Người đăng: CuuThienTD
Chấp sự phòng, Đan Môn bên trong !.
" Lăng huynh, lần này ta tới là muốn thương thảo một chút danh sách sơ bộ đệ
tử đi thánh địa lần này " Tịnh Thế lão nhân cùng Dương Cổ đồng loạt tiến tới,
trước nói.
Giờ phút này tại trong chấp sự điện, chấp sự phòng một người đàn ông trung
nhiên tóc hoa dâm ngồi trên đại điện, hắn gương mặt anh tuấn hơi nhăn nheo,
mái tóc dài phấp phới, ánh mắt như nhìn thấy thế gian hết thảy thật giả, một
thân bạch bào cung y, xuất trần thiên địa.
" Tịnh huynh, ta đã nói nhiều lần, giữa chúng ta là từ bên nhau nhập môn thời
điểm trưởng thành, đã là như huynh đệ ruột thịt... "
" Mặc dù ta tu vi cao hơn ngươi, nhưng xét theo kinh lịch cùng tâm cảnh, ta
chưa chắc có thể sánh bằng Tịnh huynh a " Lăng Tiêu ánh mắt ấm áp, đi xuống
đại điện cười cười nói.
Trên thực tế hắn nói là không sai, mặc dù thế giới này võ giả vi tôn, thực lực
ở đây chỉ làm người ta trước mắt kính nể, nhưng chân chính đối mắt với kinh
lịch cùng tâm cảnh cao tu sĩ, cái này mới để cho người ta phát ra từ đáy lòng
kính ý.
Nhưng đó là trường hợp hiếm có mà thôi, theo Lăng Tiêu lời nói, hắn đây là
đang khoe khoang, Tịnh Thế cùng hắn gia nhập môn phái cùng nhau, tu luyện
trưởng thành bên trong môn phái, hắn tu vi cao hơn, nhưng trong lời nói rõ
ràng mang theo khinh thường cùng mỉa mai.
Đối với cái này, Tịnh Thế lão nhân hắn cũng đã nghe tới từ lâu, nhưng ai bảo
hắn thực lực yếu hơn, trên thế giới này quan trọng nhất vẫn là thực lực, không
phục liền chết, quy tắc từ cổ chí kim, không thể thay đổi.
" Cứ cho là vậy đi... Lăng huynh, lần này ta tới ngoài việc bàn luận về danh
sách Thánh Địa tiến vào đệ tử, còn có một chút ... " Tịnh Thế lão nhân dừng
lại một chút, khẽ ho khan nhìn về phía Dương Cổ.
" Đây là đệ tử mới của ta, hắn là Dương Cổ " Tịnh Thế khẽ ho một tiếng, quay
đầu kéo tới Dương Cổ đến trước mặt Lăng Tiêu giới thiệu.
" Ồ, thì ra là Dương Cổ 999 trượng đây sao, quả nhiên không tồi " Lăng Tiêu
ngạc nhiên, ánh mắt như thiên lôi đánh giá Dương Cổ, bất quá hắn cũng không
tiến vào Dương Cổ thể nội xem xét.
Lúc trước hắn đã dối trá, nếu bây giờ trước mặt Tịnh Thế vận chuyển tu vi tiến
vào quan sát, chắc chắn sẽ không hay, mà hắn tại sao dối trá, thì chỉ có hắn
mới biết.
Cho dù Lăng Tiêu có tiến hành quan sát Dương Cổ, hắn cũng không sợ, lúc trước
dựa theo Tư Đồ Nhân thuyết pháp, hắn đã nhờ bố trí cấm chế thể nội, trừ khi là
cường giả bên trong Vấn Đạo cảnh thăm dò, còn phía dưới không ai có thể tiến
tới.
" Tiểu bối Dương Cổ ra mắt tiền bối " Dương Cổ trong lòng khẽ động, rất nhanh
đứng trước mặt Lăng Tiêu ôm quyền cung kính nói.
" Ừm tốt, có chuyện gì " Lăng Tiêu nhẹ gật đầu một cái, hướng Tịnh Thế hỏi.
Hắn dù sao cũng không quá mức quan tâm, chỉ là một tên tiểu bối mà thôi, có
thể làm được gì, dù có đi đến 999 trượng Đồng Nhân Hạng thì sao, cũng chỉ
chứng minh Dương Cổ có chút tiềm lực, không đáng nhắc tới, muốn lọt vào pháp
nhãn của hắn, còn không đủ.
" Ha ha, đứa nhỏ này ngoài võ đạo bên ngoài, đan đạo cũng rất xuất sắc, mà hắn
lại hâm mộ Nguyệt Lãng nha đầu từ lâu.... "
" Hôm nay có ý tiến tới đưa hắn cùng Nguyệt Lãng luận bàn một chút, để lòng
được thanh thản " Tịnh Thế vội ho một tiếng, nhìn như không nhìn Dương Cổ,
nhàn nhạt nói.
" Thì ra là vậy, thế mà ta cứ tưởng ...." Lăng Tiêu nói đến đây dừng lại một
chút
" Bất quá tiểu nha đầu kia tính tình kiêu ngạo, sợ là không muốn gặp Dương Cổ
a " Lăng Tiêu nghĩ nghĩ một chút nói.
Tịnh Thế lão nhân khẽ chau mày, đây không phải là Lăng Tiêu không muốn cho
Dương Cổ tiếp xúc, nhưng hắn thân làm sư tôn nàng, làm sao có thể không hiểu
chính mình đồ nhi ý tứ.
" Tiền bối, xác thực vãn bối ngưỡng mộ Nguyệt sư tỷ từ lâu, trong đời chỉ cần
gặp mặt một phen luận bàn, đã đủ mãn nguyện " Dương Cổ mắt chợt lóe, lập tức
nói, hắn lúc trước cũng đã thăm dò một chút tin tức của Nguyệt Lãng, đối với
tính tình nàng kiêu ngạo, hắn cũng không có chút nào ngạc nhiên.
Giờ phút này thấy Lăng Tiêu chần chờ, nhân lúc rèn sắt khi còn nóng tiến lên
nói chính mình tâm tư!.
" Thôi vậy, ta cũng chỉ đi hỏi nó xem, nếu nó không đồng ý, ta liền mất mặt a
" Lăng Tiêu thở dài một tiếng nói, nhưng trong lòng hắn lại là hừ lạnh một
tiếng, chính mình đường đường là thái thượng trưởng lão, thế mà để cho một tên
Ngưng Khí cầu tình thành công.
Hắn liền vỗ túi trữ vật, lập tức một đạo truyền âm ngọc giản bay ra, không lâu
sau đó, hắn liền cười một tiếng thần bí.
" Tiểu tử ngươi gặp may, Nguyệt Lãng đang ở động phụ của nàng, đây là địa đồ,
ngươi dọc theo mà tiến tới " Lăng Tiêu cười một tiếng, ném ra một cái ngọc
giản đưa cho Dương Cổ.
" Đa tạ tiền bối " Dương Cổ trong mắt kích động, cúi ta thật sau, bày tỏ đi ra
tuổi trẻ khí thịnh phong thái, quay người dọc theo địa đồ đi tới.
Chấp Sự điện, một đường hiu quạnh, rừng cây mọc lên san sát, bên trong linh
khí nồng đậm như những đám mây lượn lờ ngang qua, thỉnh thoảng trên bầu trời
còn có mấy con tiên hạc phát ra tiếng kêu thanh minh, làm lòng người vì đó mà
thanh tịnh, hưởng thụ lấy sự tạo hóa của thiên địa này.
Tại trên đường đi xung quanh bốn phía cây cối, Dương Cổ nhìn đến phía cuối con
đường có một động phủ, hắn tâm tình bình tĩnh, giống như hết thảy nằm trong sự
kiểm soát của hắn.
" Nguyệt sư tỷ, tiểu đệ Dương Cổ đến xin ra mắt " Đứng trước động phủ, Dương
Cổ thần sắc bình tĩnh nói.
Thời gian trôi qua, một canh giờ sau, mới có một tiếng trả lời vang lên.
" Có chuyện gì " Một thanh âm mềm mại mang theo quyến rũ truyền ra tới, trong
đó còn có chút khinh thường chi ý.
" Tiểu đệ ngưỡng mộ sư tỷ đã lâu, lần này tiến tới xin phép cùng sư tỷ luận
bàn một phen, nâng cao đan đạo chi lộ " Dương Cổ trong lòng cười lạnh, lời nói
có chút chờ mong.
" Ta không có hứng thú, ngươi nên đi về đi " Nguyệt Lãng có chút khinh miệt
nói.
Dương Cổ thời khắc này đứng ở động phủ bên ngoài, khẽ nhíu mày, trong lòng hắn
càng là âm trâm.
" Quả nhiên là kiêu ngạo, loại này không chết sớm, thì cũng không lâu nữa "
Dương Cổ cười lạnh.
" Nguyệt sư tỷ, lần này ta tới ngoài việc muốn luận bàn ra, còn có một món quà
muốn tặng sư tỷ " Dương Cổ vừa nói, lập tức xuất ra một túi trữ vật để ở trước
mặt.
" Đây là một món quà nhỏ, bên trong không có gì, chỉ có một vạn thưởng phẩm
linh thạch " Dương Cổ nâng cao túi trữ vật, lập tức nói.
Nhìn đến túi trữ vật trong tay Dương Cổ, bên trong động phủ lập tức truyền ra
một tiếng kinh hô.
" A, 1 vạn thượng phẩm linh thạch.... không tệ, tới, sư tỷ cùng ngươi luận bàn
một phen " Nguyệt Lãng bên trong động phủ sắc mặt động dung, hai mắt như hóa
thành chữ tiền, yểu điệu quyến rũ cười mê ly một tiếng.
Dương Cổ bên ngoài động phủ mặt không biểu tình, giống như hết thảy nằm trong
tính toán của hắn.
" Quả nhiên giống như bên trong tình báo đưa tin, ả đàn bà này liền là tham
tiền " Dương Cổ trong lòng cười lạnh, ánh mắt khinh miệt nhìn của động phủ,
giống như có thể xuyên thấu cánh của, nhìn vào bên trong Nguyệt Lãng khuôn mặt
tham tiền kia.
Ầm Ầm.
Của động phủ nhẹ chấn động một cái, từ từ bị kéo ra một bên, xuất hiện bên
trong động phủ là một gian phòng to lớn, bên trong bày trí vô cùng mỹ lệ cùng
xa hoa, tất cả những thứ này đều tinh xảo đến cực điểm.
Nếu để cho người ta nhìn vào, chắc chắn sẽ lau mắt mà nhìn, trợn mắt há hốc
mồm, nhưng Dương Cổ nhìn vào... trong lòng hắn liền cực kỳ âm trầm cùng phẫn
nộ !.
Tại trước mắt của hắn, bên trong ngoại trừ Nguyệt Lãng xinh đẹp mỹ lệ ra, thì
còn có một lão già !.
Lão giả này gầy gò ốm yếu, trên người nhiều vết thương loang lổ, quần áo rách
nát bẩn thỉu, hai con mắt đục ngầy suy yếu tuyệt vọng, đặc biệt nhất, hai chân
của hắn như bị cắt đi gân mạch, bị phế không thể đi được, toàn thân không có
tu vi, suy yếu đến cực điểm.
Nhưng cái này thì cũng thôi đi, cái làm cho Dương Cổ phẫn nộ là trên cổ lão
giả này bị buộc một sợi dây cột bên một cái trụ... nhìn đến, còn không bằng
một con súc sinh!.
Dương Cổ bề ngoài mặt không biểu tình, nhưng trong lòng hắn đã như kinh đào
hãi lãng, sát cơ bộc phát, nhưng tất cả bị hắn sinh sinh đè xuống, đối với
hình ảnh này, Dương Cổ chỉ có thể làm ngơ.
Giống như đã phát giác được Dương Cổ ánh mắt, Nguyệt Lãng khuôn mặt xinh đẹp
mỹ lệ cười duyên một tiếng, nhìn về phía lão giả như nhìn một thứ không bằng
một con súc vật nói.
" Đây là tên súc sinh dám vô lễ với ta, bị sư tôn phế bỏ, đang định muốn giết
chết ... "
" Mà ta thì há có thể bỏ qua như vậy, ta muốn hắn sống không bằng chết, trên
đời này biến thành súc sinh còn không bằng " Nguyệt Lãng khuôn mặt chán ghét
nhìn tới nói, sau đó nhất chuyển về Dương Cổ cười ngọt ngào.
" Sư đệ, không phải người muốn cho ta món quà sao " Nguyệt Lãng chậm rãi đi
tới gần, nâng lên cánh tay ngọc của nàng, khẽ vuốt khuôn mặt Dương Cổ.
Tại dưới nhìn không chuyển mắt ở Lão giả trên thân, Dương Cổ cuối cùng thu hồi
tâm tình, hít sâu một hơi, hơi hơi né tránh cánh tay của Nguyệt Lãng, vội vàng
nói.
" Sư tỷ không cần làm như vậy, người là thiên kim cành vàng lá ngọc, là sủng
nhi của thiên địa, thậm chí đến Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm cũng chưa chắc có
thể so sánh " Dương Cổ hơi hơi cố gắng gượng ép né tránh hành động của Nguyệt
Lãng, một bộ mặt không nỡ làm bẩn nàng.