Trừng Phạt


Người đăng: tminh2509@

Chương 11: Trừng phạt
Một tràng hôn tưởng chừng như kéo dài cả thế kỷ. Lý Thiên cùng Huyền Nữ tách
nhau ra, trên môi cong đính lại một sợi tơ bạc. Hai anh chị hôn nhau mười
phút, suýt tí nữa thì ngộp thở mới bỏ nhau ra được. Huyền Nữ khuôn mặt đỏ
hồng, nhìn như sắp chảy máu.
“Chủ nhân, ta nhớ ngài nhiều lắm!!!”
“Ta cũng vậy.”
“Vậy…”
Huyền Nữ còn chưa kịp nói hết, Lý Thiên đã cắt ngang nàng bằng một nụ hôn
tiếp. Hắn vung tay lên, lập tức, trong hệ thống không gian xuất hiện một chiếc
giường lớn. Lý Thiên bế lên Huyền Nữ( ờ cảnh này cũng hơi quái quái), nhanh
chóng đưa nàng đặt lên giường. Hắn nhanh chóng đem toàn bộ quần áo trên người
cùng Huyền Nữ thoát sạch sẽ. Đôi tay nhỏ sờ soạng khắp người Huyền Nữ.
“Chủ, chủ nhân, chờ một chút, chờ một chút…”
Huyền Nữ vội vàng kéo lại tay hắn.
“Chủ nhân, ngài chờ chút. Ta cũng rất nhớ ngài, nhưng mà cơ thể của ngài hiện
tại…”
Nàng chưa nói hết, Lý Thiên đã bắt đầu hành trình chiến đấu chinh phục. Hắn
nhẹ nhàng đưa tay đi khắp thân thể Huyền Nữ. Trải qua hơn ba nghìn thế giới
làm tình lão thủ, hắn nhanh chóng kích thích Huyền Nữ thở hồng hộc. Lý Thiên
khẽ cắn lấy vành tai Huyền Nữ, thì thầm vào tai nàng:
“Hừ, đây chỉ là bắt đầu thôi, ta sẽ cho ngươi cái giá phải trả một khi khiêu
khích chủ nhân.”
“Chủ nhân, ngài, ngài biết rồi”
“Khặc khặc, không chỉ biết rồi, ta còn nhân họa đắc phúc, tu luyện ra một thân
thần công vô địch thiên hạ. Ngươi ngay lập tức sẽ được nếm thử thần công của
ta nha.”
“Chủ nhân, ngài chờ đã, các nàng còn đang nhìn mà”
Huyền Nữ chỉ nhóm tiểu nha đầu đang thập thò ở đằng xa.
“Hắc hắc, cứ để cho các nàng nhìn, lát nữa ta cũng sẽ cho các nàng biết hậu
quả của việc gia nhập trận doanh của ngươi. Còn bây giờ, ngươi cứ chuẩn bị
tinh thần đi.”
“Không được mà chủ nhân, đừng… Á”
Huyền Nữ chưa kịp nói hết, Lý Thiên đã đưa tay xuống chốn đào nguyên của nàng,
nhẹ nhàng xoa nắn. Mặt Huyền Nữ đỏ lựng. Nàng không ngờ Lý Thiên lại táo bạo
đến như vậy. Thấy phía dưới nàng đã khá ẩm ướt, Lý Thiên chợt cúi xuống, ngoạm
lấy nơi đào nguyên của nàng, cái lưỡi giống như con rắn nhỏ, luồn vào trong.
“Chủ nhân, đừng… Á… Đừng như vậy mà chủ nhân.. AAAA, ta, ta tới rồi chủ nhân,
đừng dừng lại…AAAA…”
Chưa trải qua bao nhiêu nhân sự Huyền Nữ, làm sao có thể đấu lại bụi hoa lão
thủ Lý Thiên được. Chẳng được bao lâu, Huyền Nữ nữ lập tức cong người, bên
dưới lập tức tràn đầy dịch nhờn.
“Hắc hắc, ngươi đã biết thủ đoạn của ta chưa.”
“Biết, chủ nhân, Huyền Nữ biết rồi, cầu ngài,chủ nhân, ngài thương tiếc ta
đi.”
Huyền Nữ đỏ mặt ủy khuất nói. Nhìn nàng như vậy, lập tức thú tính trong Lý
Thiên lại tăng lên không ít. Hắn cười tà, nhẹ giọng nói:
“Được, ta đến thương tiếc ngươi đây.”
Vừa nói, tiểu đệ của hắn đã kề sát cửa vào đào nguyên của Huyền Nữ. Hắn đẩy
mạnh hông, phía dưới Huyền Nữ cũng đã được chuẩn bị khá kỹ, thế nhưng dù sao
cũng là lần đầu tiên, hơn nữa tiểu đệ của Lý Thiên lại quá khổ, cho nên dù rất
cố gắng, tiểu Lý Thiên cũng chỉ chui được vào phần đầu, sau đó kẹt lại. Huyền
Nữ cong mình lên, cố gắng đón nhận tiểu Lý Thiên. Lý Thiên lại dùng sức, tiểu
đệ hắn nhích vào từng chút một. Một lát sau, kèm theo một tiếng kêu đau đớn tù
miệng Huyền Nữ thoát ra, một đóa mai đỏ trên nền trắng xuất hiện, Huyền Nữ
chính thức kết thúc cuộc sống thiếu nữ, chuyển thành nữ nhân kiếp sống.
Lý Thiên dừng lại một lúc để Huyền Nữ thích nghi với đau đớn. Một lát sau, cảm
giác đau đớn dần lui đi, từng đợt sóng khoái cảm trào lên trong Huyền Nữ.
Huyền Nữ bắt đầu vặn vẹo eo nhỏ, báo cho Lý Thiên nàng đã sẵn sàng. Lý Thiên
bắt đầu di chuyển. Hắn nhẹ nhàng đi từng bước, chín cạn một sâu. Chỉ khoảng
hai ba phút sau, trong đầu Huyền Nữ hoàn toàn trống rỗng. Lý Thiên bắt đầu di
chuyển nhanh hơn. Trong hai giờ liên tục, Huyền Nữ bị hắn lái đi đến đỉnh
phong không biết bao nhiêu lần. Nếu không phải hắn kiềm chế lại, biết đây là
lần đầu của Huyền Nữ, không thể quá mức. Suýt chút nữa Huyền Nữ đã bị hắn chơi
cho phế đi.
Lý Thiên cười hì hì, vuốt ve khuôn mặt Huyền Nữ, nhìn nàng dáng vẻ mệt nhọc mà
ngủ thiếp đi, trên khóe miệng vẫn treo nụ cười hạnh phúc, Lý Thiên quay sang
nhìn về phía xa, nơi đó đám tiểu nha đầu mặt đỏ ửng, rúc vào một chỗ xem sống
xuân cung do hai người đóng.
“Thế nào, xem đủ rồi chứ.”
“AAA, chủ nhân, ngài định là gì?”
“Thối chủ nhân, khi dễ Huyền Nữ tỷ tỷ, giờ lại định khi dễ chúng ta”
“Chủ nhân, ngài đừng như vậy…”
“Chủ nhân, chúng ta còn nhỏ, không thể làm như vậy …”
Một loạt tiếng kêu sợ hãi toát ra từ phía đám tiểu nha đầu. Lý Thiên cười hắc
hắc, tay khẽ vung lên. Đám tiểu nha đầu lập tức bị mang đến bên cạnh hắn. Hắn
cười, nói với bọn nhỏ:
“Hắc hắc, các ngươi chạy không thoát”
Hắn vung tay lên, một lượng lớn linh khí từ trong kho dự trữ bay ra, dung nhập
vào người đám tiểu nha đầu. Chẳng bao lâu, mười cái tiểu nha đầu đã lớn lên
hết. Lý Thiên cười đắc ý, nói:
“Giờ thì lớn cả rồi, các ngươi ai cũng đừng nghĩ chạy”
Nói xong, hắn lập tức ôm lấy đám nha đầu, kéo lên giường lớn. Rất nhanh, một
trận chiến mới lại bắt đầu, từng tiếng kêu mê người lại vang lên trong hệ
thống không gian.


Điện Ảnh Tiên Võ Ký - Chương #11