Cuối Cùng Cũng Đến


Người đăng: tminh2509@

Sáng hôm sau, Lý Thiên tỉnh dậy, nhìn tiểu nha đầu đang nằm ngủ mê mệt bên
cạnh, hắn khẽ cười. Hôn lên môi nàng một cái, Lý Thiên lại làm một công việc
quen thuộc, nấu bữa sáng cho nữ nhân của mình.
Nấu nướng xong xuôi, đem lên phòng, gọi tỉnh Diana, cho nàng ăn uống xong
xuôi, cả hai lại bắt đầu một ngày mới. Thực ra chỉ có Lý Thiên bắt đầu thôi,
tiểu nha đầu ăn xong lại nằm ngủ vùi trong chăn. Không có cách nào, nàng quá
mệt mỏi, Lý Thiên quá mạnh mẽ, đem nàng cho mệt không dậy nổi.
Từ sau khi bắt được Diana, cuộc sống của Lý Thiên triệt để trở nên không có
trinh tiết gì hết. Ngày đêm sanh ca, hoàn toàn đắm chìm trong nữ nhân, cùng
với huấn luyện Diana, hắn muốn đem nàng cho dạy thành một siêu chiến binh mà
hoàn toàn không cần dùng đến sức mạnh thần thánh bên trong nàng. Để làm điều
này, Lý Thiên dùng một bộ võ công chuyên dùng để phong tỏa sức mạnh, đem sức
mạnh thần thánh khóa lại. Hắn chỉ đem sức mạnh này ngăn cách ra thôi, chứ
không hạn chế sự phát triển của nó. Việc này cũng vô cùng đơn giản. Lý Thiên
vô cùng háo hức với cái ý tưởng khi Diana phá bỏ phong ấn của hắn, hai nguồn
sức mạnh cùng lúc được giải phóng thì sẽ là cảnh tượng gì. Tất nhiên, để phá
vỡ phong ấn thì cần cả hai nguồng năng lực đạt đến một mức nhất định, lúc đó
mới phá bỏ được tầng phong ấn của hắn.
Cuộc sống cứ thế trôi đi trong êm đềm.


Rốt cục một ngày này cũng đến, cái ngày mà Lý Thiên chờ đợi, lý do hắn để lại
hòn đảo này. Rốt cuộc nội dung cốt truyện cũng đã đến lúc bắt đầu.
Từ phía xa xa, một loạt âm thanh vang lên. Những tiếng động cơ âm vang trên
bầu trời, âm thanh của những khẩu súng nổ ra liên hồi, những viên đạn xuyên
thép bay ngang dọc. Lý Thiên đang ngồi trong nhà, nhưng giác quan siêu đẳng
ngay lập tức báo cho hắn biết những gì sắp đến từ khi chúng còn cách cả dặm.
Lý Thiên cười hì hì, nói với Diana:
“Chuẩn bị đi, tiểu nha đầu, sắp có vài chuyện vui xảy ra rồi, ngươi muốn đi
nhìn không?”
“Không, ngươi thích thì tự mình đi đi. Tối hôm qua ngươi làm mạnh quá, đến giờ
ta vẫn còn thấy mỏi đây. Thật là, không biết ngươi làm cái gì mà thô bạo vậy
chứ, đem các tỉ muội cho mệt gần chết còn đem hai mẹ con ta cho kéo vào.”
Diana kiều mị liếc nhìn Lý Thiên, sau đó quay sang ôm lấy Hippolyta đang nằm
bên cạnh. Ban đầu hai nàng rất ngượng ngùng, dùng dằng không chịu, nhưng dần
bị lời ngon tiếng ngọt của Lý Thiên dụ dỗ, cuối cùng bị hắn đem cho ôm vào.
Mặc dù trong hậu cung của Lý Thiên cũng có không ít các thể loại, tỉ muội có,
song sinh có, mẫu nữ hoa cũng có, thế nhưng mỗi lần dụ dỗ được thêm một cặp
đều làm cho Lý Thiên đạt được cảm thấy đầy thành tựu.
Lại nói, trong hậu cung của Lý Thiên có rất nhiều cặp mẫu nữ đều là con cháu
của chính hắn nha. Lý Thiên đem các nàng đưa vào Bán tiên trì, trực tiếp cải
tạo lại huyết mạch các nàng, sau đó thì… khặc khặc, các ngươi biết đấy, đã mất
công sinh ra các nàng, lẽ nào lại đem dâng cho người ngoài, thế là… không cần
nói cũng biết.
Nhìn hai nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi, Lý Thiên đành đi ra một mình. Ra đến bờ
biển, nhìn xem còn khoảng bao lâu nữa đám người kia mới chạy đến. Thấy cũng
còn lâu mới tới, Lý Thiên buồn chán chạy vào trong rừng, bắt lấy một đầu dã
trư, thuần thục xử lý, nhanh chóng đốt một đống lửa, gá lên dàn nướng, ngồi
nướng thịt, ngâm nga một tiểu khúc, vừa chờ thịt chín, vừa chờ đợi nhóm nhân
vật quàn chúng người Đức cùng với “nguyên bản nam chính nhưng ta đến rồi thì
ngươi ngồi sang một bên đi” Steve Trevoreve Trevor đến.
Ngồi ngâm hết hai khúc hát, rốt cục thì âm thanh cũng tiến đến bờ biển.
Lý Thiên ngán ngẩm đứng dậy, bĩu môi:
“Thật là, sớm không đến, muộn không đến, lão tử đồ ăn vừa chín thì đến, đúng
là không có ý tứ.”
Nói xong, Lý Thiên vung tay lên. Một dòng khí phóng ra ngoài, chui xuống biển,
cuốn lấy đang chìm dần Steve Trevoreve Trevor, kéo hắn lên bờ. Một đạo khí
kình vỗ nhẹ vào mặt, lại một tia điện bắn vào người, anh hùng Steve Trevoreve
Trevor lập tức bị gọi tỉnh. Vừa tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy Lý Thiên, Steve
Trevor giật mình vội vàng kéo vạt áo lên. Nhìn hắn làm vậy, Lý Thiên tức xạm
mặt lại. Uy, ngươi làm vậy là có ý gì, lão tử hảo tâm đem ngươi vớt lên, ngươi
coi lão tử là hạng người gì a. Vừa định quay lại đánh cho hắn một trận, chợt
từ đằng xa xuất hiện một vài con thuyền nhỏ, trê đó là vài chục người mang
súng ống. Đang cơn bực, Lý Thiên vung tay lên đấm một quyền, trực tiếp đưa bọn
chúng yên diệt, sau đó bay ra bên ngoài Màn sương mù, đem mấy chiếc tàu chiến
bên ngoài cũng cho đi cùng luôn.
Xong xuôi, Lý Thiên bay về bờ biển, nơi Steve Trevor đang đứng ngơ ngác trước
những gì vừa diễn ra.
“Uy uy, tỉnh chưa.” Lý Thiên vỗ vỗ vào mặt Steve Trevor.
“Quái… quái…quái vật” Lý Thiên vừa dứt lời, Steve Trevor lập tức run rẩy hô
toáng lên. Lý Thiên một mặt mộng bức. Cái quái gì vậy, lão tử đem ngươi cứu
chí ít cũng phải nói tiếng cảm ơn chứ, làm quái gì mà như gặp ma vậy.


Năm phút sau, một mặt bầm dập Steve Trevor, sau khi nghe Lý Thiên nói chuyện
đã hiểu ra tình hình, bị hắn đem đến khu vực quảng trường.
“Ngươi ở đây, đợi ta một lát, ta đưa một người đến”
Nói xong, Lý Thiên bay về phía phòng của mình, gọi Diana dậy:
“Tiểu bảo bối, dậy đi. Ta có thứ này cho ngươi.”
“Ư. Không muốn, có gì thì để lát nữa.” Diana mềm nhũn nói, xong lại vùi xuống
ngủ. Thực ra đây chỉ là lười thôi, với thể chất của nàng, cùng Lý Thiên xoa
bóp đã khôi phục lại rồi. Lý Thiên cười, nói thầm vào tai nàng:
“Sao vậy. Ta tưởng ngươi vẫn luôn muốn rời đảo làm nữ anh hùng chứ, giờ đến
thời cơ để đi ra đến rồi mà ngươi còn nằm ườn ra đấy a. Vậy đến lúc cơ hội qua
rồi thì đừng nói ta không báo trước nha.”
Lý Thiên vừa dứt lời, nàng lập tức vùng dậy, mặc quần áo nhanh chóng, mặt mũi
tràn đầy hưng phấn nhìn Lý Thiên, trái ngược hoàn toàn với tư thái lúc nãy. Lý
Thiên cười nhìn nàng,vẫy tay chào Hippolyta, dẫn Diana đến gặp Steve Trevor.
“Thiên ca, ngươi nói thời điểm đến rồi sao, là lúc này a”
Quãng đường không dài, bay vù qua là tới. Nhanh chóng hạ xuống, dẫn nàng đi
gặp Steve Trevor.
“Sáng nay hắn bị rơi xuống đây. Mọi chuyện ngươi cứ hỏi hắn thì hiểu.”
Vừa bị Lý Thiên đánh cho một trận, Steve Trevor cũng là bị đánh đến sợ. Thành
thành thật thật đem mọi chuyện nói ra hết, Steve Trevor một mặt sợ hãi nhìn
lại Lý Thiên, lại nhìn sang Diana, Steve Trevor khẩn trương hỏi:
“Mọi chuyện là như vậy, các ngươi có thể thả ta đi sao?”
“Chờ ở đây một lát đi” Lý Thiên quăng lại một câu, kéo tay Diana đi ra ngoài.
Diana nghe xong câu chuyện của Steve Trevor, trong lòng ầm ầm cuộn sóng, chỉ
hận không thể một lần mọc ra cánh, bay thẳng đến chỗ Ares, đánh nhau với hắn,
sau đó đưa thế giới trở lại hòa bình. Nhìn nàng như vậy, Lý Thiên cười, nói:
“Sao rồi, có muốn đi không?”
“Đi, ta sẽ đi. Không thể để Ares lộng hành như vậy.”
Diana khí tức sục sôi, toàn thân bộc phát ra khí thế hùng hậu.
“Vậy được, ta sẽ chuẩn bị cho hai người các ngươi chút đồ đi đường.”
“Đồ gì, bay vù qua biển là được rồi, cần gì phải chuẩn bị làm gì cho mất công
ra. Hơn nữa cần gì thì lấy trong thế giới kia là được rồi mà.”
Diana nghi hoặc hỏi.
“Không, ta nói hai người không phải ta và ngươi, mà là ngươi và hắn.”
“Sao cơ, ngươi nói gì, ta nghe không rõ. Ngươi nói ngươi không đi, mà là ta đi
cùng với hắn?”
Diana tưởng mình nghe nhầm, Lý Thiên nói không đi cùng mình, mà lại bảo mình
đi với một cái nam nhân khác. Chuyện này lạ nha. Lý Thiên cười nói:
“Đừng nghĩ nhiều, chỉ là ta không muốn liên quan quá nhiều đến loại chiến
tranh này thôi. Ngươi nhớ những gì ta đã từng dạy cho ngươi về chiến tranh
không. Nó là chuyển biến tất yếu của thế giới này. Có lẽ Ares thúc đẩy nó,
khiến nó diễn ra khốc liệt hơn, lâu dài hơn, nhưng những thứ này không phải là
tất cả. Nếu không có chiến tranh, thế giới sẽ không thể tiến thêm đến bước
tiếp theo. Ngươi có thể tiêu diệt Ares, gián tiếp làm ngắn đi chiến tranh,
nhưng nó là một bước quan trọng trong tiến trình lịch sử, không có nó, thế
giới sẽ gặp trở ngại trong phát triển. Tất nhiên, ta có thể trực tiếp đập chết
Ares, nhưng mà thế không có tác dụng gì. Ta để ngươi đi, là để ngươi cảm nhận
thế giới bên ngoài, cảm nhận bằng chính bản thân, chứ không phải thông qua lời
nói của ta, ngươi hiểu chứ.”
Một tràng thuyết giáo đi ra, Lý Thiên đem chuyện mình muốn xem nội dung cốt
truyện cùng với bản tính lười nhác đổ diệt cho quán tính thế giới cùng mong
muốn tốt cho Diana. Âm thầm cho mình một trăm cái like, Lý Thiên nhìn vào đối
diện Diana, vuốt nhẹ lên mái tóc nàng. Hắn đưa cho nàng một chiếc vòng cổ,
vòng tay qua đeo lên cổ cho nàng.
“Ta để lại trên đây một sợi tinh thần lực. Lúc nào muốn nói chuyện cứ thầm
nghĩ tên ta là được. Có bất cứ khó khăn gì, chỉ cần thầm gọi tên ta là được.
Ta sẽ lập tức đến bên cạnh ngươi.”
Nói xong, Lý Thiên quay lại chỗ Steve Trevor, đem hắn dặn dò cẩn thận, không
cho hắn có ý đồ với Diana, Lý Thiên vung tay ném ra một con thuyền ra bờ biển,
để lên đó một chút đồ ăn cùng nước uống. Đem các loại trang bị tốt nhất đưa
cho Diana, Lý Thiên vẫy tay chào tạm biệt hai người.
Quay lại nhìn Themyscira, hắn nhẹ giọng nói:
“Đến lúc rồi.”


Điện Ảnh Tiên Võ Ký - Chương #22