Lặng lẽ ôm ấp Trầm Ngọc Thanh trong lòng, nhẹ nhàng cảm thụ thân thể nhu mỹ
ấy. Hoa Tinh nhìn nàng, trong lòng cái gì cũng không còn nhớ, một khối trống
rỗng. Chỉ còn lại khuôn mặt ngọc ấy, vẫn còn ba phần kiều mị càng lúc càng in
sâu trong não.
Yên lặng nhìn hắn, đây là phu quân trọn đời mình. Trong tim Trầm Ngọc Thanh có
cảm thán cùng nỗi mừng vui lẫn lộn, bao nhiêu năm rồi, thiên hạ võ lâm không
biết có bao nhiêu tuấn kiệt trẻ tuổi chạy theo mình, sử dụng hết mọi phương
pháp, cũng không có người nào giành được trái tim thanh xuân của mình. Nhưng
hôm nay, người này nhìn vào anh tuấn vô bì, lại là thiếu niên tà khí quái dị,
đã dễ dàng hái được trái tim băng lạnh thánh khiết của mình, có lẽ đây là ý
trời.
Hoa Tinh nhẹ nhàng dùng sức ôm chặt thêm một chút, cảm giác trước ngực rõ ràng
đến khoan khoái. Hai quả cầu thịt tràn đầy tính đàn hồi, cứ thế dán chặt vào
ngực, mềm mại như bông chan chứa tính co giãn, đội vào ngực kỳ diệu chẳng thể
nói. Tay ghì chặt trên eo lưng nhỏ nhắn mềm mại, im lặng cảm nhận da thịt mềm
mỏng trơn mượt, sự thỏa mãn trong lòng không thể tả bằng lời.
Trên vẻ mặt mỹ lệ của Trầm Ngọc Thanh hiện ra ánh hồng, nhãn thần ẩn giấu tình
cảm liếc nhìn hắn, biết hắn lại nhân cơ hội chiếm đoạt tiện nghi của người
khác. Nhìn hắn như thế, trong lòng Trầm Ngọc Thanh cũng cảm thụ được, hắn hết
sức tiếc và yêu quý mình. Hắn không hề thô lỗ dã man đến mức dùng sức mạnh, mà
là dịu dàng đem đến sự thương tiếc, xem ra mình có địa vị rất cao trong tim
hắn.
Coi hai nữ tử bên cạnh, cả hai nàng đều khe khẽ quay người nhìn về chỗ khác,
tựa hồ có chút xấu hổ. Trầm Ngọc Thanh nhìn hắn, cảm thấy được tay hắn càng
lúc càng siết chặt. Ánh mắt có một chút ưu oán, lướt nhìn hắn. Biết hắn đã bắt
đầu động tình dục, nếu mà hắn vẫn tiếp tục nữa, vậy thì rất khó thu thập rồi.
Đập nhẹ tay hắn một cái, Trầm Ngọc Thanh dùng ánh mắt thức tỉnh hắn, chớ nên
đắc ý quá mà không giữ được thái độ đúng mực, hai nữ tử vẫn đang ở bên cạnh
đấy. Hoa Tinh nới lỏng tay một chút, nhưng vẫn không chịu bỏ ra, cảm giác hai
tòa nhũ phong của nàng đè nơi ngực, thực là không nỡ buông tay. Nhìn nàng, ánh
mắt Hoa Tinh hiện ra vẻ nũng nịu, tựa hồ đang cầu nàng, để mình ôm nhiều hơn
một lát, cảm thụ nhiều hơn cảm giác mỹ diệu ấy.
Trầm Ngọc Thanh nhìn thần sắc của hắn, trong mắt thoáng qua vẻ không biết phải
làm sao, nhìn hắn một cái quyến rũ, phần thân trên chầm chậm đu đưa nhẹ nhàng
nơi ngực hắn. Vẻ mặt Hoa Tinh tỏ ra kích động, ánh mắt nhìn nàng vừa thâm tình
lại vừa cảm kích. Hai tay khe khẽ tăng thêm sức lực, hai tòa ngọc nhũ đầy đặn
của Trầm Ngọc Thanh đang ma sát nhẹ nhàng nơi ngực, trong sự co giãn mềm mại
vô bì mang theo xúc cảm mỹ diệu, chấn động tận nơi sâu thẳm trong hắn, đồng
thời cũng hấp dẫn hắn.
Nhìn vẻ mặt cao hứng của hắn, trong lòng Trầm Ngọc Thanh cũng thoáng qua một
chút vui sướng. Phu quân yêu dấu, chung quy có một ngày ta sẽ đem tất cả hiến
dâng cho chàng, hiện tại chỉ có thể để chàng chiếm điểm nhỏ tiện nghi. Nhẹ
nhàng lay động thân trên, Trầm Ngọc Thanh đem hai tòa nhũ phong mỹ lệ mà lại
thánh khiết ma sát chầm chậm nơi ngực hắn, để hắn từ từ thưởng thức sự ôn nhu
vô tận.
Hoa Tinh cao hứng cùng cực, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong lòng này, không
những mỹ lệ động người, lại còn khéo hiểu ý người. Ôm trong lòng thực muốn cả
cuộc đời không buông nàng ra, nhìn vào mắt nàng, trong đó có tơ tơ nhu tình,
và tơ tơ e lệ rụt rè. Lòng Hoa Tinh hết chịu nổi sắc tâm động mạnh, tả thủ vẫn
ôm chặt nàng, dùng ngực cảm thụ ngọc nhũ mỹ lệ của nàng. Còn hữu thủ lại nhẹ
nhàng di chuyển xuống dưới, chầm chậm dừng lại trên ngọc đồn tươi tốt, nhẹ
nhàng dùng lực vuốt ve, cảm giác chan chứa sự đàn hồi, chấn động nơi sâu thẳm
trong tâm linh hắn.
Cảm nhận được sự tác quái của tay Hoa Tinh, Trầm Ngọc Thanh nguýt hắn một cái,
phong vận quyến rũ không thể tả. Nhẹ nhàng ngừng lại, hai tay đẩy Hoa Tinh ra,
nhìn thần tình rơi mất trong mắt hắn, Trầm Ngọc Thanh liếc hắn sắc lẹm, tựa hồ
đang nói, ai kêu anh sử hư hỏng, đáng đời.
Nhẹ nhàng lùi lại một bước, nhìn hai nữ tử kia, Trầm Ngọc Thanh nói: "Được
rồi, chàng om sòm cũng đủ rồi, nên trở về nghỉ ngơi đi. "
Hai nữ tử nghe nói đều quay đầu nhìn Hoa Tinh và Trầm Ngọc Thanh hai người,
thấy bộ dạng Hoa Tinh như mất hồn, trong lòng hai nàng đều cười thầm, thấy
được trong lòng hắn, cái cảm giác không sờ được, nhất định không dễ chịu.
Nhìn Trầm Ngọc Thanh, Hoa Tinh cười nói: "Thanh nhi thật đẹp, vi phu thực sự
không nỡ buông tay mà. Bây giờ không còn sớm, có điều ta vẫn còn có việc phải
làm, nam nhi thật là khổ cực quá đi." Nói xong bộ mặt khổ sở, khiến ba nữ tử
không nhịn được muốn cười.
Trầm Ngọc Thanh nhìn hắn nói: "Trễ như thế còn chưa đi nghỉ, chàng còn nghĩ ra
chủ ý hư hỏng nào nữa, có phải lại có ý với ba tỷ muội bọn ta không? Nhìn bộ
dạng đó của chàng biết chàng không có hảo ý trong lòng rồi." Miệng nói, ánh
mắt lại hàm tiếu nhìn hắn.
Hoa Tinh nhìn ánh mắt của nàng, biết nàng đang chọc ghẹo mình, nhưng hắn vẫn
cứ thích nhìn ánh mắt hàm tiếu ấy của nàng, bởi vì nó thực sự đẹp đến mức khó
tả. Hoa Tinh ra chiều oan ức nói: "Phu nhân thực là xử oan ta rồi, ba vị phu
nhân đẹp như thiên tiên, vi phu sao có thể có ý không tốt chứ? Vi phu muốn yêu
thương nâng niu bọn nàng còn chưa kịp, nào có thể nghĩ cái khác. Vả lại vi phu
muốn bọn nàng cũng là bình thường, ai kêu ông trời ban cho ta ba vị kiều thê
mỹ lệ vô song chứ, không muốn thì khó lắm!"
Trên mặt Trầm Ngọc Thanh lộ ra nụ cười lờ mờ, khiến Hoa Tinh trố mắt nhìn. Chỉ
nghe nàng cười khẽ nói: "Được rồi, chỉ biết khéo mồm, chàng hãy nói xem chàng
còn có sự tình gì nữa?"
Hoa Tinh bước đến trước Trầm Ngọc Thanh, trong mắt hàm chứa thâm tình nồng nàn
nói: "Việc này rất trọng yếu, không nói quá tý nào, ta phải trực tiếp làm mới
được. Bây giờ nàng thả lỏng toàn thân, không được nghĩ đến chuyện khác, yên
lòng xuống thì được rồi."
Trầm Ngọc Thanh thấy thâm tình trong mắt hắn, trong lòng cảm thấy muôn phần an
ủi. Mở miệng nói: "Chàng lại muốn giở trò gì đây?" Nói xong toàn thân thả
lỏng, im lặng nhìn hắn.
Hoa Tinh thu lại biểu tình phù phiếm, trên mặt lộ ra thần sắc nghiêm túc. Nhẹ
nhàng bước ra đằng sau Trầm Ngọc Thanh, Đưa mắt nhìn Liễu Vô Song và Dư Mộng
Dao. Hữu thủ liền ấn nhẹ trên lưng Trầm Ngọc Thanh. Liễu Vô Song và Dư Mộng
Dao yên lặng nhìn hắn, không chút lo lắng hắn sẽ hại Trầm Ngọc Thanh, bởi vì
trong thiên hạ chẳng thể có nam nhân nào cam lòng làm hại nàng. Huống hồ lại
là Hoa Tinh. Phu quân của mình.
Trầm Ngọc Thanh buông lỏng toàn thân, trong lòng bình tĩnh. Lúc đầu nàng đã
thấy được Hoa Tinh thực sự yêu mình, tuyệt sẽ không hại mình, đồng thời nàng
cũng tin vào nhãn thần của mình, nàng không nhìn sai người, bằng không nàng
cũng không đem bản thân giao hết cho hắn, bằng lòng làm kiều thê của hắn. Bởi
vì như vậy, hồi nãy khi nàng nhìn thấy vẻ khó chịu của Hoa Tinh, đã không nhịn
được lòng yêu mà nhè nhẹ lay động thân thể, để hắn cảm thụ vẻ mềm mại mỹ lệ
của mình.
Tay Hoa Tinh đè tại huyệt mệnh môn của Trầm Ngọc Thanh, một cỗ chân khí kỳ đặc
không dễ phát hiện, vận chuyển mau lẹ, nháy mắt chảy qua kinh mạch toàn thân
nàng. Trầm Ngọc Thanh chỉ cảm giác được một cỗ chân khí rất yếu đang nhanh
chóng lưu động bên trong cơ thể, dòng chân khí đi đến đâu, kinh mạch ban đầu
tức thì trở nên rộng lớn. Rất nhiều mạch nghẽn trước đây luyện công vô pháp đả
thông, bất tri bất giác đều đã thông suốt, thực là kỳ quái vô tỷ.
Tùy dòng chân khí lưu động càng lúc càng nhanh, kinh mạch toàn thân của Trầm
Ngọc Thanh cũng dần dần trở nên lớn. Lúc Trầm Ngọc Thanh cảm thấy toàn thân
khoan khoái, chỉ thấy cả người nàng rung động, trên mặt lộ ra một chút thống
khổ, nhưng rất nhanh đã biến mất, ngay sau đó là vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ đến
khó tin. Khiến hai nữ tử đứng quan sát thấy thế bất giác lo âu, không biết
nàng phát sinh việc gì.
Nhẹ nhàng rút tay lại, Hoa Tinh vòng tới trước mặt Trầm Ngọc Thanh, vẻ thâm
tình nhìn nàng. Thần sắc kinh hỉ trên mặt Trầm Ngọc Thanh vẫn còn chưa tan
hết, cứ như thế nhìn hắn, dịu dàng cười nói: "Thanh nhi đa tạ phu quân yêu
mến."
Vài chữ ngắn ngủi, lại nói ra rất nhiều ý nghĩa. Ít nhất từ thời điểm này,
Trầm Ngọc Thanh chân chính từ nơi sâu thẳm trong tim, đã coi hắn là phu quân
duy nhất của đời mình. Từ hai chữ Thanh nhi ấy có thể nhìn ra, trước đây nàng
chưa từng gọi hắn như thế, biểu thị bên trong nội tâm đối với hắn vẫn có một
chút không xác định.
Hai nữ tử ở một bên đang im lặng nhìn, đều cảm thấy rõ ràng biến hóa của Trầm
Ngọc Thanh. Cũng hiểu ra tâm ý lúc này của nàng. Trong ba nữ tử nếu luận về
tài trí sáng suốt, Trầm Ngọc Thanh không thẹn xếp thứ nhất, tiếp đến là Dư
Mộng Dao, vì nàng cũng là viện chủ của "Phượng Hoàng Thư Viện". Sau cùng mới
là Liễu Vô Song, Liễu Vô Song hiệu xưng là Y Thánh, tâm địa thiện lương, ôn
nhu mỹ lệ, cho người ta cảm giác mềm yếu, khiến nam nhân luôn không nhịn được
muốn ôm nàng vào lòng mà thương yêu che chở, không nhẫn tâm để nàng chịu nửa
điểm ủy khuất nào.
Hoa Tinh nhìn Trầm Ngọc Thanh, gương mặt nghiêm túc hiện ra chân tình nồng
nàn, nhẹ giọng nói: "Phu quân chỉ hy vọng nàng vĩnh viễn bình an và vui vẻ,
bây giờ nàng nên nhân cơ hội vận công điều tức nhiều hơn mới được."
Trầm Ngọc Thanh liếc nhìn hai thiếu nữ nói: "Còn bọn họ? Phu quân cũng muốn
làm giống vậy ư?"
Hoa Tinh nói: "Vi phu há có thể nặng bên này nhẹ bên kia, ta cũng thương yêu
bọn họ như nàng, trong lòng ta, ba người bọn nàng vĩnh viễn là tình yêu lớn
nhất của đời ta. Nàng cứ yên tâm điều tức đi." Trầm Ngọc Thanh nghe nói, ánh
mắt hàm tình im lặng nhìn hắn, rồi ngồi xếp bằng trên đất vận công điều tức.
Hai nữ tử còn lại đều có chút không hiểu nhìn hắn, không rõ giữa hai người đáo
để phát sinh chuyện gì. Hoa Tinh nhìn hai nàng, nhẹ giọng nói: "Chẳng qua vừa
rồi ta có một phương pháp đặc thù, đả thông kinh mạch toàn thân của y, sau
cùng đả thông hai mạch Nhâm Đốc, khiến cho công lực của y đại tăng. Chân khí
từ nay có thể tuần hoàn không dứt."
Hai nữ tử nghe xong trên mặt lộ ra biểu tình bất khả tư nghị. Hoa Tinh rất bí
ẩn, trên người hắn bao phủ một tầng khí tức huyền bí, khiến người ta nhìn
không thấu. Trong sự nhận thức của hai nữ tử, người luyện võ nếu muốn đả thông
Nhâm Đốc nhị mạch là một việc cực kỳ khó khăn, ngoài việc có sư phụ giỏi, học
thành nội công tâm pháp thượng thừa ra, hơn nữa cần phải có nhiều thời gian.
Đối với người võ lâm lại nói, nếu muốn đả thông hai mạch Nhâm Đốc, mà không có
ba mươi năm khổ luyện, thì điều đó là không có khả năng. Trong võ lâm có vô số
người suốt đời không có cách nào đả thông " Nhâm Đốc nhị mạch, để tiến vào
giai đoạn cao thủ chân chính. Tương đối mà nói, chỉ cần đả thông hai mạch Nhâm
Đốc, công lực sẽ đột Phi mãnh tiến, có khả năng tiến vào xếp trên Địa Bảng.
Thử nghĩ mà xem, điều đó rất khó, nhưng thực không ngờ, ở trong tay Hoa Tinh
lại dễ như vậy. Hai nữ tử há có thể không kinh ngạc.
Hoa Tinh thấy vẻ mặt của hai nữ tử, biết được sự kinh ngạc trong lòng bọn họ.
Nhìn hai nữ tử, trên mặt Hoa Tinh lại lộ ra nụ cười. Bước đến bên cạnh Dư Mộng
Dao, Hoa Tinh nhẹ nhàng ôm vai nàng, thấy nàng đã hồi lại tinh thần, cười khẽ
nói: "Dao nhi cảm thấy kinh ngạc lắm hả? Tý nữa phu quân cũng phải đả thông
kinh mạch cho nàng và Vô Song, khi chưa đến thời điểm tốt nhất bọn nàng không
nên bộc lộ thái quá võ công của mình, biết không? Bây giờ phu quân mệt rồi,
trước tiên ôm Dao nhi nghỉ một lát được không?" Đối với hai nữ tử, Hoa Tinh
lại khôi phục thần tình trước đây, nụ cười nhạt trên mặt lộ ra một chút đắc ý.
Dư Mộng Dao nhìn nụ cười của hắn, biết hắn lại muốn chiếm tiện nghi rồi. Nghĩ
một cách tỷ mỉ, hắn rõ là vẫn còn để cho người ta vừa yêu vừa giận, khuôn mặt
anh tuấn thật hấp dẫn người khác, thêm vào một chút tà khí, càng tăng ba phần
mị lực, khiến người ta không tự giác hãm nhập vào lời ngon tiếng ngọt của hắn.
Lại còn tính cách của hắn lúc thì ôn văn nho nhã, lúc thì tà dị thất thường,
khiến người ta cảm thấy mờ mịt. Bất giác sản sinh hiếu kỳ đối với hắn, cuối
cùng từ từ rơi vào vòng tay hắn.
Dư Mộng Dao im lặng mặc cho hắn ôm, khẽ khẽ tựa đầu vào lòng ngực hắn, không
nhịn được nhắm mắt lại. Một loại cảm giác hạnh phúc xuyên khắp toàn thân,
khiến người ta không muốn tỉnh lại. Hoa Tinh nhìn Liễu Vô Song, thấy nàng đang
nhìn mình ưu oán, dường như lấy làm kỳ mình lạnh nhạt với nàng. Thần tình đau
đớn động người nhìn đến mức khiến tâm đầu Hoa Tinh phát sốt, hết chịu đựng nổi
hai tay dùng lực ôm chặt mỹ nhân vào lòng.
Đồng thời truyền âm nói với Liễu Vô Song: "Vô Song muốn phu quân, phu quân
cũng muốn Vô Song mà. Đến giờ phu quân vẫn còn không nhịn được dư vị Vô Song
mỹ lệ động người. Đợi phu quân đả thông kinh mạch cho Dao nhi, rồi cưng nàng
nữa."
Liễu Vô Song đỏ mặt, càng thêm ba phần kiều diễm, ngó hắn một cái, quay người
lại nhìn Trầm Ngọc Thanh. Hiển nhiên là để hắn và Mộng Dao có cơ hội một mình.
Hoa Tinh thấy nàng quay người đi, trong lòng ngầm cảm kích, nghĩ rằng nhất
định phải yêu thương nàng hơn. Nhìn Mộng Dao trong lòng, Hoa Tinh có một chút
tự hào. Ba nữ tử trước mặt, vô luận người nào cũng là tuyệt thế mỹ nhân danh
mãn thiên hạ, sao mà mình quá may mắn có được bọn họ, có thể nhẹ nhàng ôm họ
vào lòng, mặc sức yêu thương bọn họ.
Hoa Tinh gạt bỏ mọi việc, dịu dàng ôm Mộng Dao. Hữu thủ nhẹ nhàng vuốt ve trên
lưng nàng, cảm thụ sự mềm mại mượt mà ấy, xúc cảm vô cùng kỳ diệu. Miệng ghé
sát bên tai Mộng Dao nói khẽ: "Dao nhi của ta rất đẹp! Cho phu quân thương yêu
nàng nhé." Nói xong, hữu thủ nhẹ nhàng lướt xuống tuyết đồn nở nang của Mộng
Dao, chầm chậm dùng lực vuốt ve xoa bóp.
Hoa Tinh chỉ cảm thấy đàn tính Phi thường, tuyết đồn của Mộng Dao tuyệt cực,
vào tay trơn mịn, mượt mà đầy đặn. Mỹ diệu không thể tả, trong lòng Hoa Tinh
cao hứng cùng cực, hữu thủ dùng lực mân mê hai nửa cung tròn ấy.
Lại nói Dư Mộng Dao yên lặng tựa đầu vào ngực hắn, cảm thấy ma thủ hắn đang
giở trò xấu, không nhịn được thân thể nhẹ nhàng lắc lư, tránh né ma thủ ấy.
Lần đầu tiên, ngọc nhũ non mềm mà lại đầy đặn mỹ lệ đó, bất giác ma sát nhẹ
nhàng nơi ngực Hoa Tinh, khiến hắn cảm thấy mỹ diệu vô bì. Mà ở dưới tuyết đồn
vểnh lên ở trong tay hắn đang đong đưa sang hai bên, càng làm Hoa Tinh cảm
thấy diệu không thể tả, hưng phấn cùng cực.
Dư Mộng Dao xấu hổ vô bì, từ nhỏ đến lớn, hôm nay là lần đầu tiên bị một nam
nhân vuốt ve sờ mó. Tuy rằng đó là phu quân tương lai của mình, nhưng thân thể
hai mươi năm băng thanh ngọc khiết của mình, bị phu quân tùy ý vuốt ve, trong
lòng cũng cực kỳ xấu hổ. Huống hồ còn có Vô Song tỷ trong phòng, nói không
chừng y đang nhìn mình, nghĩ đến đây, mặt ngọc đỏ rực, đầu càng vùi sâu hơn.
Ngọn đèn dầu trên bàn bất thường bùng lên ánh lửa, hệt như tay của Hoa Tinh,
bất thường vuốt ve nơi mẫn cảm của Mộng Dao.
Trong phòng một khối yên tĩnh, ngay cả tiếng hô hấp cũng rất nhỏ. Trong phòng
nhỏ im ắng này, chan chứa dụ hoặc vô bì và phong quang rực rỡ. Chính xác là:
Phong quang ở đây độc hảo!