Người đăng: CuuThienTD
" Nếu là như vậy, phải dụ dỗ thằng ngu này cắn câu, từ đồ trong bóng tối trấn
áp hắn Âm Dương Hồn, quỷ không hay, thần không biết " Nguyệt Lãng trong lòng
cười to, ngắm nhìn Dương Cổ như con gà béo trước mặt, hận không thể trực tiếp
tiến đến thôn phệ.
Nhưng ngẫm lại, nàng ẩn ẩn trong lòng vẫn có một chút bất an, trong mắt giờ
phút này lóe lên quang mang!.
Một canh giờ sau, Dương Cổ cuối cùng luyện chế đi ra, giờ phút này tâm hắn đập
thình thịch, ngắm nhìn gắt gao bên trong lò luyện đan, không những vậy, Nguyệt
Lãng đồng dạng ngắm nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng truyền ra nhỏ bé ừng ực.
" Tụ khí Đan cực phẩm ẩn chứa âm dương " Nguyệt Lãng gắt gao nhìn chằm chằm
vào bên lò luyện đan, giống như xuyên thấu ánh mắt mà quá.
Trên thực tế, nếu muốn luyện chế đi ra đan dược ẩn chứa nguyên tố, trừ khi có
người trời sinh nguyên chủng, nếu không chỉ có thể là Nguyên Anh cảnh tu sĩ,
chỉ có Nguyên Anh mới có thể câu thông thiên địa, dẫn đến nguyên tố mà thôi,
Dương Cổ tại lúc này là coi như bình tĩnh, nhưng đối với Nguyệt Lãng, lúc
trước ham muốn, bây giờ tăng cao đã đến cực điểm, ánh mắt lập tức nhu tình
lên, tiến tới phía trước.
" Dương sư đệ quả nhiên là kỳ tài ngút trời, thiên phú nghịch thiên, sư tỷ
thật là hổ thẹn a " Nguyệt Lãng tiến lên phía trước, một bộ nữ nhân nhi đứng
sát người Dương Cổ, hơi hơi cọ sát vào nhau.
Dương Cổ mắt lóe lên quang mang, nhãn châu xoay tròn, sát na nói.
" Nguyệt sư tỷ quá khen rồi, tiểu đệ chỉ là tiểu đạo mà thôi ".
Nhìn đến Nguyệt Lãng như con mèo nhỏ cọ sát vào thân thể mình, trong lòng hắn
nheo mắt lại, có chút đắc ý.
" Phê vãi " Dương Cổ cảm nhận tới nhiệt độ từ Nguyệt Lãng thân thể mềm mại
không xương từ bên trong xuyên qua quần áo truyền đến, thầm ngĩ.
Nhưng một lúc sau Dương Cổ lại dùng sức lắc đầu, quăng đi trong lòng tạp niệm,
ánh mắt lăng lệ ngắm nhìn cái đầu nhỏ Nguyệt Lãng, cười lạnh nói.
" Nguyệt sư tỷ, ta....ta .... tỷ thật đẹp " Dương Cổ cười ấm áp nói, hắn cười
như nụ cười ban mai, ấm áp đến hòa tan nghìn năm hàn băng, nhẹ giọng nói.
Nguyệt Lãng mắt lóe lên, thân thể hơi hơi run run, e thẹn ngẩng đầu, đôi mắt
to tròn óng ánh nhu tình ngắm nhìn gương mặt Dương Cổ, sau đó giống như không
chịu nổi, cúi đầu xuống cười cười lên tiếng.
" Sự đệ, ngươi chọc ta a, đệ xấu à " Nguyệt Lãng một bộ thần thái hơi tức giận
nói, dậm chân tại chỗ hừ nhẹ.
" Nguyệt Lãng, ta thích ngươi " Dương Cổ cuối cùng nhịn không được tung ra đòn
sát thủ, hắn thật sự là cạn lời với cái kiểu giả tạo này.
Dương Cổ lời nói vang lên, lập tức không cho Nguyệt Lãng phản ứng tới, hai tay
ôm ấp lại thân hình Nguyệt Lãng, đem đầu hắn chôn vào trong ngực mình.
Nguyệt Lãng thân hình lảo đảo một cái, dường như bị không kịp trở tay, trong
mắt sát cơ lóe lên, nhưng nàng nghĩ lại sau đó, ánh mắt liền hơi dưng dưng
nước mắt, vùng vẩy thoát khỏi Dương Cổ ôm ấp, tức giận nói.
" Dương Cổ, ngươi buông ra, ta .... ta .... ta .... " Nguyệt Lãng vùng vẫy,
nhưng thủy chung không thể trốn ra khỏi vòng cánh tay của hắn.
Dương Cổ nheo mắt lại, hắn cảm nhận tới Nguyệt Lãng này ý nghĩ từ lâu, thấy
đối phương phản ứng, cũng không khỏi quá chân thật đi, thật sự là đối với lĩnh
vực giả tạo này, hắn còn phải học tập Nguyệt Lãng thật nhiều.
" Nguyệt Lãng, ta thật sự rất yêu nàng a " Dương Cổ càng ôm càng thích nói.
Dù sao hắn là nam nhân, đây là bản năng đàn ông, Dương Cổ hắn cũng là đàn ông,
nếu hắn không thích, liền đã là nhập ma từ lâu.
Theo thời gian hai người cứ như vậy, một người vùng vẫy tránh thoát, một người
gắt gao ôm chặt, mấy chục hơi thở sau, sắc mặt mỗi người ửng đỏ cùng e thẹn
càng nhiều, bộc phát xấu hổ chi ý kinh thiên, bao phủ toàn bộ động phủ.
Nguyệt Lãng cũng đã đình chỉ vùng vẫy từ lâu, đáy lòng nàng tức giận, nhưng
nàng có thể làm gì, nếu nàng có một phản ứng không hay, chắc chắn sẽ làm mất
hảo cảm đối với Dương Cổ, kế hoạch trấn áp Dương Cổ cũng sẽ khó khăn hơn, giờ
khắc này trong lòng nàng cười lạnh, dù sao để một người chết ôm mình cũng
không sao cả.
Dương Cổ vòng tay cũng hơi hơi thả lỏng, trên mặt đắc ý chi quang, nhắm lại
hai mắt cảm nhận ôm gái thời khắc, nội tâm vô cùng dễ chịu, nhìn tới Nguyệt
Lãng sắp chết, dù sao bây giờ nàng cũng còn sống, hảo hảo hưởng thụ một phen,
trong lòng cười lạnh.
" Dương Cổ, có thể a... nhưng ta há có thể như thế hư hỏng " Nguyệt Lãng ôn
nhu nói, ánh mắt nhu tình ngắm nhìn Dương Cổ.
Nguyệt Lãng lời nói sát na, Dương Cổ trong lòng nở hoa, hắn biết cá đã cắn
câu, bất quá đề phòng lật thuyền trong mương, hắn còn cần thể hiện đi ra nhiều
hơn, chiếm thế chủ động.
" Nguyệt Lãng, ta sẽ chứng minh cho nàng biết, ta về sau chính là đỉnh phong,
người đàn ông sẽ bao bọc nàng suốt đời... "
" Cho nàng đứng trong vinh hoa phú quý, đứng quyền lực tuyệt đối, đứng trong
danh vọng đỉnh cao " Dương Cổ ghé sát vào tai Nguyệt Lãng thì thào nói nhỏ,
nhỏ đến chỉ có hai người nghe được.
Nguyệt Lãng cười tươi, ôn nhu gật cái đầu nhỏ, đôi môi anh đào nhỏ nhắn đang
muốn mở ra nói gì, thì Dương Cổ cất tiếng nói trước.
" Nguyệt nhi, ở đây phát sinh có thể bị sư tôn nàng nhìn ra không, ta sợ không
hay cho lắm " Dương Cổ sắc mặt bình tĩnh nói, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút
thấp thỏm, nếu bị Lăng Tiêu biết mọi chuyện phát sinh trước tiên, hắn liền có
chút phiền phức.
Tuy hắn không sợ Lăng Tiêu, nhưng lấy hắn tâm lý cảnh giác trước kế hoạch của
hắn liền không tốt, mà Âm Dương Hồn thì hắn đã bại lộ, nếu để đối phương tìm
hiểu đến chính mình là Âm Dương tộc huyết mạch, liền cực kỳ nguy hiểm.
" Không đâu, ta bên trong động phủ có cấm chế bao phủ, nếu không để sư tôn
nhìn thấy, về sau chúng ta liền xấu hổ a " Nguyệt Lãng ánh mắt tự tin, đối với
việc nàng bị ôm ấp chắc chắn sẽ không để ngoại nhân nhìn thấy, đặc biệt là sư
tôn nàng, nàng thế nhưng là hòn ngọc quý trên tay Lăng Tiêu, há có thể bậy bạ
trinh tiết như vậy.
Dương Cổ thở phào một tiếng, đưa lên lòng bàn tay đặt lên đầu nàng, khẽ vuốt
mái tóc dài mượt mà thơm ngát, ánh mắt nhu hòa lên!.
" Lãng nhi, ta thấy chỗ này vẫn là không tiện, dù sao sư tôn nàng tu vi quá
cao, ta sợ chúng ta phát sinh lâu ngày sẽ bị phát hiện... "
" Hay là ra bên ngoài Ngũ Hành Tông phía chân núi, ở đó ta biết một căn nhà
tranh, phong cảnh rất đẹp, chúng ta sẽ gặp mặt ở đó " Dương Cổ nói đến đây,
trong lòng âm hàn dậy sóng.
Nguyệt Lãng đã coi như cắn câu, nhưng chưa mắc chặt, mà muốn trấn áp nàng chỉ
có thể dụ ra bên ngoài tông môn, mà Dương Cổ cũng đã suy đoán, lấy nàng tính
cách kiêu ngạo, chắc chắn sẽ âm thầm đi tìm mình.
Về phần Nguyệt Lãng có hay không lập tức trấn áp hắn, Dương Cổ cũng không sợ,
nhưng hắn biết Nguyệt Lãng sẽ không ngu ngốc như vậy, nàng đây là đang sợ sẽ
có người đi theo âm thầm bảo hộ Dương Cổ, dù sao hắn cũng là đệ tử của Tịnh
Thế lão nhân, một khi nàng ra tay, tất cả sẽ tan thành mây khói.
Chỉ có thể lâu dài một chút tiếp cận Dương Cổ, làm tăng lên lòng tin trong
lòng Dương Cổ về sau, lợi dụng thời cơ hắn không để ý, trực tiếp trấn áp, cướp
tới Âm Dương Hồn.
Còn về Nguyệt Lãng nếu ngu ngốc, ra tay lập tức trấn áp Dương Cổ, hắn cũng
không sợ, tuy kế hoạch có chút đi lạc hướng, nhưng vẫn nằm trong tay của hắn,
phiền phức một chút mà thôi, dù sao hắn cũng không muốn việc này oanh động quá
lớn, hắn muốn lặng lẽ giết người, lặng lẽ trấn áp, quỷ không hay, thần không
biết.
" Thật đúng ý ta " Nguyệt Lãng trong lòng cũng là nở hoa, cái kiểu gặp nhau
như vậy nàng đang có ý tưởng đến, không ngờ bị Dương Cổ nói toạc ra.
Trong Đan môn thật sự là quá đông người, đặc biệt là Ngũ Hành Tông, muốn trấn
áp Dương Cổ mà nói, chỉ có thể đưa ra ngoài tông môn, lặng lẽ trấn sát, đến
lúc đó cho dù Tịnh Thế lão nhân có biết, chắc chắn cũng sẽ không đi quá xa
chuyện này, Dương Cổ đã chết, hắn cũng không cần đắc tội Lăng Tiêu tôn này Vấn
Đạo cảnh.
Mà trong lòng nàng cũng là nhận thấy việc trấn sát Dương Cổ sẽ không dễ dàng
như vậy, thân phận hắn bên trong không có thế lực, tu vi yếu ớt, nhưng sư tôn
hắn cũng là một tôn Nguyên Anh trưởng lão, dưới trướng rất nhiều thủ hạ, sẽ đi
theo âm thầm bảo vệ Dương Cổ.
Nàng sau lưng cũng có cao thủ âm thầm bảo hộ, nhưng cả hai đều thân phận cao,
nàng muốn kết thúc chuyện này trong bóng tối, tránh trường hợp phiền phức tiến
tới.
" Ừm, Dương Cổ, ngày mai chúng ta gặp nhau " Nguyệt Lãng đưa môi lên, hôn một
cái ở má Dương Cổ, ôn nhu hiền thục nói, một bộ e thẹn nữ nhân.
Nàng cũng nghĩ tới nơi đó là ở đâu, nhưng Dương Cổ dù sao tu vi yếu ớt, đối
với nàng suy đoán không thể làm được trò trống gì, Ngưng Khí 3 tầng cùng Ngưng
Khí Viên Mãn cách nhau tuy không phải là một trời một vực, nhưng cũng không
kém bao nhiêu, với lại nàng bên trong tiên đạo thời gian lâu hơn, chuẩn bị tới
không biết bao nhiêu át chủ bài, thật sự là có chút dày đặc.
Nhưng nàng cũng không biết nàng đối mặt ở đây là Dương Cổ, thậm chí phía sau
hắn còn có Tư Đồ Nhân, lấy nàng oát con mới vào đời, muốn đi so với Tư Đồ Nhân
tâm cảnh, đơn giản liền không chịu nổi một kích.