Hôn Trộm Một Cái


Người đăng: CuuThienTD

" Ta... cái này .... " Dương Cổ há miệng muốn nói, nhưng hắn liền phát hiện
mình đích xác nghẹn lời, không thể sắc bén trở lên.

" Mà ngươi .... cái này .... " Dương Cổ thần sắc giật mình, nhìn dị dạng Mộng
Yên, không khỏi liền nở nụ cười, vội ho một tiếng.

" Hừ " Mộng Yên cũng phát hiện có chút không thích hợp, khuôn mặt ửng đỏ lên,
hừ lạnh một tiếng quay đầu đi chỗ khác, lập tức hai người bộc phát lên xấu hổ
tràng cảnh.

Giờ phút này, trung niên nam tử khuôn mặt dữ tợn đi đến, trên thân quần áo hắn
đã phá toái không ít, tóc tai bù xù, nhìn đến chật vật đến cực điểm.

" Các ngươi muốn chết " Trung niên nam tử khuôn mặt dữ tợn, nhưng trong lòng
hắn sớm đã cảnh giác cùng nghi hoặc.

Lúc trước Mộng Yên một thanh Linh Binh kia tự bạo, hắn đã phát hiện thanh Linh
Binh này là thượng phẩm, mà trên đó có lưu lại ấn ký, hắn quan sát một phen!

Phát hiện trên người Mộng Yên thế mà chỉ có Ngưng Khí 4 tầng, đây hoàn toàn
không có khả năng nhận chủ Linh Binh lưu lại ấn ký, trừ khi có người cảnh giới
xa xa cưỡng ép trấn áp nhận chủ.

Như vậy theo hắn nghĩ, đối phương liền thân phận không tầm thường, đường sau
bối cảnh cực kỳ kinh khủng, không tiếc một thanh Linh Binh tự bạo ngăn trở bản
thân, thậm chí nhìn sắc mặt đối phương liền không quan tâm.

Cái này để nam tử trung niên nội tâm dâng lên chần chờ cùng do dự, hắn không
thể để mấy con kiến hôi này hù dọa, hắn muốn thăm dò, chỉ dựa vào từng ấy suy
đoán, hắn lùi bước không cam tâm.

Trong sắc mặt âm trầm, nam tử trung niên đánh ra một chưởng, trong lòng cảnh
giác đến cực điểm, chỉ cần hơi một chút không ổn, liền lập tức lùi lại.

Mắt thấy một màn, Dương Cổ sắc mặt liền gấp, một bước đứng trước người Mộng
Yên, trên thân hắn nhàn nhạt quang mang hiển hiện!.

Mộng Yên thấy thế thân thể run nhẹ một cái, trên mặt lộ ra nụ mỉm cười, một
tay kéo hắn lại, bước lên một bước, không chút do dự vỗ túi trữ vật lại lấy ra
hai thanh Linh Binh, trên mỗi thanh đầu có 3 đạo kim quang, càng là có ấn ký
Mộng Yên khí tức, không chút do dự ném đến tự bạo.

Oanh Oanh.

Hai thanh Linh Binh tự bạo, tạo nên mạnh mẽ trùng kích, bốn phía thiên địa
oanh minh, đại địa càng rạn nứt, chu vi nghìn trượng lập tức bị san thành bình
địa, kinh đào hãi lãng vô cùng!.

Dương Cổ cũng không nhịn được giật mình, hít vào một ngụm khí lạnh, khuôn mặt
động dung vô cùng!!.

Giờ phút này nam tử trung niên sắc mặt càng phát ra âm trầm, trong lòng cảnh
giác đã đến cực điểm, do dự một chút, lập tức vỗ túi trữ vật, lấy ra một thanh
đoản kiếm.

" Bát Lãng Nguyệt Trảm "

Công pháp vừa ra, kiếm khí ngập trời, trung niên nam tử gào thét, xung quanh
hắn trên thân đoản kiếm càng là um tùm hiện lên 8 đạo kiếm quang hình nguyệt,
bị hắn một trảm, đánh ra.

Kiếm quang một đường oanh minh, vạch phá hư vô, lấy một tốc độ vô cùng nhanh
giết hướng Mộng Yên.

Mộng Yên con ngươi cũng co rụt lại, thân thể nàng càng là phát ra run rẫy,
đứng trước 8 đạo kiếm quang ngập trời sát khí gào thét mà tới, uy lực của nó
tản mát, đủ để làm cho Trúc Cơ hết thảy run rẩy, đừng nói Ngưng Khí.

Trong mắt lóe lên quả quyết, nàng lập tức lấy ra 8 thanh Linh Binh ném tới tự
bạo, Dương Cổ mắt thấy hủy thiên diệt địa sắp phát sinh, không chút do dự ôm
lại cái eo Mộng Yên cấp tốc lui lại phía sau.

Đúng lúc này,

Oành Oành Oành....

8 thanh Linh Binh tự bạo, nháy mắt lại ngăn trở 8 đạo kiếm quang, thậm chí một
ít lực lượng mạnh đến trung niên nam tử, càng là một lực lượng trùng kích
khủng bố quét ngang bát phương.

Giờ phút này Dương Cổ ôm Mộng Yên lùi lại phía sau, nhưng dưới lực trùng kích
này, hai người phun ra một ngụm máu lớn.

Còn nam tử trung niên, hắn sớm đã kinh hãi, lực phản chấn này khổng lồ, tuy
không lùi lại trước Dương Cổ phản ứng, nhưng hắn tốc độ rất nhanh, theo phản
chấn đánh tới, hắn cũng phun ra mấy ngụm máu lớn.

" Ngươi rốt cuộc là ai " Trung niên nam tử ổn định về sau, sắc mặt của hắn
phẫn nộ đã đến cực điểm, hắn không thể tưởng tượng, một tên Ngưng Khí cảnh lấy
đâu ra nhiều như vậy Linh Binh thượng phẩm, hơn nữa còn nhận chủ.

" Người giết người " Mộng Yên bị Dương Cổ ôm đồm không chút phát giác, thời
khắc này nàng thần sắc lạnh lùng, mi tâm của nàng càng là lập lòe phù văn ấn
ký.

" Tiểu Thư, không thể, như thế Đại Nguyên Lão sẽ lập tức phát hiện chúng ta "
Mắt thấy Mộng Yên mi tâm lập lòe, Tiểu Liên thần sắc tro tàn hét lớn.

Đối với Tiểu Liên thần sắc tro tàn, thậm chí còn có nước mắt chảy xuống, Mộng
Yên cũng không nhìn, một tay kéo ra Dương Cổ ôm đồm, khuôn mặt ửng đỏ trừng
hắn một cái, xoay người tiến lên.

" Không tốt " Trung niên nam tử tâm linh cảnh báo, trong lòng hắn càng là hiện
một vòng bất an mãnh liệt, gắt gao nhìn chằm chằm vào mi tâm Mộng Yên.

Theo Mộng Yên tiến lên, nam tử trung niên lại lùi lại, trên mi tâm nàng phù
văn cuối cùng bạo phát ra mãnh liệt tiên quang, xông hướng cửu thiên, chiếu
rọi toàn bộ bầu trời đêm.

Cũng tại tiên quang phun xông hướng cửu thiên, trên trời một bàn tay lấy từng
đạo tiên quang này ngưng tụ thành một cánh tay, oanh minh mà xuống nam tử
trung niên.

" Quả nhiên " Nam tử trung niên sắc mặt đại biến, trong lòng không chút nào do
dự, lấy ra một đạo truyền tống phù lục xuất hiện trong tay hắn, bị bóp nát.

" Muốn chạy không dễ như vậy " Mộng Yên sắc mặt tái nhợt, trên thân thể mi tâm
tiên quang càng lúc càng mãnh liệt, bốn phía hư vô bắt đầu vặn vẹo, thiên địa
oanh minh, kinh thiên động địa.

Nam tử trung niên gào thét, trong gào thét thê lương, hắn toàn thân lực lượng
toàn bộ bạo phát, thậm chí không tiếc thiêu đốt tu vi toàn lực ngăn trở khí
thế kia, vẻn vẹn chỉ là khí thế, liền để hắn cơ hồ không chịu nổi, toàn thân
xương cốt vỡ vụn, huyết nhục chấn văng tung tóe, kinh mạch toàn thân đứt gãy.

Dưới khí thế này, cánh tay của hắn trực tiếp toái diệt, sau đó là chân, toàn
thân lực lượng sinh mệnh không ngừng đại giảm, nhưng trong tuyệt vọng, truyền
tống chi lực bỗng nhiên vận hành hoàn tất, bao phủ toàn thân hắn nháy mắt biến
mất.

Mộng Yên sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, thấy trung niên nam tử thoát đi, trong
mắt không cam lòng, nâng lên tay phải, ấn vào mi tâm một cái, mi tâm phù lục
vỡ nát, tiên quang ngập trời biến mất.

Nàng phun ra một ngụm máu tươi, cả người sụp đổ, ngã xuống đất, một mặt cười
thảm, thậm chí trên thân nàng lại xuất hiện quang mang.

" Tiểu Thư " Một bóng người liền vội nhào tới, Tiểu Liên giờ phút này trên
người cũng có quang mang hiện lên, giống như không lâu sau đó liền biến mất.

" Ngươi làm sao " Dương Cổ từ trong chấn động tỉnh lại, một cái sát sau hắn
liền hoảng hốt, một mặt không hiểu bi thương.

" Ta phải trở về, có lẽ không bao giờ xuất hiện nữa " Mộng Yên một mặt cười
thảm nói, trên thân nàng quang mang càng lúc càng ảm đạm.

" Ta sẽ đến tìm ngươi " Dương Cổ một mặt kiên định nói.

" Tìm ta.... nếu ngươi có thể trong vòng 100 năm tới tìm ta, ta sẽ gặp ngươi,
nếu không..... " Mộng Yên thân thể run rẩy, trong mắt càng là có nước mắt chảy
xuống.

" Ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi " Dương Cổ khuôn mặt đau thương, trong lòng hắn
nhoi nhói, một cỗ xúc động nhao nhao dâng lên, cùng lúc hắn trên cổ tay tháo
xuống một cái vòng, một cái vòng đá.

" Là ta tự làm, đeo nó vào sẽ gặp may mắn " Dương Cổ giật mình tháo xuống vòng
tay, lập tức đeo lên cổ tay Mộng Yên.

" Ngươi thường ngày chỉ biết ăn và ngủ, há có thể làm được cái này vòng tay "
Mộng Yên trong lòng vui vẻ, trừng mắt nhìn một cái, bỗng nhiên nàng cũng nghĩ
tới cái gì, nâng tay lên lấy ra cái nhẫn đeo ở tay, khuôn mặt ửng đỏ.

" Ngươi cầm a, ta không muốn nợ ngươi " Mộng Yên sắc mặt ửng đỏ, cho sâu còn
nao nao xấu hổ, cánh tay run run đưa tới Dương Cổ.

Dương Cổ giật mình, đeo lên cái nhẫn về sau, trong mắt lóe lên nghi hoặc, như
đang nghĩ đến cái gì!!.

Mộng Yên thấy Dương Cổ sắc mặt liên tục khẽ biến suy nghĩ, khuôn mặt càng là
ửng đỏ, xấu hổ vô cùng, tức giận không nhịn được nói.

" Hừ, không cần thì đưa đây " Mộng Yên nổi giận, một trảo vồ tới nhưng lại bị
Dương Cổ né đi.

" Dương Cổ, ngươi về sau sống cho tốt, không cần đi tìm ta... " Mộng Yên sắc
mặt có chút tuyệt vọng.

" Ưm... " Không đợi Mộng Yên nói hết, một bờ môi liền đè lên miệng nàng, lấy
một tốc độ vô cùng nhanh cạy phá hàm răng, cuốn lấy nàng cái lưỡi, quấn quýt
một cái.

Dương Cổ hô hấp dồn dập, Mộng Yên toàn thân mềm nhũn, có chút run rẫy!.

Phản ứng trước tiên, Mộng Yên đánh tới một quyền, Dương Cổ trực tiếp bay ra
ngoài, nàng sắc mặt tức giận, lại thẹn thùng vô cùng, khuôn mặt đỏ như trái
nhót, quay đầu chỗ khác, không nói gì.

Dương Cổ cười hắc hắc!.

" Ta sẽ đến cứu ngươi " Trong đây ý tứ, hắn Dương Cổ cũng đã nhận ra một hai,
giờ phút này nghiêm túc nói.

Nhưng Mộng Yên lại không nhìn hắn, chỉ nhẹ gật đầu một cái, quang mang biến
mất, hai người biến mất.

" Chỉ có 100 năm thôi sao " Dương Cổ thì thào nói nhỏ, nhìn trên ngón tay
chiếc nhẫn lấp lánh, cười nhạt một tiếng.


Diệt Sinh Tôn - Chương #23