Người đăng: CuuThienTD
" Đáng chết tiểu tử, dám hố lão phu, ngươi đúng là lòng dạ ác độc " Tư Đồ Nhân
trực tiếp gầm nhẹ, thần sắc phẫn nộ đã đến cực điểm.
Một đạo thần thức đối với hắn là không đáng nhắc nới, nhưng hắn đường đường là
Trảm Linh đại năng, thế mà bị lừa đánh giết, cái này để hắn vô cùng tức giận.
" Tư Đồ Nhân, ta cũng không biết bên trong có ma a " Dương Cổ nâng lên ống tay
áo lau đi mấy giọt mồ hôi bên trên, sắc mặt hắn còn đang hãi hùng khiếp vía.
Lúc trước Tư Đồ Nhân thần thức bị đánh giết bên trong cây cờ hắn cũng biết,
tuy không biết tình hình cụ thể ra sao, nhưng từ tiếng nói bên trong truyền
ra, hắn ẩn ẩn có chút nhận thấy không tốt.
" Ma cái đầu ngươi, hắn là khí linh a, là khí linh " Tư Đồ Nhân cũng biết như
vậy, trừng mặt Dương Cổ một cái, lập tức nói ra vấn đề.
" Khí Linh ? " Dương Cổ mờ mịt.
" Linh Binh là không có khí linh, chỉ có từ Đạo Khí trở lên mới có khí linh a
" Tư Đồ Nhân nói ra, chính hắn cũng chấn động, lúc này mới nghiêm túc quan sát
cây cờ này.
" Đạo Khí ! " Dương Cổ lập tức hít vào một hơi, thần sắc vô cùng động dung,
cánh tay hắn còn có chút run rẫy sờ sờ cây cờ này.
" Tiểu tử, ngươi cũng quá khinh thường cây cờ này rồi a ... " Tư Đồ Nhân liếc
mắt thấy Dương Cổ gà mờ, khinh thường nói một câu.
" Chẳng lẽ nó đã siêu việt Đạo Khí, đạt đến Tổ Khí... " Dương Cổ chấn động vô
cùng mãnh liệt vô cùng, trong mắt hắn quang mang bạo phát, như thắp sáng muôn
vàn thế gian.
" Tổ khí là cái thứ gì, ta nghĩ hắn đã siêu việt Tổ Khí. " Tư Đồ Nhân đánh giá
cây cờ này, trầm giọng nói.
" Không có khả năng, Tư Đồ Nhân, ngươi cũng không nên nói láo a " Dương Cổ
trên mặt thủy chung chấn động, nhưng Tư Đồ Nhân lời nòi thực sự là quá khoa
trương, hắn cũng khó mà tin được.
" Trứng mà đòi khôn hơn vịt " Tư Đồ Nhân cũng là giận dữ, tuy hắn thực tình
cũng không biết cây cờ này rốt cuộc là cái gì binh khí, nhưng hắn dù sao cũng
là người có kinh lịch cực nhiều, chí ít, siêu việt Dương Cổ gà mờ.
Hai người lập tức cãi nhau liên hồi !
Mấy hơi thở về sau...
" Thôi, ngươi dựa vào cái gì có thể khẳng định cây cờ này siêu việt Tổ Khí "
Dương Cổ rốt cực ổn áp lại tâm thần, nghiêm mặt vấn đạo Tư Đồ Nhân, hắn tuy
không phải kiến thức nông cạn, nhưng so sánh với Tư Đồ Nhân mà nói, liền là
con gà mờ.
" Bên trong cây cờ này có một thế giới, tuy Đạo Khí cũng có thế giới bên
trong, nhưng Thế giới bên trong cây cờ này to lớn gấp 100 nghìn lần Đạo Khí
... "
" Thêm nữa, ta cảm nhận bên trong thế giới này tang thương cùng cổ lão vô
cùng, quan trọng nhất là trong đó có ẩn chứa mỏng manh.... hỗn độn khí "
" Đặc biệt, Khí Linh bên trong hung hãn cùng cường đại, vượt xa ngươi có thể
tưởng tượng " Tư Đồ Nhân ổn áp về sau, suy nghĩ đánh giá một màn, nhìn không
được cũng có chút hãi hùng khiếp vía.
Phải biết lấy hắn tâm cảnh, rất khó có thể dao động, nhưng hôm nay, hắn đã có
chút khiếp sợ.
" Hỗn độn khí, chẳng lẽ giống bên trong Tiên Ngọc của mẫu thân ta " Dương Cổ
giật mình, hắn nhớ tới lúc đó phát sinh bên trong Binh Khí Các, tiên ngọc lóe
lên một đạo hỗn độn màu sắc rồi biến mất.
" Đúng a, nói không chừng nó có thể cùng tiên ngọc đẳng cấp một dạng " Tư Đồ
Nhân cũng bừng tĩnh đại ngộ, kinh hô nói.
Hai người lập tức liền trầm mặc, ánh mắt của bọn hắn gắt gao nhìn chằm chằm
vào Cây Cờ tử sắc vòng xoáy, bọn hắn cũng không ít lần đi câu thông bên trong
khí linh, nhưng lại vô hiệu.
" Tư Đồ Nhân, ngươi có thể hy sinh một chút a " Dương Cổ quan sát đến có chút
buồn chán, liền vội ho một tiếng, nếu lên ý tưởng.
Nhưng không đợi Dương Cổ phản ứng, Tư Đồ Nhân liền lập tức cự tuyệt, giờ phút
này hắn còn làm bộ trí tuệ thâm sâu vô cùng, đối với Dương Cổ ý tưởng, không
nghe tới một lời.
" Cuối cùng chỉ còn có một cách " Dương Cổ lập tức liền cắn răng một cái, cực
không tình nguyện móc ra tiên ngọc hạt châu, đặt trước Cây Cờ.
" Tiền bối, chúng ta có thể hảo hảo nói chuyện một phen sao " Dương Cổ thần
sắc nghiêm túc, chắp tay ôm quyền hướng Cây Cờ này.
Nhưng theo hắn chờ đợi hồi lâu không có phản ứng, Dương Cổ cũng có chút thất
vọng, đang muốn cất đi về sau, Cây cờ lập tức chấn động nhẹ một cái, sau đó từ
bên trong Cây cờ hiển lộ đi ra một bóng người.
Bóng người này là một lão giả tóc hoa dâm, gương mặt hắn có chút nhăn nheo,
toàn thân mặc một bộ tinh thần đạo bào, khí tức tràn ra vô cùng cổ lão cùng
tang thương, để người ta nhìn đến không khỏi nổi lòng tôn kính, để người ta vì
đó mà phải cúi đầu.
Lão giả xuất hiện một cái, một bên Tư Đồ Nhân nhịn không được lùi lại một
bước, thần sắc cảnh giác vô cùng, còn Dương Cổ thì lại vui mừng.
" Lão phu tên là Càn Vô, khí linh của Cây Cờ này " Hắn xuất hiện một cái, vội
ho khan một tiếng, nhắm mắt nhìn ra hướng khác, nhàn nhạt nói.
" Tiền bối, ngươi là ai " Dương Cổ trong mắt cũng có vui mừng, nhưng hiếu kì
chiếm tới là nhiều.
Mà tại nhìn thấy Càn Vô xuất hiện một khắc, Dương Cổ hắn cũng liền trong mắt
lóe lên một đạo tinh quang, trong lòng cười thầm một cái.
" Ta là ai?, ta là ai sao " Càn Vô lão giả trong mắt bỗng nhiên liền mờ mịt
vô cùng, còn có một chút hương vị đau thương truyền ra tới, thậm chi hắn khóc.
Dương Cổ cùng Tư Đồ Nhân giật mình một cái, im lặng nhìn xem Càn Vô đau thương
cùng mờ mịt đôi mắt, não hải bọn hắn cũng không ngừng lóe lên nhiều nghi vấn.
" Ta không biết, ta nhớ.... có một đạo thân ảnh cầm trong tay cây cờ, chúng ta
rất vui vẻ ... "
" Nhưng tại phần cuối trí nhớ của ta liền mờ mịt, chỉ có một bàn tay đánh
tới.... " Càn Vô trong miệng tự lẩm bẩm, hắn càng nói, thân thể càng là run
rẩy, một cỗ nồng đậm đau thương bạo phát xung quanh.
Dương Cổ cùng Tư Đồ Nhân nhịn không được cũng có chút đắng lòng.
" Tiền bối, không bằng từ nay về sau chúng ta sông chung, hảo hảo một nhà
nương tựa lẫn nhau a " Dương Cổ trong lòng vị đắng dâng trào, tiến lên vỗ vỗ
ba vai Càn Vô.
" Đúng thế, đạo hữu, lúc trước ta xâm nhập vào thế giới của ngươi là không
may, chúng ta nên từ bỏ hiểm khích, nương tựa lẫn nhau " Tư Đồ Nhân lúc này
dường như hắn quên chính mình giận dữ, tiến lên một bước vỗ vỗ bả vai Càn Vô,
buồn bã nói.
" Chúng ta là một nhà... nương tựa lẫn nhau chung sống a .... " Càn Vô trong
mắt ướt át, thân thể có chút run rẩy gật gật đầu, lời nói còn có kích động.
Đúng lúc này ...
" Không đúng ... ! " Càn Vô lập tức biến sắc, giống như nghĩ tới cái gì, nhịn
không được né tránh Dương Cổ hai người, sắc mặt tức giận nhìn đến.
" A, cái này.... " Dương Cổ cũng Tư Đồ Nhân lập tức cũng phản ứng lại, trực
tiếp kinh hô, cảm nghĩ tới một màn vừa này, thần sắc cũng biến hóa khôn lường.
" Đáng chết, hai người các ngươi muốn làm gì " Càn Vô trong phận nộ gầm nhẹ
truyền đến, hắn không nghĩ tới chính mình sống lâu như chó, thế mà lại bị tình
cảm ba động chạm đến.
Tư Đồ Nhân cũng một dạng khó coi nhìn đến Dương Cổ, nếu không phải Dương Cổ
tiên phong tiến đến, hắn làm sao bị như vậy!.
Đối với cái này, Dương Cổ chỉ có thể cười khổ, thực sự là Càn Vô này tản ra
quá mức đau thương, hắn tâm cảnh như bị xa vào vô ý thức, trạng thái vô cùng
nguy hiểm.
Một khắc này....
Dương Cổ hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt vô cùng động dung nhìn tới!, sau đó
hắn trầm giọng nói.
" Tiền bối, ngươi có đáp ứng gì "
Càn Vô thần sắc lạnh lùng, trầm mặc hồi lâu, rốt cực hắn thở dài một cái, nhắm
mặt lại, sau đó hắn mở ra, sáng tỏ vô cùng!.
" Chỉ cần ngươi có thể giúp ta khôi phục, ta sẽ chinh chiến cùng ngươi " Càn
Vô trong mắt có chút chờ mong, hắn trí nhớ đã quên không ít, muốn khôi phục,
chỉ có thể tăng cao thực lực.
" khôi phục bằng cách nào " Dương Cổ đáy lòng kinh hỷ, hắn nhận thấy Khí Linh
này vô cùng cường đại, tuy bị tàn phá, nhưng về sau nếu có thể khôi phục, thực
lực chắc chắn sẽ kinh thiên động địa.
" Cần đến hỗn độn khí " Càn Vô lập tức nói, hắn ánh mắt còn nhìn về phía tiên
ngọc hạt châu bên cạnh, lộ ra tham lam vô cùng.
" Nếu tiên ngọc này bên trong có hỗn độn khí, đủ để cho ngươi khôi phục đến
đỉnh phong sao " Dương Cổ cũng là khó khăn chọn lựa, dù sao tiên ngọc là di
vật mẫu thân hắn để lại, càng là giúp hắn vượt qua mấy lần sinh tử, hắn thật
sự là không nỡ.
" Đỉnh phong, tiểu tử, ngươi cũng quá khinh thường ta rồi a "
" Trong hạt châu này hỗn độn khí quả thực có, nhưng lại vô cùng mỏng manh, chí
có thể chèo chống ta khôi phục tới .... Trung Phẩm Linh Binh ! " Càn Vô nói,
nói đến hắn lại cảm thấy có chút thất vọng.
" Nếu vậy, cần đi đâu mới có thể tìm kiếm hỗn độn khí ? " Dương Cổ như đã ẩn
ẩn đoán trước, lập tức hỏi lại.
" Ta không biết, ta quên hết a " Càn Vô cũng là mờ mịt không thôi, lắc lắc
đầu.
Kể cả Tư Đồ Nhân cũng là mờ mịt không biết.
" Thế nào, tiểu tử, ngươi chọn lựa đi " Càn Vô hắn cũng không nóng nảy, nhìn
đến Dương Cổ nói.
" Không được, đây là di vật của Mẫu Thân ta, ta không thể vứt bỏ nó " Dương Cổ
lập tức cự tuyệt, không nói hai lời cầm tới hạt châu tiên ngọc.
" Khoan đã, ta tuy không biết lai lịch chân chính hạt châu này, nhưng ta bị
phong ấn đã lâu, có thể biết nó có khả năng tự sản sinh ra hỗn độn khí a " Tư
Đồ Nhân thấy Dương Cổ cự tuyệt, lập tức nhớ tới điều gì, nhanh chóng nói.
" Thật sự " Dương Cổ cùng Càn Vô trực tiếp kinh hổ, trong mặt mỗi người khó
nén kinh hỉ.
" Càn Vô, ngươi trước thử hấp thu một ít xem sao " Dương Cổ cắn răng một cái,
lấy hạt châu tiên ngọc đưa đến Càn Vô trước mặt.
" Vậy ta liền không khách khí " Càn Vô như mèo thấy mỡ, lập tức biến vào cây
cờ.
Cùng lúc trên lá cờ vòng xoáy tử sắc ầm ầm vận chuyển xoay tròn, tạo ra một cổ
hấp lúc bao trùm ra.
Dương Cổ trong mắt chợt lóe, ấn một cái vào hạt châu tiên ngọc, vận dùng chính
mình có một chút liên hệ bên trong, câu dẫn đi ra hỗn độn khí.
" Kết quả lập tức sẽ biết " Dương Cổ chờ mong nhìn đến.