Âm Dương Đan


Người đăng: CuuThienTD

Tương Sinh thành, thành này không lớn, nhưng người ra vào tấp nập, từng tiếng
huyên náo vang vọng khắp khắp nơi, mà giờ phút này, ở gần trung tâm thành thị,
người tụ tập lại càng nhiều.

Ở gần đó có một sạp hàng, sạp hàng này không lớn, đất chiếm chỗ cũng rất nhỏ,
trong đó có một thiếu nữ tóc tím, bên cạnh còn một thiếu nữ mặt sẹo, cả hai
đều mỹ lệ vô cùng.

Nếu cẩn thận quan sát kỹ, thì một góc đằng sau đó, có một thiếu niên trạc tuổi
17 uể oải nằm một góc, hắn là Dương Cổ, chỉ là hắn một đầu tóc đen, không phải
hai màu trắng đen như trước, đây là Dương Cổ cải trang màu tóc, hắn không muốn
để người khác nhìn vào nhận ra khác biệt, thực sự Âm Dương Tộc quá nhạy cảm,
kẻ thù của hắn thì quá mạnh.

Đối với cái này Mộng Yên cũng không nói gì.

" Dương Cổ, ngươi suốt ngày chỉ ngủ và ngủ, không biết việc gì làm sao " Thiếu
nữ tóc tím liền là Mộng Yên, thấy mấy ngày nay Dương Cổ biểu hiện rất không
hài lòng, giờ phút này thấy hắn ngủ còn rất uể oải, nàng liền lập tức nổi
giận.

" Bà Chủ, ta dù sao cũng là nam nhân, hơn nữa tướng mạo bình thường, hiển
nhiên khó có thể bán hàng a " Dương Cổ mặt không quan tâm nói, lúc trước hắn
có thử một chút, ai ngờ gặp mười người liền có 9 người ánh mắt khinh bỉ, thậm
chí còn ghen ghét.

" Còn nữa, không phải Bà Chủ liền nói có việc cho ta làm a " Không đợi Mộng
Yên nói gì, Dương Cổ khoát tay nói.

" Ngươi..... " Mộng Yên nghẹn lời, giận tím mặt.

" Cho ngươi đi làm liền để ngươi đi hái đào a " Mộng Yên đơn giản liền giận
đến tím không thể tím hơn khuôn mặt.

Lúc trước nàng có cho Dương Cổ đi giao hàng, ai ngờ hắn đi giao hàng thời
khắc, gặp khách nhân liền thái độ, gặp người già liền không lễ phép, gặp trẻ
nhỏ thì bắt nạt dọa dẫm, đơn giản liền mất hết khách.

Thậm chí, để Mộng Yên tức chết là, Dương Cổ thường xuyên bỏ bê công việc, quen
với một nhóm người, nhóm người này thiếu gia, hay vào Mị Đào Lâu uống rượu,
còn có mỹ nữ đàn ca sáo nhị, trái phải ôm ấp.

" Không phải, chỉ là bọn hắn lôi kéo ta a " Dương Cổ một mặt vô tội, nam nhân
thích vO6k8 nhất là cái gì, không phải uống rượu ôm gái sao, tuy hắn không
phải đào hoa hạng người, nhưng hắn cũng là đàn ông, đây là bản năng.

" Hừ " Mộng Yên hừ lạnh một tiếng, nàng đối với Dương Cổ cũng là bó tay,
thường ngày cũng chỉ để hắn khiêng khênh hàng hóa, dọn sạp mà thôi, nhiều lần
ngăn trở đám người, nhưng lực bất tòng tâm.

....

Đúng lúc này.

" Mộng Yên cô nương, đã lâu không gặp " Trong đám người, một nam tử thanh niên
đi tới, thiếu niên này khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt tiêu sái, mái tóc đen bồng
bềnh, một thân bạch bào nho nhã quý phái, trên thân tản mát khí thế nhập thần.

Theo sau hắn là hai tên thị vệ, hai tên thị vệ này to cao đen hôi, đặc biệt
khí tức hai người bọn họ hiếp người, xung quanh mọi người ánh mắt kiêng kỵ
cùng nịnh nọt.

" Một tên Ngưng Khí tầng 3, hai tên Ngưng Khí tầng 5 " Dương Cổ nheo mắt lại,
cảm nhận đối phương khí tức mãnh liệt, trong lòng càng là ngưng tụ.

" Lâm Thiên công tử, có việc gì sao " Mộng Yên mặt không biểu tình, chào hỏi
một câu.

" Lâm mỗ đến đây liền là có việc " ...

" Tối mai ta mở một cuộc thịnh yến, mời các thiêu kiêu thế gia tham dự, mà
Mộng cô nương là một trong số đó " Lâm Thiên một mặt hiền hậu, nụ cười ấm áp
nói.

" Vậy thì làm phiền Lâm công tử rồi " Mộng Yên cười nhẹ một tiếng, như trăm
hoa đua nở, nhạt nhạt liếc Lâm Thiên.

" Ấy, chớ có khách khí, chẳng những lần này ta mở thịnh yến liền là muốn trưng
bày Âm Dương Đan " Lâm Thiên thấy vậy, không thể không khoe khoang.

Bây giờ một bên, Dương Cổ trong lòng giật nảy mình, Âm Dương đan, đây là cái
gì đan dược, nhưng nghe Âm Dương liền không phải vật bình thường, thậm chí hắn
còn kêu gọi Tư Đồ Nhân, nhưng không có kết quả.

" Âm Dương Đan ? " Tiểu Liên một bên không khỏi hiếu kỳ, hiển nhiên chưa nghe
thấy đan dược này tên gọi.

" Âm Dương Đan, đây là Phụ Thân ta mua về, nghe nói lấy từ Đông Vực, Đông Thần
Châu " Lâm Thiên không chút do dự nói.

" Kỳ thật đến ta cũng không biết công dụng, nhưng ta từ trong đó phát hiện
nồng đậm thuộc tính Âm Dương, không phải vật bình thường " Lâm Thiên nói,

Hai người Mộng Yên cùng Tiểu Liên gật gật đầu, Âm Dương liền là nguyên tố chí
cao, nói lên Âm Dương Đan này không phải vật bình thường.

Dương Cổ trên mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn đã ẩn ẩn đoán được, giờ phút
này đáy lòng chìm xuống, Âm Dương Tộc.... đã không còn.

Một cỗ tâm tê phế liệt bộc phát nội tâm, đôi mắt hắn càng là có tơ máu, nhưng
sinh sinh bị hắn đè nén.

Phát hiện có chút dị dạng, hai tên thị vệ không khỏi nhìn đến Dương Cổ, thấy
vậy Lâm Thiên cũng không tự chủ được nhìn về phía Dương Cổ, mắt lóe lên tinh
mang.

" Tiểu nhân bái kiến ba vị đại nhân " Dương Cổ đáy lòng khẽ động, tiến lên ôm
quyền bái kiến.

" Ngươi là ai " Lâm Thiên sắc mặt hơi hơi trầm xuống, thâm ý nói.

" Tiểu nhân tên Dương Cổ, chỉ là người sai vặt giúp việc của Mộng tiểu thư "
Không đợi Mộng Yên nói gì, Dương Cổ nhanh chóng nói, hắn nhìn ra tên Lâm Thiên
này có tình ý với Mộng Yên, mà hiển nhiên đối phương bối cảnh cực cao, thực
lực còn yếu, nếu đắc tội liền phiền phức vô cùng.

Lâm Thiên khuôn mặt rốt cục khôi phục hòa ái, đánh giá Dương Cổ, chỉ là một
tên sai vặt giúp việc, trên thân khí tức cũng không có linh lực, chỉ là một
phàm nhân, hắn nhất thời cũng không bận tâm.

Nhưng duy nhất một bên Mông Yên cùng Tiểu Liên bọn người trong lòng lại nghi
hoặc, nhất là Dương Cổ nói là gã sai vặt, Mộng Yên không khỏi giật mình, nhưng
nghĩ lại, cũng đúng.

" À, thì ra là vậy, đừng gọi ta là đại nhân, gọi ta là Lâm thiếu thành chủ "
Lâm Thiên nở nụ cười, nhàn nhạt hướng Dương Cổ nói, hắn đây là đang cố ý phô
trương thanh thế.

" Mộng cô nương, cáo từ " Lâm Thiên nhẹ nhàng nói, nở nụ cười ấm áp, phất tay
rời đi.

Sau một lúc Lâm Thiên rời đi. . ..

" Tiểu thư, ngươi sao đáp ứng hắn " Tiểu Liên một bộ không hiểu nói, Lâm Thiên
trong thành nổi tiếng quân tử, nhưng bọn hắn đã nhận ra ý tứ của Lâm Thiên này
từ lâu.

" Nếu ta không nhận lời tham gia thịnh yến, chỉ sợ chúng ta sống không yên ở
cái đất này " Mộng Yên lạnh lùng nói, trong đôi mắt thậm chí lóe lên hàn mang.

. . . ..

Thời gian từ từ trôi qua, chẳng mấy chốc liền đến chiều tối.

Ở gần trung tâm thành thị, Dương Cổ đang cật lực dọn hàng vào kho, từ lúc có
Dương Cổ đến bây giờ, Mộng Yên cùng Tiểu Liên thường xuyên về trước, chỉ để
lại Dương Cổ dọn hàng một mình, cái này để Dương Cổ cũng chỉ có thể cười khổ.

Dọn xong sát na, hắn hướng ánh mắt nhìn về phía phủ thành chủ, lóe lên một đạo
tinh mang.

" Âm Dương Đan, ta nhất định phải đạt được " Dương Cổ có chút ngưng tụ, trong
lòng âm thầm nói.

" Nhưng đối phương bản thân bối cảnh quá mạnh, việc này phải có kế hoạch "
Dương Cổ trầm mặc, thu hồi ánh mắt, cất bước về Phong Vân sơn.


Diệt Sinh Tôn - Chương #14