Tiêu Dao


Người đăng: kaisfa

Hà Nội, năm 2056

Tại ngoại thành, trong một căn phòng trọ nhỏ đầy bừa bộn với những bản thiết
kế được vất lung tung trên bàn trên giường, một chàng trai trẻ đang say mê
trên máy vi tính bỗng nhiên đập bàn: " Đậu *, tay tác giả chết tiệt đang tới
hồi gay gấn tự nhiên hết truyện, cmn ".

Chàng trai trẻ tên Tiêu Dao, là một người đơn độc. Từ bé sống trong trại trẻ
mồ côi, tại một nơi thiếu thốn về điều kiện học hành hắn vẫn phấn đấu trở
thành kỹ sư chế tạo vũ khí. Ngoài sở thích với công việc ra hắn còn có sở
thích đọc truyện tiên hiệp' huyền ảo.Và hắn ghét nhất là đọc truyện đang tới
hồi hay thì tác giả làm cái rụp phát hết truyện.

Sau một hồi làu bàu chửi rủa tác giả, hắn lười biếng đứng đậy với tập nghiên
cứu xuống ngồi ra để xem xét.

Bỗng hắn thầy một viên ngọc bội được kẹp trong giá sách liên mừng rỡ kêu lên:
" A ha, ngọc bội gia truyền "

Đây là một viên ngọc bội màu tím hình tròn trông khá là cũ kỹ bên trên khắc
mấy chữ kỳ quái. Viên " Ngọc bội gia truyền" được tìm thấy cùng hắn trong
chiếc giỏ hắn nằm được đặt tại cổng trại trẻ mồ côi khi chưa đầy 1 năm tuổi.

Hắn cầm viên ngọc bội lên và lẩm bẩm: " Trong truyện nhân vật chính hay vì mấy
đồ gia truyền hay mấy cái thứ kỳ quái mà xuyên việt, biết đâu cái viên ngọc kỳ
quái này có ngày đưa mình xuyên việt thì sao".

Nghĩ tới đấy hắn bỗng bật cười lắc đầu định để viên ngọc xuông bàn nhưng do dự
một chút liền mở ngăn kéo lấy ra cuộn kim chỉ: " Thử một chút xem sao, cũng
không đau lắm"

Nói xong hắn liền rút ra cây kim cẩn thận đâm vào ngón tay trỏ, rồi nặn ra một
giọt máu nhỏ lên miếng ngọc, bắt chước trong truyện nhỏ máu nhận chủ. Nhưng
quan sát mãi mà viên ngọc chả có phản ứng gì.

Bực mình đứng dậy cầm viên ngọc định cất vào tủ, bỗng nhiên Tiêu Dao thấy đầu
ngón tay nhói đau, hắn nhìn lại thì thấy máu ở ngón tay trỏ đang chảy vào viên
ngọc và viên ngọc phát sáng. Hắn chỉ kịp bật thốt trong đâu " CMN chả nhẽ
truyền thuyết có thật" thì trước mắt tối sầm....
........
Chân Võ đại lục,

Trước căn nhà nhỏ tại một chân núi phía Đông thuộc Nam Việt quốc, có hai người
đàn ông, một người đang ngồi trước chiếc bàn đá còn một người đang đi đi lại
lại trước sân.

Người đàn ông ngồi trên chiếc bàn đá trạc 40 tuổi trông khá là trầm ổn thỉnh
thoảng đưa mắt về phía cửa nhà trong mắt loé lên chút lo lắng, nói :


  • Tiêu Hà lão đệ bình tĩnh, hai mẹ con không việc gì đâu


  • Bạch đại ca gần một canh giờ rồi mà sao vẫn chưa thấy gì, đệ không lo lắng
    sao được.


Người đàn ông thứ hai trả lời. Đây là một người đàn ông tầm 30 tuổi với mái
tóc dài buông thả tiêu sái, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ lo âu.

Bỗng nhiêu cửa bật mở, bà đỡ đi ra trên tay bồng đứa trẻ hô :


  • Đại nhân, đại nhân chúc mừng mẹ tròn con vuông, là con trai.
    Hai người lền mừng rỡ, Tiêu Hà rơi trước người bà đỡ vui vẻ bế lên con trai
    vui vẻ kêu lên : " Đại ca, đại ca là con trai, rất đáng yêu, trông rất giống
    đệ".

Người đàn ông họ Bạch cười sang sảng: " Chúc mừng lão đệ, chúc mừng lão đệ,
haha... ta xem đứa nhỏ lớn lên anh tuấn mà còn là kỳ tài luyện võ nữa chứ"


  • Cám ơn đại ca.


  • Tốt, ta đưa bà đỡ về xong vào thành mua thêm rượu tối nay phải chúc mừng
    một phen.


  • Vâng đại ca, tối nay phải sảng khoái


  • Được rồi đệ đưa đứa nhỏ vào nhà, với chăm sóc đệ muội ta đi nhanh rồi về


Nói xong người đàn ông họ Bạch liền đưa cho bà đỡ một túi tiền xong dẫn ra
khỏi cổng hướng phía thành đi về.

Tiêu Hà liền bế đứa trẻ đi vào trong nhà vừa đi vừa lẩm bẩm: " Kỳ lạ đứa nhỏ
này sinh ra tới giờ tại sao không hề khóc tiếng nào". Xong vỗ vỗ vào mông đứa
nhỏ


  • Con trai khóc đi nào.

Thấy đứa nhỏ trừng đôi mắt bé xíu nhìn mình như muốn nói " Dở hơi hay sao đang
yên đang lành bắt ca khóc" liên sửng sốt vỗ vỗ vào mông tiếp tục :


  • Con trai ngoan nghe lời khóc lên nào


  • Oa oa oa.....


Thấy thế Tiêu Hà mừng rõ cười cười. Bỗng nghe thấy tiếng " Hừ...." bực tức
quay ra liền thấy vị nữ tử xinh đẹp nhưng trên mặt vẫn đang mệt mỏi trên
giường đứng dậy trừng mắt


  • Thuý Dao nàng vẫn còn mệt, nằm trên giường, không lên đứng dậy


  • Hừ... ta không dậy chàng bắt nạt con trai ngoan à, đưa con trai cho ta.


Nói xong liền bế đứa nhỏ khỏi tay Tiêu Hà ôm vào lòng ôn nhu: " Con trai
ngoan, nín nào để mụ mụ lấy lại công bằng cho con...".

Quay ra liền trừng Tiêu Hà một mắt : " Từ nay nằm ngoài cửa ngủ không được
bước vào nhà" khiến Tiêu Hà rụt cổ vào cười làm lành

Kỳ lạ thay đứa trẻ nghe thấy thế không khóc nữa quay ra híp mắt nhếch miệng
cười giống như " Đáng đời, ai bảo nghịch ngu".

Tiêu Hà thấy đứa nhỏ như vậy liền mở to mắt biểu hiện bi phẫn " Ai...... chưa
chi đã vào hùa bắt nạt ba nó rồi"

Đứa trẻ này chính là Tiêu Dao, khi tỉnh dậy hắn thấy mình đã trở thành một đứa
trẻ. Sau một hồi nghịch ngu hắn đã xuyên việt. Không phải mơ vì khi cha hắn
Tiêu Hà vỗ vỗ hắn cũng cảm thấy hơi đau đau. Đây cũng không phải Trái Đất tại
vì ngôn ngữ ở đây không giống Trái Đất bởi vì ngôn ngữ này là cái thứ được ghi
trên viên ngọc bội gia truyền của hắn, cái ngôn ngữ kỳ lạ mà lúc ở trên Địa
Cầu hắn tra bao nhiêu năm không thấy.

Hắn cũng không hiểu sao lại hiểu nổi cái ngôn ngữ kỳ lạ này mặc dù mới đẻ ra
chưa tiếp xúc được với thế giới này bao lâu.

Trong lòng Tiêu Dao cũng khá là đắc ý tại vì ở thế giới này hắn có cha mẹ, có
người thân. Hắn còn là cái gì " Kỳ tài luyện võ nữa chứ', hắn hơn người khác
hắn đã có trí tuệ tri thức của kiếp trước, khởi đầu cao hơn mọi người hắn chắc
là hắn sẽ làm nên sự nghiệp tại thế giới này như các NVC trong những truyện
tiên hiệp mà hắn từng đọc.


Diêm Đế - Chương #1