Tiểu Thư Cho Mời Ngài


Người đăng: CuuThienTD

Khi âm dương lực lượng điên cuồng lan tràn giữa hội yến về sau, lập tức toàn
bộ bộc phát ra nghị luận xôn xao, càng là có kinh hô, một mảnh hội yến nháy
mắt ầm ĩ.

" Chư vị, xin giữ trật tự, để ta giới thiệu, đây là Âm Dương Đan, được Thành
Chủ đại nhân đạt đến từ một buổi đấu giá " Lâm Thiên đắc ý nói.

" Mà ta nghe nói, viên Âm Dương Đan này có nguồn gốc từ Đông Thần Châu, Đông
Vực.... "

" Ba năm trước, tại Đông Thần Châu, phát sinh một trận đại chiến, cấp bậc đại
chiến càng là Linh Thần đại năng cấp độ, trên trăm vạn dặm triệt để hóa thành
hư vô, thậm chí thương khung đều rạn nứt, nhất thời khó có thể khôi phục "
....

" Mà lần đại chiến đó qua đi, trong phạm vi trăm vạn dặm kia, thiên địa âm
dương nhật nguyệt bạo loạn, tu vi dưới Nguyên Anh không thể bước vào, nếu
không Âm Dương tử khí nhập thể, chết bất đắc kỳ tử ".....

" Mà viên Âm Dương Đan này từ đó xuất hiện, chứng tỏ vật bất phàm, hôm nay ta
cố ý mời chư vị đến, quan trọng nhất là mở rộng tầm mắt, thậm chí ai thiên phú
cao siêu, cảm nhận bên trong đó Âm Dương nguyên tố đều được " Lâm Thiên một
mặt hết sức kích động nói, Âm Dương Đan này không phải vật phàm, mà phụ thân
hắn đấu giá đến, cái này để hắn phục dụng.

Nghe nói như vậy, lập tức toàn trường bạo phát xôn xao, còn có không ít người
tiến lên ôm quyền Lâm Thiên, nhận được chỉ định về sau, dứt khoát ngồi xếp
bằng gần đó, mượn nhờ Âm Dương lực lượng nồng đậm, cảm ngộ một phen.

Đối với cái này, Lâm Thiên hắn cũng không có gì ý kiến, chỉ là cảm ngộ mà
thôi, đợi một thời gian sau, hắn sẽ trực tiếp phục dụng viên đan dược này.

....

Thời gian cấp tốc trôi qua, mấy canh giờ về sau, từng đạo thân ảnh đi lên rồi
xuống, bọn hắn chỉ có thể cười khổ lắc đầu, nhưng cũng có một ít người tựa như
lĩnh ngộ được cái gì, hết sức kích động cười to.

Đối với một màn phát sinh này, Dương Cổ hắn toàn bộ không để ý, hắn ngồi ở đó
ngắm sao trời, nâng lên trong bàn tay vò rượu thỉnh thoảng uống vài hớp.

Mà cũng sau một lúc lâu, yến hội cũng kết thúc về sau, tất cả mọi người nhao
nhao miệng cười toe toét, cáo từ rời đi!.

Mộng Yên thì bị Lâm Thiên mời chào đến trong phủ đệ ngồi chơi, nhưng bị nàng
cự tuyệt!.

Dương Cổ hắn cũng đã lặng lẽ rời đi từ lâu, hắn về tới Phong Vân sơn, một bộ
khuôn mặt lạnh nhạt ngồi khoanh chân thổ nạp.

Không lâu sau đó, Mộng Yên cùng Tiểu Liên về tới, đập vào mặt Dương Cổ là như
tiên tử giáng lâm, đối với một chút này, hiển nhiên Dương Cổ trong lòng rung
động, cứ việc hắn từ xa quan sát, nhưng giờ khắc này nội tâm hắn thình thịch
vô cùng.

Mắt thấy Dương Cổ dị dạng, Mông Yên đắc ý, cố ý đứng bên ngoài tản bộ hóng gió
quanh sân một lúc, mắt thấy Dương Cổ từ từ bình tĩnh lại, nàng trong lòng hừ
nhẹ một tiếng, đi vào trong nhà.

Mắt thấy màn này, Dương Cổ lại lắc đầu cười cười, sau đó rời mắt nhìn về Tương
Sinh thành, mắt chợt lóe lên hàn mang, hắn đứng dậy, xin phép Mộng Yên đi ra
ngoài về sau, hướng Tương Sinh thành phủ chủ cất bước đi tới.

Hắn cũng đã thay đổi một bộ Baq9Q hắc y trùm đầu, một đường có chút trở ngại,
nhưng theo quen biết hai tên thị vệ lúc trước Lâm Thiên theo sau, rất nhanh
liền xuất hiện bên trong phủ thành chủ, xung quanh thị về nhìn hắn lộ ra khinh
miệt, đối với cái này, Dương Cổ không quan tâm, hắn quan tâm liền có bị ai
phát hiện thân phận hay không.

" Cái gì, Mộng Yên muốn gặp ta " Lâm Thiên nghe thị vệ bẩm báo về sau, trên
mặt hắn lộ ra vui mừng, nhưng sau đó liền khẽ chau mày.

Hắn cảm giác việc này có chút không đúng, lấy tính cách thường ngày Mộng Yên
mà nói, đơn giản liền không quan tâm đến hắn, chứ chớ nói là muốn gặp hắn, hơn
nữa hắn mới lúc trước yến hội mời nàng một lần, nhưng bị cự tuyệt.

Trong nghi hoặc, hắn có chút do dự, nhưng đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu
có thể một lần tâm sự cùng nàng, hắn liền có thể tiến một bước càng xa tới,
quyết định về sau, hắn kêu gọi vào bên trong, thấy được Dương Cổ!.

Gặp Lâm Thiên xuất hiện, bên trong cũng không có người, chỉ có Lâm Thiên cùng
hai tên thị vệ, chỉ là hai tên thị vệ này, tu vi mặc dù không có tản ra, nhưng
làm cho Dương Cổ một cổ nguy hiểm vô hình.

" Chẳng lẽ bọn hắn ẩn nấp ... " Dương Cổ khẽ nheo mắt lại, trong lòng lạnh
xuống.

Dương Cổ lập tức ôm quyền cúi đầu, rất là cung kính, nhưng trong lòng hắn lại
cười lạnh, hắn biết cá đã cắn câu, chỉ đợi bắt cá nữa là xong.

" Gặp qua Lâm thiếu thành chủ " Dương Cổ trầm giọng nói.

" Nghe nói Mộng Tiên Tử muốn gặp ta " Lâm Thiên thấy vậy nhẹ gật đầu, hài lòng
hỏi một câu, chỉ bất quá lòng hắn lại ngưng tụ.

" Vâng " Dương Cổ nhẹ đáp một tiếng, không lời thừa, trực tiếp móc ra trong
ngực một mai ngọc bài có ghi Mộng Đại Gia ba chữ, còn ẩn ẩn có khí tức của
Mộng Yên.

" Nói thế nào " Lâm Thiên tiếp nhận ngọc bài về sau, đánh giá không sai, lúc
này hỏi.

" Tiểu thư chờ ngài ở phía tây thành trì 10 dặm bên ngoài " Dương Cổ mặt không
biểu tình, bình tĩnh nói.

" Phía tây? mười dặm bên ngoài? " Lâm Thiên trong lòng chìm xuống, cảm thấy
việc này có chút không đúng, thậm chí trong lòng hắn hiện lên một ít bất an.

Nhưng hắn quan sát Dương Cổ một lúc về sau, thậm chí hai tên thị vệ đường sau
cũng lắc đầu, lúc này hắn mới hơi thả lỏng tâm tư, não hải vận chuyển.

" Tên này chỉ là phàm nhân, chẳng lẽ Mộng Yên thật tìm ta " Lâm Thiên suy nghĩ
một chút, hắn đánh giá Dương Cổ cũng không phát hiện cái gì, lúc này chỉ còn
hai cái nghi vấn.

" Không lẽ Mộng Yên kia nổi lên tâm tư đoạt bảo,.... không đúng, lấy nàng tu
vi Ngưng Khí 4 tầng, hoàn toàn không có khả năng " Lâm Thiên sắc mặt có chút
không được tự nhiên.

" Lâm thiếu thành chủ, Mộng tiểu thư nói muốn cùng Lâm thiếu chủ luận bàn gì
đấy!, còn nói cùng nhau cảm ngộ cái gì nữa " Dương Cổ thấy Lâm Thiên trầm tư,
đáy lòng khẽ động, trực tiếp nói ra, lợi dụng rèn sắt khi còn nóng.

" Chẳng lẽ liền thật sự luận bàn!, ta mặc kệ nàng muốn cái gì, Ngưng Khí 4
tầng thì làm gì được, hết thảy cần thực lực " Lâm Thiên hơi hơi gật đầu, trong
lòng cười lạnh một cái, liếc mắt nhìn hai tên thị vệ đường sau.

Theo hắn suy đoán, lấy tuổi tác cùng khí tức trên người Mộng Yên, nhiều lắm là
Ngưng Khí tầng 4, coi như nàng thiên phú trác tuyệt thì cũng tầng 5 tầng 6 là
cao nhất, không có khả năng lật thuyền trong mương.

" Dẫn đường " Lâm Thiên cười nhạt một tiếng, theo sau hắn là hai tên thị vệ
đưa Dương Cổ vào phủ.

Dương Cổ không nói hai lời, trực tiếp cất bước đi ra, một được mọi người nhìn
thấy Dương Cổ mặc áo trùm đầu, trên mặt bọn hắn lộ ra nghi vấn, có mấy người
càng là muốn tiến lại gần ngăn cản, nhưng khi thấy theo sau hắn liền là Lâm
Thiên, nên bọn họ mảy may không quan tâm đến.

Rất nhanh, bốn người đi ra ngoài thành, hướng phía tây đi đến, một đường bọn
họ không nói gì, Dương Cổ tốc độ quá chậm, thấy thế bị hai tên thị vệ gắt gao
ôm lấy, theo Dương Cổ dẫn đường hướng đi.

Không biết đi bao nhiêu lâu, theo Dương Cổ chỉ đường, bỗng nhiên phía trước là
một cái hồ, bốn người dừng lại.

" Đã đến nơi, Mộng tiểu thư chờ ngài ở đây " Dương Cổ cung kính nói, đứng xong
vai với hai tên thị vệ.

Lâm Thiên nhẹ gật đầu, tiến lên đi về phía hồ nước, hai tên thị vệ cũng theo
sau, đang muốn tiến lên đi theo, nhưng bị Dương Cổ ngăn trở.

" Mộng tiểu thư là muốn mời một mình Lâm thiếu chủ tiến đến " Dương Cổ lập tức
nói.

Hai tên thị vệ khẽ giật mình, bọn hắn một đường cảnh giác, bây giờ nghe Dương
Cổ lập tức nói liền hơi giật mình.

" Các ngươi chờ ở ngoài, có việc gì thì lập tức tiến vào " Lâm Thiên nhàn nhạt
nói, quay đầu rời đi.

Đợi Lâm Thiên thân ảnh biến mất sau đó, đứng ở giữa hai tên thị vệ Dương Cổ
lập tức ngẩng cao đầu.

" Cũng đến lúc đưa hai người các ngươi đi chết " Dương Cổ mặt không biểu tình,
nhàn nhạt nói.

Cùng lúc, hắn đấm ra hai quyền!!!.


Diệt Sinh Tôn - Chương #17