu cung giai nhân nhận tình nhận nghĩa, cấp mỹ nữ nhận huynh đệ
bà con, cho dù là anh hùng hào kiệt hay phú quý thân vương, miễn là người,
miễn là nam nhân thì chính phần mười có dây dưa với mỹ nữ của bọn họ. Bởi vậy,
thực lực bên Mãn Ngoại Ái lâu không lớn nhưng nội tình phức tạm, tình nghĩa
ngoại giao lại rộng trăm nơi, thâu trọn trong nụ cười mỹ nữ, có thể xem như
Hồng Nhan Lệnh trong tay Lãnh Phong Tịnh mà tán ra thì thiên hạ trăm phần trăm
đại loạn.
Dù vậy, chưởng giáo đại nhân lại không phải là kẻ sợ chuyện, gặp khó buông
tay, bản thân y tuyệt đối là một thiên tài cổ kim, tư chất biến thái, chưa tới
ba mươi tuổi đã có thực lực Kinh Thiên Động Địa. Đồng thời cũng y cũng là một
kẻ kiêu hùng phóng túng cổ kim hiếm có. Bản lĩnh lớn, nhân tình nặng lại thêm
tính kiêu ngạo khiến y không biết sợ, mà cũng chưa từng có ai khiến kiếm trong
tay y chùn lại nữa nhịp.
Đáng tiếc thay, đáng tiếc thay…
Y là nhân tài nhưng không có mắt nhìn người, một lần nữa xuất hiện phản đồ, là
Lãng Tử Vô Tình, một trong tứ đại hộ pháp, cũng là người y xem trọng nhất,
thân thiết nhất trong Ngạo Thiên Môn.
Lãng Tử Vô Tình nhân cơ hội y trọng thương hồi phái, trên đường y về liền đích
thân mang đến một phong thư. Trong phong thư kiềm theo tấm thiếp mời hôn lễ,
là hôn lễ của người mà y tin rằng, dù cho cả thế gian phản bộ y thì nàng cũng
không bao giờ phản bội y, một nữ nhân vô cùng xinh đẹp tại Vũ Vương Thiên
Quốc, người cùng y hẹn ước trăm năm, nữ nhân duy nhất và cũng là người y yêu
nhất, nàng sắp thành hôn.
Trong nhất thời tình loạn tâm mê, chưởng giáo đại nhân chẳng ngờ bị vị huynh
đệ thân thiết nhất đâm một kiếm. Nhất kiếm dứt tình, tuy gã không đâm trúng
điểm trí mạng của y nhưng nội thể y vẫn còn trọng thương do sử dụng hai lần
Nhất Kiếm Kinh Thiên, dẫn đến thương thế càng thêm trầm trọng.
Sau nhát kiếm đó, các đệ tử trong phái đều tưởng rằng y khó qua nỗi, sợ hồi
phái cũng không kịp.
Bất quá, không ai ngờ được chính là sau khi Chưởng giáo đại nhận biết Lãng Tử
Vô Tình phản bội, y chỉ cười to hai tiếng.
Dứt tiếng cười, thực lực y tăng liền hai cấp, khiến y vô cùng thoải mái,
thương thế tự động lành, liền một mình một kiếm xông hướng Mãn Ngoại thành,
dứt khoát sử thêm hai lần Nhất Kiếm Kinh Thiên lấy mạng bọn phản đồ cùng địch
nhân trong thành.
Lẽ ra y không định dứt khoát như vậy, nhưng Lãng Tử Vô Tình làm y trách nhầm
người mình yêu nên y quyết không tha cho gã. Đối với y, một kiếm mà Lãng Tử Vô
Tình đâm không đáng hận, có trách thì trách y không có mắt nhìn người. Nhưng
điều y không thể tha thứ được là gã dám bôi nhọ người y yêu, điều đó không thể
tha thứ.
Lần đi này y vô cùng tự tin, vì trong họa được phúc, do cảm nhận thất vọng tột
cùng khi nữ nhân của y bội ước nhưng sau đó biết Lãng Tử Vô Tình phản bộ liền
trở nên vui mừng tột cùng vì y nghĩ kẻ phản bổi sẽ không nói thật, điều này
khẳng định nữ nhân của y không bội ước. Y phát cuồng, khiến cho thực lực từ
chuẩn Kinh Thiên Động Địa tăng lên Kinh Thiên Động Địa nhị cấp.
Đứng giữa không trung, mắt hướng Mãn Ngoại thành, kiếm chỉ Mãn Ngoại Ái Lâu,
sử một chiêu Kinh Thiên Nhất Kiếm.
Ầm.
Một kiếm chém xuống, cả tòa thành biến thành cát bụi. Người chết vô số nhưng
chưởng giáo đại nhân lại bắt được phản đồ hộ pháp Lãng Tử Vô Tình, điều đáng
tiếc là gã lại nói với y tấm thiếp mời kia là thật, trước khi chết gã còn cười
nhạo y.
Qua một đoạn thời gian tìm hiểu, cả người y rung lên bần bật.
Oong..oong.
Ngạo Thiên Kiếm rơi xuống nền đá xanh, giữa con đường lạnh giá, trong tòa
thành hoang phế, y cố không tin sự thật nhưng y đã nhận được thư xác minh từ
nữ nhân kia. Bàn tay y rung rẫy, bước chân lão đảo như kẻ vô hồn.
Y phát điên, mang theo Ngạo Thiên Kiếm hướng về Vũ Vương Thiên Quốc, trên
đường vượt ải lật thành. Mặc cho Hồng Nhan Lệ truy sát, vẫn một mạch hướng về
Vũ Vương Thành, y chỉ muốn gặp nàng, gặp mặt để trực tiếp hỏi một câu: tại
sao.?
Đáng tiếc, thương thế mỗi lúc một nghiêm trọng, sát thủ vây công ngày đêm
không dứt. Cuối cùng, sức kiệt hồn vong, lời muốn nói chưa kịp nói, chỉ kịp
nhìn thấy ngôi thành Vũ Vương nguy nga nhất Vũ Vương Thiên Quốc thì tận lực,
vạn kiếm xuyên tâm, chết không nhắm mắt.
Sử truyền Tam Tiếu Nhân Gian:
Tâm si tình loạn ý thê lương
Mộ khắc “vì sao?”, lệ đoạn trường
Hẹn ước tam sinh thành chuyện lạ
Hướng đỉnh phù vân đợi Vũ Vương.”
Sau khi nghe ngâm nga thi nhân kể xong câu chuyện, một đại hán đeo vòng tai
màu đồng khắc chữ Ngô Dật nhếch mép hỏi:
- Lão thi ngâm, thế còn Ngạo Thiên Quyết, Ngạo Thiên Kiếm đang ở đâu.?
Ngâm nga thi nhân đáp:
- Đã không còn tông tích nhiều năm rồi.
Đại hán kia cười ha hả nói với hai đồng bạn bên cạnh:
- Biết đâu một ngày, lão tử đi dạo quanh Vũ Vương thành liền nhặt được hai
thứ ấy. Lại sử một chiêu Nhất Kiếm Kinh Thiên cân thiên hạ. Đến khi đó thật là
sảng con mẹ nó khoái. Haha.
Hai đồng bạn của đại hán Ngô Dật cũng đeo vòng tai màu đồng, người ngồi bên
phải vòng tai khắc chữ Tiền Tam, người ngồi mé trái thì vòng tai khắc chữ Lý
Tứ. Người tên Tiền Tam hùa cười theo Ngô Dật nói:
- Đến khi đó đại ca làm bá chủ, vậy chừa cho tiểu đệ đông thành là được.
haha.
Đại hán Ngô Dật cười xòa, xua tay bảo:
- Dù sao ta cũng không thích mấy quả phụ ẻo lả ở thành đông, đương nhiên
nhường nhị đệ tất.
Ngồi phía sau ba huynh đệ bọn Ngô Dật là hai thanh niên đeo vòng tai bạc,
người cao cao mập mập có vòng tai khắc chữ Tuấn Anh, người gầy hơn có gương
mặt xương xương thì vòng tai khắc chữ Thường Hạo. So với ba huynh đệ Ngô Dật
thì thân phận bọn họ cao hơn, thể hiện rõ ở vòng tai khác màu.
Tại Thăng Long thành có vô số lữ đoàn, lữ đội như Dong binh đoàn, kỵ sĩ đoàn,
kiếm sĩ đoàn, pháp sư đoàn, dược sư đoàn… Nhưng hết thảy đoàn đội đều phân
chia thực lực thành viên làm Đồng Bạc Vàng. Mỗi thành viên đoàn đội đều phải
đeo vòng tai, trên vòng tai không những ghi rõ tên và đoàn đội của bọn họ mà
vòng tai còn thể hiện thực lực mỗi người.
Thấy bọn đại hắn đeo vòng tai đồng, thanh niên Tuấn Anh tỏ vẻ khinh thường,
nói to thành tiếng:
- Người ta nói cái lũ đồng đoàn toàn óc chó quả không sai, đã óc chó lại còn
hoang tưởng.
Thanh niên tên Thường Hạo đang gắp thức ăn, nghe đồng bạn nói thì dừng đũa
lại, vẽ mặt ngây thơ bảo:
- Chó nó còn có óc, đáng tiếc là bọn đồng đoàn thì rỗng, mà có thì cũng
phẳng.
- Choang.!
Đại hán Ngô Dật đập bát rượu xuống đất, xoay người lại nhìn hai thanh niên mỉa
mai mình, gã quát lớn:
- Hai tên nhóc con các ngươi đang nói ai.?
Thanh niên Tuấn Anh chẳng ngại đụng chạm, thẳng thừng đối mặt đáp:
- Nói bọn đồng đoàn óc chó.
Đại hán Ngô Dật đứng bật dậy, gã lại ném cái chém xuống:
- Xoãng.! Các ngươi thử nói lại một lần nữa xem.
Không khí trong quán chợt trở nên căng cứng, rất nhiều ánh mắt nhìn ra hai cái
bàn gần cửa.
Thanh niên Tuấn Anh lại cười nhạt nói:
- Ta nói có gì sai sao.? Ngạo Thiên Kiếm, Ngạo Thiên Quyết là trấn bảo trong
thiên hạ. Dù nó có tự nhiên rơi xuống trước mặt lũ đồng đoàn các ngươi thì các
ngươi cũng chẳng có tư cách mà nhận. Thậm chí, nếu các ngươi có may mắn nghịch
thiên đến nỗi té núi lụm bí kiếp thì cũng để làm gì. Với cái tư chất óc chó
Đồng Đoàn thì học bao giờ cho được Ngạo Thiên Quyết, mà muốn nắm giữ Ngạo
Thiên Kiếm thì chí ít thực lực phải đạt Kinh Thế Hãi Tục lục cấp trở lên.
Thanh niên Thường Hạo nhìn số vạch trên vòng tai đại hán Ngô Dật, liền xen
ngang lời Tuấn Anh, vẻ khiêu khích tiếp lời:
- Đúng vậy, với cái thực lực đồng đoàn lục cấp của ngươi, chẳng lẽ tìm được
Ngạo Thiên Kiếm lại đi thuê chính mươi con trâu kéo về. Nhấc kiếm còn không
nổi, ở đó mà hoang tưởng chém ra Nhất Kiếm Kinh Thiên, nực cười, ha ha.
Thanh niêm Tuấn Anh vỗ đùi giễu tiếp:
- Khuyên các ngươi một câu nha, cố gắng trước lúc vào quan tài, ráng mà mò
lên thực lực Bạc Đoàn đi cho nó đỡ nhục tổ tiên. ha ha.
Đại hán Ngô Dật nổi sùng, gân xanh trên mặt đen hiện từng vằn, nếu không phải
hai đồng bạn giữ chặt, e rằng gã đã liều sống chết với hai thanh niêm trước
mặt.
Chủ quán nhìn hai cái chén vỡ trên sàn, sợ bọn họ gây sự đập đồ tiếp, lão vội
vàng chạy đến khuyên nhủ. Lão nói đông nói tây một hồi hai bên mới tạm hòa
hoãn lại.
Chủ quán vừa thở phào nhẹ nhõm xong, lại nghe Thường Hạo nhìn hai tên ăn mày
ngồi bên lề đường, đang nhìn vào quán. Hắn cầm cái chân gà lên nói:
- Hai nhóc thấy lũ óc chó kia không, hãy cười vào mặt chúng, đại gia liền
thưởng.
Hai đứa bé trai chừng mười hai mừa ba tuổi đang tựa vào nhau, đứa mặc áo ôm
đứa ở trần, ánh mắt thèm thuồng nhìn cái chân gà trên tay thanh niên kia,
thoát cái đảo mắt về đại hán nọ. Nó rất muốn có cái chân gà nhưng nhìn mặt đại
hán nọ đen thui, gân xanh nổi lên vô cùng dữ tợn, nó sợ gã nỗi giận nên không
dám cười trêu.
Đại hán Ngô Dật thấy nó nhìn mình xong cụp đầu xuống, gã nắm lấy con gà đang
ăn dỡ, vung tay quăng ra trước mặt nó:
- Cho các ngươi.
Đứa bé mặc áo vội vàng bò lại nắm lấy con gà bị ăn gần nữa, vui mừng nói:
- Bạch Diện, dậy, dậy đi, có đồ ăn.
Bạch Diện nghe đồng bạn vừa lay mình vừa gọi, mắt nó chầm chậm mở ra, thấy con
gà liền chẳng nói chẳng rằng cạp một miếng.
Hai thanh niên kia thấy vậy, hớp thêm ngụm rượu rồi đứng dậy đi mất.
Không lâu sau, một trung niên nhân mặc hôi bào, vóc giác tầm trung bước xuống
cầu thang từ tầng hai của tửu lâu. Trung niên nhân này đeo vòng tai vàng khắc
chữ Kiệt Luân, Cuồng Long đoàn trưởng. Ba huynh đệ bọn Ngô Dật thấy người này
liền đứng dậy hô:
- Lão đại.
Trung niên nhân Kiệt Luân tỏ vẽ khó chịu, lão nói:
- Vừa ra ngoài liền gây sự.
Ngô Dật muốn giải thích nhưng Kiệt Luần đoàn trưởng ngăn lại, lão hướng phía
ngoài tửu lâu đi ra. Ngô Dật biết lão giận mình gây sự liền chuyển đổi đề tài,
gã đảo mắt hai lượt bèn chạy theo đoàn trưởng, cười nói:
- Đoàn trưởng, nhìn hai đứa bé kia kìa.
Đoàn trưởng Kiệt Luân nheo mắt nhìn tới hai đứa trẻ bên lề đường, lão hỏi:
- Ngươi có ý gì.?
Ngô Dật đáp:
- Cuồng Long đoàn chúng ta vừa trải qua sinh tử với bọn Yêu Thú, mất mười mấy
huynh đệ. Hiện tại đang thiếu vài chân sai vặt, hay là lão đại nhận hai đứa nó
đi.
Đoàn trưởng Kiệt Luân nghe vậy, suy nghĩ một lát rồi bước nhanh đến trước mặt
hai đứa bé mặt mày lem luốc, lão nhìn chăm chăm một lát. Lão thấy đứa bé mình
trần mắt thâm, trên ức nổi điểm đen xanh, cánh tay phải có vài vết bầm tía,
hơi thở không đều, e rằng vừa bị trúng độc lại còn bị sốt cao, mạng đã khó
giữ, nếu nhận nuôi rồi đem đi cứu chữa thì lợi bất cập hại, chẳng ai lại muốn
đem một cái xác về nhà. Nghĩ vậy, lão chuyển mắt sang đứa bé mặc áo thô rách,
thấy gương mặt nó hốc hác, người gầy dơ xương, nhưng mắt sáng, tay chân lành
lặn, lão liền nói:
- Nhóc kia, muốn gia nhập đoàn đội chúng ta hay không ?. Nếu gia nhập có thể
cho ngươi cơm ăn hai bữa không lo quần áo mặc.
Đứa bé mặc áo thấy ánh mắt trung niên nhân lạ nhìn mình nói, tim nó đập rộn
lên. Đây chính là một cơ hội tốt để được sống tiếp, nó định gật đầu đồng ý
ngay. Thoắt cái, nó nghĩ lại đồng bạn, liền hướng mắt về Bạch Diện, tỏ vẽ cầu
khẩn, muốn vị đại nhân này thu nhận luôn người đồng bạn:
- Đại nhân, còn…
Trung niên nhân liếc qua, thở dài nói:
- Đồng bạn của ngươi, ta không nhận, đi hay không ngươi lựa chọn, ta không có
thời gian.
Bạch Diện thấy Tiếu Tiếu cuống lên, nó biết đây là cơ hội tốt để Tiếu Tiếu
sống tiếp, liền cắn môi khô khốc nói:
- Ngươi theo vị đại nhân này đi.
Thấy Tiếu Tiếu do dự không quyết vì lo cho mình, Bạch Diện lại nói:
- Đừng quên chúng ta đã từng thề như thế nào.?
Tiếu Tiếu nghĩ tới những chuyện đã qua, bàn tay nó thoáng run rẩy một cái,
từng ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay muốn bật máu, hàm răng nó nghiến chặt,
dứt khoát đứng dậy đi theo vị đại nhân lạ.
Bạch Diện nhìn theo đồng bạn cùng chung sinh tử, đôi mắt nó ngấn lệ, trong
lòng vô cùng đâu đớn, không cam tâm. Nhưng nó biết mình đã không thể làm được
gì nữa rồi, cả hai đã từng thề, nếu có cơ hội sống sót thì nhất quyết phải giữ
chặt.
Tiếu Tiếu đi được một khúc, đột nhiên dừng lại, nó nhanh tay cởi áo ra, chạy
đến trước Bạch Diện:
- Bạch Diện, ta nhất định sẽ sống sót.
Để lại cái áo rách tứa tua, Tiếu Tiếu cắn răng lao nhanh về phía đại nhân kia,
nó không dám quay lại nhìn Bạch Diện, chỉ tự thề trong lòng rằng nhất quyết
phải sống sót.
Bóng Tiếu Tiếu khuất dần theo ánh tà dương, Bạch Diệt choàng chiếc áo rách lên
người, gục ngã bên lề đường.