2 Một Trảo Trấn Sát


Nhìn thấy phía sau khói bụi cảnh tượng, vị này ngoại môn trưởng lão ánh mắt co
rụt, thần sắc kinh hãi:" Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!!"

Thấy trưởng lão dạng này khiếp sợ, đồng môn xung quanh cũng là tương đương
giật mình, chã lẽ trong đó có chuyện gì xảy ra sao.

Lúc này khói bụi cũng là nhanh chóng tan biến, ánh mắt tốt tu sĩ có thể lờ mờ
nhìn thấy khung cảnh trong đó.

"Hừ, ta biết ngay Hạo Nhiên sư huynh liền có thể nhất kích chém Lý Từ Thiên
mà, phế vật thì mãi là phế vật thôi". một nữ tử quan sát nói ra.

"Không đúng!!" Nhưng chưa kịp ăn mừng, nụ cười của nàng liền tắt. Chỉ thấy lúc
này trên võ đài khói bụi đã tản ra hết lộ ra một khung cảnh hết sức kinh
khủng.

Khói bụi tản ra, trên võ đài thấp thoáng thân ảnh một vị thiếu niên, song trảo
nhuộm đầy máu tươi, ánh mắt băng lãnh quét về hướng một cỗ thi thể lạnh tanh
đang nằm đó, phần đầu phá toái, chỉ là một cái xác không đầu.

Ai cũng cho rằng nằm trên kia võ đài thi thể chắc chắn là Lý Từ Thiên, nào ngờ
khi dụi mắt nhìn kĩ liền phát hiện Lý Từ Thiên vẫn đứng im nơi đó, vạt áo liền
ngay cả hạt bụi cũng không có. Hiển nhiên cũng có thể đoán ra được xác không
đầu kia chính là Hạo Nhiên.

Không khí trở nên im lặng lạ thường, lúc này ngay cả âm thanh đập cánh của một
con muỗi cũng có thể nghe được.

"Cộc cộc cộc" tiếng bước chân vang lên như xé tan bầu không khí ngột ngạt đến
cực điểm, Lý Từ Thiên lạnh lùng liếc qua hết tất cả mọi người ỡ phía dưới sau
đó chậm rãi bước xuống võ đài.

"Làm sao có thể như vậy, ta xem Lý Từ Thiên là tu luyện môn nào tà thuật! bằng
vào tu vi của hắn không thể nào làm bị thương Hạo Nhiên nói chi là một trảo
trấn sát!!" Vài ba vị ngoại môn đệ tử la lên, hiển nhiên là không thể chấp
nhận sự thật này.

"Ngươi không tin, nhưng cũng phải tin! Ta chính mắt nhìn thấy thời điểm Hạo
Nhiên lao tới trước mặt, Lý Từ Thiên không né tránh, một bước đi lên, hắc thủ
cong lại dò tới đầu lâu của Hạo Nhiên sau đó liền đập mạnh xuống sàn đấu!!
Không khỏi quá khoa trương a!!" Một vị trưởng lão tu vi thâm hậu quay sang nói
với những ngoại môn đệ tử kia.

"Trưỡng lão không biết, Lý Từ Thiên tu vi chỉ mới đạt tới luyện thể tầng hai,
nhưng đặc biệt hơn chính là hắn tu luyện đã 4 năm mới đạt đến cảnh giới bây
giờ, ngoại môn đệ tử gọi hắn Lý Phế Vật a!. Thiếu niên tên Đoan Dĩ hướng
trưởng lão nói ra.

"Còn có như vậy sự tình, tiểu tử này lấy luyện thể tầng hai một trảo chụp chết
luyện thể tầng năm, như vậy cũng quá kinh hãi đi, chuyện này về sau tất cả các
ngươi không ai được phép truyền ra ngoài, nếu không sẽ nhận nghiêm trọng xử
phạt" Nói đoạn vị trưỡng lão kia hướng về bốn phương tám hướng thả ra khí tức
nghiền ép các ngoại môn đệ tử kia. Sau đó liền quay người rời đi.

Sự việc như vậy cũng rất nghiêm trọng, ngoại môn đệ tử đã rất lâu rồi chưa
từng xảy ra như vậy sự tình, việc này không phải là đồng môn lẫn nhau giết
chóc mà là Lý Từ Thiên sức mạnh thể hiện ra quá mức kinh hãi. theo suy nghĩ vị
trưỡng lão này ngay cả ngoại môn đệ nhất thiên tài cũng không thể dùng luyện
thể hai tầng giết kẻ địch hơn mình hai cái tiểu cảnh giới được, cũng chỉ có
thân truyền đệ tử mới có khả năng. Như vậy một cái thiên tài nếu lộ ra tin tức
khẳng định sẽ dẫn đến các tông phái khác ra tay diệt sát khi Lý Từ Thiên còn
chưa trưởng thành.

Việc này hắn nhất định phải hướng chư vị trưởng lão báo cáo rõ ràng, tránh xử
phạt Lý Từ Thiên. Hạo Nhiên chết đương nhiên cũng là tông môn tổn thất, nhưng
vì hắn đã kí sinh tử khế nên cũng không thể quá đáng trách phạt Lý Từ Thiên.
Lại nói từ giờ trở đi Lý


Diệt Thần Ký - Chương #2