Người đăng: CuuThienTD
" Bí pháp, Tạo Linh Chi Thuật " Tào Thiên trong lòng gầm thét, hai tay hắn kết
ấn một khắc, trên thân thể hắn linh lực trước đó vốn là cực kỳ cuồng bạo cùng
nồng đậm.
Giờ khắc này theo hắn thi triển bí pháp, hai tay hắn đưa ra, linh lực trên
thân hắn từ trường giang hào hải, trực tiếp cuồng bạo lên như hồng hoang bạo
lũ, giống như không phải hắn linh lực, mà là hắn đang tạo thêm linh lực, vận
dùng bí pháp đến tạo nên.
Tạo linh, đây chính là tạo ra linh lực, từ một mức độ nào đó, cắn cứ trên thân
linh lực vốn có, từ đó tự tạo ra linh lực mấy phần cộng thêm, nhưng hiển nhiên
thi triển bí pháp này luôn luôn có một cái đại giới.
Đại giới này nhìn thì cũng biết, từ đó về sau, trên thân Tào Thiên tự thân
linh lực cũng sẽ giảm bớt, tu vi chắc chắn cũng giảm xuống, nhưng chỉ là Ngưng
Khí mà thôi, hắn chỉ cần có thể thành công, đừng nói là Ngưng Khí, cho dù là
Nguyên Anh cảnh cũng có thể đạt đến.
Trong lòng quyết đoán, Tào Thiên lập tức vận dụng bí pháp, không tiếc đại giới
tạo thêm linh lực, ý đồ bạo phát tất cả lực lượng bản thân đạp phá qua mức 974
trượng!!.
Ầm Ầm Ầm.
Linh lực bạo tăng, lực lượng tăng mạnh, Tào Thiên gào thét mang theo chiến
thần tư thái, dũng mãnh đột phá sâm quan đoạn đường!.
955 trượng .... 960...965 trượng .... 970 ... trượng.... còn đang tiếp tục,
bất quá tốc độ hắn cũng chậm lên.
" Không có khả năng, cái này sao có thể " Cứ việc Tào Thiên chưa đạt đến 974
trượng, nhưng Thượng Quan Hồng trong lòng bất an đã đến cực điểm, trên mặt
nàng không thể tin được nhìn về đoan đường.
" Còn một chút nữa....ngươi liền là quý nhân của ta " Trần Tâm nội tâm xiết
chặt, gắt gao nhìn chằm chằm Tào Thiên sâm quan.
Toàn bộ quảng trường giờ phút này đã yên tĩnh đến cực điểm, thậm chí hô hấp
đều ngưng trệ lại, toàn bộ mọi người ngưng thần nhìn tới, thậm chí Mạc Thanh
Lam cũng vậy, tất cả yên tỉnh, chỉ còn tiếng oanh minh sâm quan vang lên,
971 trượng.
972 trượng.
" Ta không thể thua " Tào Thiên gầm thét, phun ra một ngụm máu tươi.
973 trượng.
" Ta là mạnh nhất " Tạo Thiên khuôn mặt dữ tợn, trên thân càng là dầu cạn đèn
tắt, ảm đảm vô cùng.
97...4 trượng.
Oành Oanh Oanh.
Tức khắc Đoạn Đường sâm quan truyền ra oanh minh tiếng vang, Tào Thiên trực
tiếp phun ra mấy ngụm máu lớn, bị đánh bay ra ngoài.
974 trượng.
" Sao có thể.... "
" hắn... hắn thế mà đạt đến 974 trượng "
" Tuy có chút chật vật, nhưng dù sao cũng là 974 trượng a "
...
" Quý nhân đâu, hay là thật sự không có quý nhân, chẳng lẽ ta mê tín quá rồi "
Trong lúc mọi người kinh hô, Trần Tâm phía trên khuôn mặt hắn bây giờ đã dễ
nhìn một chút, còn có chút đáng tiếc, trong mắt hắn càng là lóe lên nghi hoặc.
" Không có khả năng, sao có thể như vậy " Thượng Quan Hồng sắc mặt khó coi,
chiến thắng nàng đã cầm chắc tới tay, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến phút cuối
lại thành ra như vậy, trong lòng càng là phiền muộn không thôi.
" Haizz, Trần sư huynh, ta nghĩ cũng là thôi đi, liền hòa nhau một lần vậy "
Thượng Quan Hồng trong lòng phiền muộn, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ, nàng quét
mắt nhìn về phía Tào Thiên cũng có tán thưởng.
" Hồng sư muội nói gì vậy, thời gian còn không có kết thúc a " Trần Tâm cười
thần bí một cái, đáy lòng càng là cười lạnh, mỉa mai chi ý theo đó quét Thượng
Quan Hồng.
" Sư huynh, ngươi đây là có ý gì " Thượng Quan Hồng cũng có chút hiểu ý, có
thể nàng đã bị động, nhưng trên quảng trường này chẳng lẽ còn có người vượt
qua 974 trượng sao, thế là cũng mỉm cười nói.
" Thời gian một ngày còn chưa hết, lúc trước ta có nói không có chọn người,
bây giờ chúng ta đã hòa, nhưng ngươi đừng quên ta còn thời gian a " Trần Tâm
cười lạnh, đắc ý hướng quảng trường quét mắt tới, nhàn nhạt nhìn mọi người.
Hắn bây giờ cũng không tin tưởng có người vượt qua 974 trượng, hắn có thời
gian một ngày, ở thế chủ động, giờ khắc này tùy ý trêu đùa Thượng Quan Hồng
một phen, càng là hắn cũng không cần gọi tên người đi ra nghênh chiến.
" Tốt " Thượng Quan Hồng nhìn ra đối phương thế mà dám chơi đùa mình, tuy
không có nguy hiểm gì, nhưng lấy nàng dù sao cũng là Nguyên Anh một trong, giờ
khắc này có chút thẹn quá hóa giận.
Đối với chuyện này, ở quảng trường có một số người nhạy bén, có thể nhìn thấy
trong đó ý tứ, thấp giọng nghị luận, nhưng bọn họ cũng không dám bất kính, dù
sao đối phương cũng là Nguyên Anh Chân Nhân.
Chấp sự, cũng có người cao người thấp, về Thượng Quan Hồng, không biết lý do
dì nàng đi làm chấp sự tạp dịch, nhưng nàng cũng là chân chính Nguyên Anh tu
sĩ một trong, không thể khinh thường.
Một ngày thời gian cũng theo đó từng phút trôi qua, quảng trường bây giờ đã
khôi phục lại trạng thái vốn có như thường, tuy thế những người đã khảo hạch
xong vẫn chọn lưu lại, lúc trước bọn hắn rùng mình một màn vẫn còn, dù sao
cũng chỉ là một ngày mà thôi, nháy mắt liền có thể trôi qua.
Quảng trường bầu trời lúc này đã là hoàng hôn, những màn bộc phát đấu pháp tu
sĩ cũng trở nên ánh sáng chói lọi, toàn bộ quảng trường bây giờ càng là trở
nên sinh động.
Linh lực chỉ có thể nói ban đêm bộc phát liền hoàn mỹ nhất, cảnh tượng đẹp
nhất !!!.
Mà cũng tại giờ phút này, trên quảng trường tại một chỗ hẻo lánh, đang ngồi
một hắc bào thiếu niên, hắn cầm trên tay vò rượu uống vài hớp, thỉnh thoảng
quan sát mọi người sâm quan, hắn đại khái hiểu rõ quy luật đoạn đường này.
Giờ phút này hắn chậm rãi khởi động cơ thể, từ trong men rượu say mềm tỉnh
dậy, chắp hai tay sau lưng, không nhanh không chậm hướng đoạn đường sâm quan
đi tới!.
Tuy bây giờ bọn người ngoài nói chuyện vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người
vượt quan, gần một ngày thời gian cơ hồ khảo hạch muốn kết thúc, nhưng quảng
trường tất cả đều náo nhiệt đàm luận.
Giờ khắc này thiếu niên hắc bào tiến đến, bọn hắn cũng có chút lạnh nhạt, nữa
quan tâm, nữa không quan tâm, hiển nhiên đang đợi khảo hạch kết thúc!!.
Đứng trước đoạn đường hắc bào thiếu niên, trong lòng hắn có chút trầm tư,
thỉnh thoảng liếc trộm lên trên đài cao Trần Tâm cùng Thượng Quan Hồng lạnh
nhạt đàm tiếu, hắn nhàn nhạt nói một tiếng.
" Ta có thể vượt qua 975 trượng độ dài... " Thiếu niên hắc bào mặt không biểu
tình, không quan tâm bốn phía, quét mắt nhìn đến Trần Tâm.
Hắn lời nói vừa ra, toàn bộ quảng trường lập tức yên tĩnh, trên đài cao Thượng
Quan Hồng lại mỉa mai nhìn đến thiếu niên, tuy chỉ có Trần Tâm lại nhíu mày,
hắn vẫn còn có chút hy vọng đến cái quý nhân kia xuất hiện.
" Ngươi là Dương Cổ ? " Trần Tâm trong tay tức khắc xuất hiện một cái ngọc
giản, bên trong có ghi chép thông tin, nhưng thực sự Dương Cổ có chút thần bí
lai lịch, chỉ thấy từ Tương Khắc thành đi tới, càng là không có danh tiếng gì.
Hắn đúng là Dương Cổ.
" A, hắn nói có thể vượt qua 974 trượng "
" Cái này sao có thể "
" ha ha, ta xem tiểu tử này bị điên đi a "
" Hừ, chỉ là Ngưng Khí tầng 3 tiểu tử cũng dám cuồng vọng "
" Đúng là trò cười, ha ha "
Vô số người kinh hô, vô số người mang theo khinh thường cùng mỉa mai, khinh
miệt lắc đầu, càng là xung quanh vô số nữ tử trong mắt chán ghét khinh thường,
hiển nhiên bọn hắn cho là Dương Cổ là người điên, quá cuồng vọng.
Thậm chí Dương Cổ mang theo khuôn mặt chỉ là hơi tuấn tú, so với Tần Hạo cùng
Tao Thiên, đơn giản một trời một vực.
Kể cả Thượng Quan Hồng cũng là nhìn kỹ về sau, khinh thường lắc đầu!.
Mà một bên Mạc Thanh Lam thân thể vưu vật mị hoặc, trên mặt mang theo hiếu kỳ
đánh giá cái này Dương Cổ.
Còn có Tào Thiên, con ngươi của hắn cũng tiến đến một đạo hàn mang!!.
" Ngươi làm sao có thể vượt qua 974 trượng " Giờ khắc này khác với mọi người
suy nghĩ, Trần Tâm khẽ chau mày, mang theo một tia hy vọng gửi gắm lên người
Dương Cổ.
" Cái đó là ta bí mật, thứ lỗi cho vãn bối không nói "
" Chỉ là, nếu vượt qua 974 trượng, ta cũng không cần trở thành Trần trưởng lão
đệ tử "
" Ta chỉ có 1 cái yêu cầu, đó là một cái nhân tình " Dương Cổ trong lòng suy
đoán hết thảy về sau, trở thành Trần Tâm đệ tử hắn tất nhiên động tâm.
Nhưng hắn còn phải thực hiện kế hoạch, đi đến Đan Môn Mộc Đường, tiếp cận
Nguyệt Lãng, thực hiện kế hoạch, mà trước hết đó, hắn cũng cần có chút danh
tiếng, vào Đan Môn sẽ có cơ hội hơn, dù sao Nguyệt Lãng thân phận cũng quá
cao, người bình thường khó có thể tiếp xúc.
" Tốt, một nhân tình, ta đáp ứng "
" Nhưng có một điều rằng, không nên trêu đùa ta a " Trần Tâm mắt bạo ra quang
mang, hắn còn hy vọng, nhưng cũng không phải ai cũng có thể trêu đùa, ra điều
kiện với hắn.
Dương Cổ không nói gì, nhìn xung quanh bốn phía mọi người ánh mắt khinh thường
kia, cùng Tào Thiên trong mắt bất thiện, Dương Cổ lại cười nhạt một tiếng, ánh
mắt khinh thường nhìn đến Đồng Nhân Đoạn Đường.
" Mở to mắt chó của các người mà nhìn xem, ta Dương Cổ một khi bạo phát, chính
ta cũng còn sợ hãi, huống hồ thiên địa " Dương Cổ trên mặt cười nhạt, trong
mắt khinh thường, đáy lòng nói nhỏ một câu.
Một bước hắn đạp xuống đoạn đường ......
Oành Oành Oanh......