Biểu Hiện


Người đăng: CuuThienTD

" Sư tỷ không cần làm như vậy, người là thiên kim cành vàng lá ngọc, là sủng
nhi của thiên địa, thậm chí đến Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm cũng chưa chắc có
thể so sánh " Dương Cổ hơi hơi cố gắng gượng ép né tránh hành động của Nguyệt
Lãng, một bộ mặt không nỡ làm bẩn nàng.

Nhưng tại hắn trong lòng lại có chút khó chịu, sự khó chịu này hắn cũng không
biết chính mình bị Nguyệt Lãng thi triển tà đạo hút linh hồn hay là bị lão giả
vô thần tuyệt vọng kia trùng kích.

Cùng lúc hắn vội vàng ném ra một túi trữ vật cho Nguyệt Lãng, trong lòng cười
lạnh, trực tiếp không thèm nhìn 1 vạn linh thạch này, thậm chí còn khinh miệt
nhìn tới số lớn linh thạch ấy.

" Đa tạ Dương sư đệ, món quá thật lớn ý nghĩa a, hì hì " Nguyệt Lãng tiếp nhận
túi trữ vật về sau, trên gương mặt xinh đẹp mỹ lệ cười khẽ một tiếng, như trăm
hoa thất sắc, chiếu dọi lên gương mặt Dương Cổ.

" Sư tỷ.... chúng ta có thể hay không.... luận bàn một chút " Dương Cổ một mặt
ngượng ngừng vô cùng, sắc mặt còn ửng đỏ nữa, giống như đã bị Nguyệt Lãng hút
hồn từ lâu.

" Thế, sư đệ muốn luận bàn cái gì a " Nguyệt Lang thấy Dương Cổ biểu tình, mắt
chợt lóe quang mang, dịu dàng nói.

" Chỉ là muốn được sư tỷ đích thân chỉ dạy luyện chế một chút đan dược " Dương
Cổ xấu hổ, ánh mắt hắn thỉnh thoảng hơi kiềm diễm lên ngắm nhìn Nguyệt Lãng
đường cong quyến rũ, chậm rãi nói.

Nhưng trong lòng hắn lại nheo mắt lại, đáy lòng thầm mắng chính mình cũng quá
giả tạo đi, giống như theo tính toán của hắn đến, chính mình cũng không thể
giả tạo như vậy được lâu, đây quả thật là đang có lỗi với lương tâm a.

Nguyệt Lãng giờ khắc này đã nhìn thấu biểu hiện của Dương Cổ, trong lòng lạnh
xuống, ánh mắt lộ ra một tia khó tả chán ghét, nhưng bề ngoài lại nhẹ nhỏng
nhẽo một tiếng, gật gật đầu.

" Dương sư đệ, ngươi cũng biết đây, luyện đan vốn là cần tiêu hoa tinh lực
cùng tinh thần quá mức nhiều, có thể hay không bồi dưỡng một chút tỷ tỷ a "
Nguyệt Lãng khuôn mặt nhỏng nhẽo, chu chu mỏ, một bộ tính toán lại có chút ủy
khuất nói.

" À, có thể, chỉ cần sư tỷ bồi bên ta mà nói, ta sẽ sẽ đều hảo hảo bồi dưỡng
tỷ tỷ a " Dương Cổ nụ cười ầm ấp hiện lên, một mặt kiêu ngạo, thể hiện đi ra
ta đây không thiếu tiền, gia đình là phú giả địch quốc.

Dương Cổ nhìn đến Nguyệt Lãng nhỏng nhẽo, đáy lòng cũng có chút giận dữ, hắn
cái kiểu như đang bị chơi đùa đồng dạng, tâm tư của Nguyệt Lãng, hắn há có thể
không nhìn ra, nữ nhân này là muốn vòi tiền, lợi dụng hết về sau, trực tiếp
ném đi.

" Quả nhiên là lòng dạ độc ác " Dương Cổ trong lòng lạnh lùng cười nhạt một
tiếng, ánh mắt của hắn như đang nhìn về một con tiểu bạch thỏ đồng dạng, tiện
tay một chút liền có thể không chế trấn áp.

" Dương sư đệ, ngươi hứa nha " Nguyệt Lãng mắt sáng lên, trực tiếp chạy tới
gần ôm lấy cánh tay của Dương Cổ vào trong ngực, cười tươi như hoa nói.

Cảm nhận được bên trong lồng ngực ấm áp chi khí bạo phát, càng là có một loại
lực đàn hồi co giản liên tục va chạm, Dương Cổ nhịn không được biến hóa!.

" Cũng không tệ a, nhưng đáng tiếc lòng dạ quá độc ác, nếu không về sau liền
là kiều nữ chăm ngoan " Dương Cổ đánh giá một chút, trên mặt hắn ba động kịch
liệt, giống như ngựa giống chạy loại, trong lòng một mãnh đánh giá cặp ngực
này.

" Không biết ả này ngực lớn có thể thông minh hay không, nhưng đa số đều ngực
to không não a " Dương Cổ não hải chợt lóe cổ quái, đáy lòng kiên định tự nhủ
triết lí của mình là không sai.

Mà Nguyệt Lãng trong lòng cũng là một trận cười lạnh, nhìn đến Dương Cổ như
nhìn thằng ngu một dạng, hết thảy quá mức dễ dàng, tuy nàng không biết Dương
Cổ lấy ở đâu nhiều như vậy linh thạch, nhưng hắn sư tôn dù sao cũng là Tịnh
Thế, về sau cũng có rất nhiều đồ tốt, chỉ cần nàng có thể câu dẫn hắn, cướp
đoạt hết thảy tài nguyên tới tay, sau đó trực tiếp đá hắn đi cũng không sao.

" Chúng ta bắt đầu a " Dương Cổ có chút chán ghét trong lòng, nhưng đôi tay
hắn cũng không nhịn được vụng trộm sờ soạng một chút, hắn cũng không sợ Nguyệt
Lãng giận dữ, dù sao nàng cũng đang câu dẫn chính mình, tất nhiên phải có hảo
ý.

" Không biết đến lúc ta bạo phát ra Âm Dương Hồn, ngươi còn có thể phản ứng ra
sao " Dương Cổ trong lòng cười lạnh một tiếng, nhìn xem như đang xem kịch.

Hai người cũng từ trong trò chuyện tĩnh lại, tập trung tất cả tinh thần đến
luyện đan, Dương Cổ dưới sự chỉ đạo của Nguyệt Lãng làm đến vô cùng thành
thạo, mà Nguyệt Lãng cũng là nhiệt tình chỉ bỏ, thường xuyên nhẹ nhàng nâng
lên ống tay áo, lau đi vết nước!.

Đúng lúc này....

" Bước này là dung hợp, sư đệ tập trung, lấy ra tất cả lực lượng không chế
thảo dược cùng câu dẫn thiên địa linh khí a " Nguyệt Lãng nói.

Dương Cổ không chút chần chờ, thân thể oanh minh chấn động, rộng lớn linh lực
bạo phát đi ra, một cỗ khí tức Ngưng Khí 3 tầng ầm vang xuất hiện, nhưng nếu
cảm nhận bên trong đó lực lượng, so sánh với Ngưng Khí tầng 3 bình thường,
mạnh hơn chí ít không chỉ hai lần hùng hậu.

Tại Dương Cổ bạo phát ra lực lượng linh lực hùng hậu, Nguyệt Lãng trong mắt
chợt lóe lên quang mang sau đó biến mất, vẻn vẹn chỉ là lóe lên, nàng dù sao
cũng là Ngưng Khí viên mãn, chỉ thiếu chút nữa liền có thể Trúc Cơ, đối với
Dương Cổ lại khinh miệt.

Nhưng tại lúc trong mắt nàng khinh miệt, con ngươi đột nhiên co rụt lại, trong
lòng kinh hô mãnh liệt.

" Đây là.... hắn đây là hồn gì, tại sao khí tức lại tinh thuần đến như vậy "
Nguyệt Lãng tâm thần chấn động, ánh mắt dị sắc gắt gao nhìn chằm chằm vào
Dương Cổ trên thân.

Giờ phút này, trên thân Dương Cổ tản ra nhàn nhạt trắng đen âm dương, bọn
chúng xuất hiện như vô ý thức tạo đến bát quái hình đồ, một cổ thuộc về lĩnh
vực nguyên tố bạo phát lan tràn.

" Nhìn đi, ta cho ngươi nhìn đủ... để ta xem, ta thật sự có thể bị ngươi hứng
thú hay không " Dương Cổ trong lòng cười lạnh, hắn bây giờ không thèm để ý tới
Nguyệt Lãng biểu hiện, hắn cũng đã đoán ra được nàng biểu cảm ra sao.

Mà tại Dương Cổ trên thân tản mát ra càng ngày càng nồng đậm âm dương nhị khí,
Nguyệt Lãng quang manh trong mắt đã cực thịnh, tim đập thình thịch vô cùng,
tham lam lóe lên trong mắt.

" Đây là Âm Dương Hồn sao " Nguyệt Lãng trong mắt tham lam quang mang đã đến
điên cuồng vô cùng, trong thiên địa này, Âm Dương là nguyên thủy thuộc tính
chí cao, ai mà không biết nó thể hiện ra sao.

Hơn nữa, nàng còn là Đại Hồn Thiên Linh, đối với cảm nhân linh hồn người khác
rất có đặc thù cảm thụ!.

Từ trong Nguyệt Lãng bình ổn tâm thần, sắc mặt nàng mang theo trầm từ, nhân
lúc Dương Cổ đang luyện chế đan dược, trên mặt tính toán nổi lên.

" Âm Dương Hồn này quá quý giá, nếu ta có thể hấp thu hắn mà nói, Đại Hồn
Thiên Linh của ta sẽ chắc chắn lột xác đến tầm cao mới "

" Mà thân phận của hắn là đồ đệ của Tịnh Thế lão nhân, có chút cao nhưng ta là
đồ đệ của Thái Thượng trưởng lão a "

" Nếu như có bị phát hiện, lấy Đại Hồn Thiên Linh địa vị bên trong sư tôn,
người chắc chắn sẽ bảo vệ ta, dù sao Dương Cổ cũng chỉ là mới nhập môn hộ, thế
lực không thể nói to lớn... "

" Hơn nữa, nên nhân lúc hắn nhỏ bé chưa phát triển, trấn áp thôn phệ Âm Dương
Hồn ".

Nguyệt Lãng suy nghĩ về sau, trong lòng cười lạnh, hết thảy để nàng vô cùng tự
tin, dù sao Dương Cổ thực lực kiến hôi, thế lực lại không có, muốn trấn áp hắn
liền càng sớm càng tốt.

Cũng nếu như bị phát hiện tới, Tịnh Thế lão nhân mang thù tới, nàng cũng không
sợ, ngoại trừ Lăng Tiêu ra, trong tông môn vô số người ái mộ nàng, lấy nàng tư
sắc, vô số thiên chi kiêu tử chạy đến ôm ấp, từ đó nàng có thể muộn lấy thế
lực của bọn hắn, trấn áp Tịnh Thế cũng không phải việc khó khăn gì.

" Không đúng, nếu hắn có Âm Dương Hồn, tại sao hắn lại chính mình thể hiện đi
ra, hơn nữa nhìn biểu hiện còn có chút khoe khoang " Nguyệt Lãng cũng là vội
lấy lại tâm thần, khẽ nhíu mày xinh, cảm thấy có chút không đúng.

" Chẳng lẽ hắn đang có ý đồ nào đó " Nguyệt Lãng trong lòng lại ngưng tụ lại,
cho dù lấy nàng tu vi cao thâm hơn Dương Cổ, nhưng còn cũng phải cẩn thận một
chút, trong tính toán suy nghĩ càng là nhiều nghi vấn hiện lên.

" Chỉ có hai trường hợp, một là hắn cố gắng ẩn giấu thứ gì đó, hai là hắn thật
sự không biết " Nguyệt Lãng sắc mặt trầm tư, trong mặt dần dần lóe lên quang
mang.

" Nếu hắn như là ẩn giấu, chắc chắn không thể qua mặt được sư tôn, như vậy hắn
thực sự kiến thức nông cạn cùng tu vi yếu ớt " Nguyệt Lãng cho một cái quyết
đoán, trong mắt quang mang tham lam không ngừng lập lòe.

Trên thực tế như vậy cũng đúng, lấy Lăng Tiêu thực lực, nhìn một cái liền có
thể thấu hết tâm tư cùng tu vi Dương Cổ, mà Nguyệt Lãng nhận thấy không có báo
hiệu nguy hiểm từ sư tôn nàng, nên ngay lập tức loại bỏ Dương Cổ trường hợp
thứ nhất, chỉ có thể đưa ra Dương Cổ gà mờ không biết chính mình có Âm Dương
Hồn, ngu ngốc bạo phát đi ra mà thôi.

Nhưng nàng lại không biết, đến ngay cả Lăng Tiêu cũng không nhìn ra Dương Cổ
thể nội, phải biết hắn có Tư Đồ Nhân, chuyên gia cấm trận pháp, chỉ cần hắn
lợi dụng một chút tiểu sảo liền có thể qua mặt, muốn nhìn đến Dương Cổ, trừ
khi phải đạt tới thần thức tiến vào quan sát.

" Nếu là như vậy, phải dụ dỗ thằng ngu này cắn câu, từ đồ trong bóng tối trấn
áp hắn Âm Dương Hồn, quỷ không hay, thần không biết " Nguyệt Lãng trong lòng
cười to, ngắm nhìn Dương Cổ như con gà béo trước mặt, hận không thể trực tiếp
tiến đến thôn phệ.


Diệt Sinh Tôn - Chương #50