Không Tốt, Có Ma !


Người đăng: CuuThienTD

Xuất hiện vật liệu sát na, Dương Cổ lập tức tiến vào nghiên cứu đan phương!

Bổ Khí đan, đây không phải giống như Tụ Khí đan, hoàn toàn là hai lại đan dược
khác nhau!.

Bổ khí đan là một loại đan dược chữa thương, luyện chế cũng giống như tụ khí
đan một dạng, gồm ba giai đoạn mấu chốt !.

Giờ phút này Mộc Bằng gắt gao đắm chìm vào luyện chế, nếu đi quan sát kỹ, hắn
từng bước luyện chế cực kỳ cận thận, thậm chí trên mặt hắn còn dữ tợn vô cùng.

Mấy trăm hơi thở sau....

" Ta không tin ta không luyện ra được " Mộc Bằng trên mặt dữ tợn đã lui đi,
thay vào là cực kỳ âm trầm, hai tay hắn lập tức bấm niệm pháp quyết, ấn một
cái vào đan lô.

Oành Oành Oành....

" Dung hợp cho ta " Mộc Bằng gầm nhẹ, trên thân hắn càng ngày càng khí thế.

Mấy trăm hơi thở tiếp theo....

Ầm

" Không có khả năng, tại sao có thể như vậy " Mộc Bằng trực tiếp gầm thét, sắc
mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, ngất tại chỗ.

Đan lô nổ tung !!!

" ài, đáng thương, thực sự là quá đáng thương "

" Ha ha, thế mà ta cứ tưởng hắn thế nào ... "

" Hắn trang bức a, ha ha "

Mộc Bằng nổ lô về sau, bốn phía quảng trường bạo phát tiếng cười như điên,
đáng tiếc hắn lại ngất đi, nếu không chắc chắn sẽ tức đến chết.

Mà giờ khắc này Dương Cổ hắn cũng đã luyện chế đi ra, một mùi huyết khí thảo
dược theo đó mà trùng thiên, ngập tràn bốn phía.

" Chư vị, thế nào, các ngươi nhìn xem đây là cái gì đan dược " Dương Cổ vênh
váo tự đắc, cầm trong tay một viên đan dược màu đỏ 4 quang vân lập lòe, đắc ý
hỏi.

Quảng trường hơn mấy trăm người cũng đã trầm mặc từ lâu, bọn hắn không còn gì
để nói, cực phẩm đan dược, hắn đây là luyện chế đi ra, chính mắt bọn hắn nhìn
thấy.

Cho dù bọn hắn có không thích Dương Cổ đi chăng nữa, thì bọn hắn cũng phải
công nhận, nếu không về sau khó mà thoát chi lộ.

" Tất cả mọi người trở về, ngày mai tiếp tục khảo hạch " Tịnh Thế lão nhân hài
lòng liếc mắt Dương Cổ một cái, sau đó nhàn nhạt quét mắt bốn phía.

Cùng lúc hắn phất tay một cái, liền đem Dương Cổ biến mất, thoát đi quảng
trường.

Đan môn chỗ sâu, đây là một cái đại điện, đại điện này to lớn nguy nga, nhưng
bên trong lại đơn sơ vô cùng, hơn nữa bốn phía thiên địa ngập tràn mùi đan
dược, thảo dược.

Đan Thiên Điện.

Giờ khắc này trên đài cao đại điện, ngồi trên một cái ghế đó là lão già cao
gầy, mà đứng ở dưới thì một đạo thân ảnh trẻ tuổi, xung quanh thì lại không có
người !!.

" Sư tôn, ta đây về sau nên làm gì a " Dương Cổ có chút mờ mịt hỏi thăm lão
giả, hắn thực sự cũng không có hứng thú lắm với luyện đan, nhưng vì tiếp cận
Nguyệt Lãng, hắn mới phí thời gian tới đây.

" Cổ nhi, về sau ngươi trước hết luyện chế một số thứ đan dược, từ từ nâng cao
đan đạo chi lộ a " Tịnh Thế trầm tư chốc lát, nhàn nhạt nói.

" Còn có ngươi đã bái ta vi sư, cũng là có lễ gặp mặt, đây là quà của ta a "
Tịnh Thế như nhớ tới điều gì, lấy ra một túi trữ vật ném cho Dương Cổ.

" Còn có đây là lệnh bài thân phận, về sau ngươi muốn luyện chế đan gì, có thể
trực tiếp đến kho linh dược tùy ý lấy, bên trong cũng có đan phương các loại "
Hắn bổ sung thêm.

" Đa tạ sư tôn "

" A, không biết sư tôn có nghe tới một người tên là Nguyệt Lãng " Dương Cổ
trong lòng âm tình bất định, một mặt hiếu kỳ nói.

" Nguyệt Lãng !, ta biết, hắn là đệ tử ký danh của thái thượng trưởng lão a "
Tịnh Thế nghĩ nghĩ, chậm rãi nói.

" Thái thượng trưởng lão là ? "

" Thái thượng trưởng lão tông môn thì có rất nhiều, nhưng đan môn chúng ta thì
có một người, hắn tên là Lăng Tiêu, gia hỏa này là chấp sự đan môn a " Tịnh
Thế lão nhân nói.

" Có chuyện gì, ngươi tại sao lại hỏi như thế " Tịnh Thế lão nhân nhíu mày,
không hiểu ý tứ Dương Cổ nói đến.

" Sư tôn, chỉ là đệ tử đã có mến mộ Nguyệt Lãng sư tỷ đã lâu, cho nên !...! "
Dương Cổ một mặt xấu hổ, khó khăn cắn răng nói.

" Nguyệt Lãng đứa nhỏ này cũng không tệ a .... A, chẳng lẽ ngươi đang yêu đi "
Tịnh Thế lão nhân một mặt chấn kinh nhìn Dương Cổ, thần sắc cổ quái vô cùng.

" Không phải, ta chỉ là mến mộ nàng a, định tìm kiếm thời cơ cùng nhau luận
bàn a " Dương Cổ biến sắc, không chút do dự lập tức nói.

" Ta thấy Nguyệt Lãng này hay là không tệ, chi bằng lúc nào đó, ta hỏi ý kiến
Lăng Tiêu gia hỏa, tác thành cho ngươi a " Tịnh Thế lão nhân vội ho một tiếng,
ánh mắt vô cùng thâm thúy, giống như nhìn toạc ra hết tâm tư Dương Cổ.

" Sư tôn, chuyện này đại sự, nếu lỡ như truyền đi ra ngoài, danh tiếng của đồ
đệ ngài có thể thân bại danh liệt a " Dương Cổ cũng vội ho một tiếng.

" Với lại, mục tiêu của đệ tử đó là tu luyện, không muốn động tình duyên, cản
trở tu luyện " Dương Cổ một mặt anh khí, hết sức có thể dốc lòng một đường tu
luyện.

Nói đùa sao, có ai trên đời này đi giết chính thê tử của mình, cho dù là việc
này thành công ép gả, mặc dù hai bên không thích, nhưng lý thuyết nào đó, hai
người đã là phu thê.

Hơn nữa, nếu việc này đi quá xa, hết thảy nằm ngoài sự kiểm soát của hắn, đối
với việc trấn áp Nguyệt Lãng trực tiếp tan thành mây khỏi!.

" Được rồi, mấy hôm nữa ta cũng đang tới tìm thái thượng trưởng lão luận bàn,
đến lúc đó mang ngươi đi tìm Nguyệt Lãng tâm sự liền không sao a " Tịnh Thế
lão nhân khẽ cười một tiếng, hắn đối với việc này cũng không quan tâm.

" Đa tạ sư tôn " Dương Cổ thần sắc vui vẻ, nhưng trong lòng lại đang lạnh dần.

Chỉ cần hắn có thể tiếp xúc tới Nguyệt Lãng một khắc kia, hắn có thể tự tin
câu dẫn ả, đến lúc đó cá sẽ cắn câu!.

Cáo lui ra về sau, Dương Cổ hắn dọc theo ngọc giản địa đồ, đi tới chính mình
động phủ bên trong đan môn, chỗ này thiên địa linh khí nồng đậm vô cùng, có
thể lại gần với Đan Thiên Điện đường đi, gấy cho hắn có chút không thích ứng.

" Không biết cây cờ này là gì " Ngồi trong động phủ, Dương Cổ đặt trước mặt
hắn cây cờ từ trong Binh Khí Các lấy ra, một mặt cực kỳ chờ mong.

Nhưng hắn đưa đi đưa lại nữa canh giờ, thủy chung không có động tĩnh gì, thậm
chí hắn còn gọi ra tiên ngọc, cũng đều không có bất kỳ phản ứng nào!.

" Kỳ quái, chẳng lẽ ta hoa mắt " Dương Cổ mày cau thành một chữ, tâm tình hắn
cũng có chút bực bội.

" Ta cũng không tin " Dương Cổ lập tức nổi giận, do dự một chút, cắn răng hét
lớn một tiếng.

Một quyền đánh tới !

Oành.

" Sao có thể " Dương Cổ trợn mắt há hốc mồm, một quyền này của hắn tuy không
phải toàn lực một kích, nhưng muốn làm chấn động một thanh hạ phẩm linh binh
nào đều có thể.

Nhưng trên cây cờ này lại khác, một quyền đánh xuống, mảy may không xuất hiện
cái gì.

" Quả nhiên vật bất phàm " Dương Cổ trong mắt tinh mang lóe lên, lập tức đánh
xuống mấy quyền, toàn lực một kích.

Ầm ầm ầm....

" Không có khả năng, đây còn là hạ phẩm linh binh sao, cho dù là trung phẩm
dưới mấy quyền vừa rồi cũng phải chấn động kịch liệt " Dương Cổ sắc mặt khó
tin cùng giận dữ, không thể làm gì được cây cờ này, hắn vô cùng khó chịu.

" Tư Đồ Nhân, cút ra đây cho ta " Dương Cổ tâm tình phẫn nộ, hết cách về sau,
không nhịn được gọi ra Tư Đồ Nhân.

" Tiểu tử, việc gì? " Tư Đồ Nhân uể oải thanh âm, lười biếng xuất hiện bên
canh Dương Cổ, thời gian này hắn cũng không có rảnh rỗi, vì chuẩn bị cho đại
chiến Vấn Đạo cảnh, hắn dùng toàn lực đến khôi phục.

Đối với việc phát sinh ngoại giới, hắn cũng có chú ý, nhưng thủy chung không
quan tâm, vừa rồi hắn cũng là có chút hiếu kỳ đánh giá cái này cây cờ, hắn
cũng không xem trọng, mà đoán nhiều lắm là thượng phẩm linh binh.

" Tư Đồ Nhân, ngươi xem xét cây cờ này là cái gì " Dương Cổ sắc mặt giận dữ,
gắt gao nhìn chằm chằm vào cây cờ này, lời nói mang theo hàn mang.

" Tiểu tử, ngươi đúng là phế vật, đến một cái linh binh bị tàn phá cũng không
xử lý được " Tư Đồ Nhân cũng là khó chịu, lấy hắn kiêu ngạo tính tình, đi thăm
dò một thanh hạ phẩm linh binh rác rưởi là không thể chấp nhận.

" Đừng nói nhiều, mau xem xét nó " Dương Cổ một mặt không kiên nhân, tâm tình
khó chịu đã đến cực hạn.

Tư Đồ Nhân một mặt không tình nguyện tẩn ra thần thức tiến vào cây cờ!!.

Chỉ là ngày lúc này....

" Ha ha, dê già, ở lại cùng lão phu a, chúng ta hảo hảo thương yêu một phen "
Một tiếng nói bỗng nhiên truyền ra, mang theo vô tận quỷ dị.

" Không tốt, có ma " Tư Đồ Nhân sắc mặt đại biến, không kịp nghĩ nhiều, đang
muốn thu hồi thần thức.

Đúng lúc này...

" Muốn đi, không có của a, ha ha " Chỉ thấy bên trong cây cờ thế giới, một lão
giả tóc hoa dâm một mặt điên cuồng bay ra cười to, hai tay hắn bấm niệm pháp
quyết, phong tỏa hết thảy không gian.

Chưa hết, hắn còn gào thét một tiếng, trên thân khí thế cũng bắt đầu dâng lên,
nâng lên tay phải, một chỉ điểm xuống phía thần thức Tư Đồ Nhân.!.

Oành một tiếng, thần thức Tư Đồ Nhân trực tiếp toái diệt!!.

Một tiếng kêu mang theo đau đớn cùng phẫn nộ từ Tư Đồ Nhân nguyên thân gào
thét vang lên, hắn sắc mặt dữ tợn, gắt gao nhìn chằm chằm cây cờ này, hắn
không tự chủ được nhìn sang Dương Cổ.

" Cái này..... " Bị Tư Đồ Nhân mang theo gương mặt giận dữ nhìn tới, Dương Cổ
hắn cũng sắc mặt trắng bệch, nội tâm hãi hùng khiếp vía đến cực hạn.

" Ta vô tội a " Dương Cổ một mặt cười khổ cùng vô tội nhìn sang Tư Đồ Nhân, áy
náy mở miệng.


Diệt Sinh Tôn - Chương #44