Hạo Thiên Nộ


Người đăng: ๖ۣۜMɩêų༒๖ۣۜƮɧɩêภ༒๖ۣۜĐế

Hạo Thiên cặp mắt lạnh lùng như dã thú, nhìn chằm chằm ba người, giọng nói
lạnh băng:

-Các ngươi muốn chết.

Ba người nhìn thấy cặp mắt Hạo Thiên như dã thú nhìn chằm chằm, làm ba người
cả sống lưng lạnh lên, mồ hôi tiết ra.

Do sống tại U Lan sâm lâm cả hai năm nên khí tức cùng cặp mắt Hạo Thiên thiên
hướng hoang dã hung thú.

Người tuổi trẻ thiếu niên cố gắng giữ bình tĩnh nhìn Hạo Thiên nói:

-Ngươi đây muốn làm gì, ta nhưng là con trai trưởng của Tô gia, cha ta là Tô gia gia chủ. Ngươi biết Tô gia địa vị tại U Lan thành như thế nào không? Tô gia nhưng là một trong ngũ đại gia tộc tại U Lan thành. Ngươi như giết chúng ta, Tô gia sẽ điên cuồng trả thù. Tô gia nhưng có Lục giai Ma Vương tọa trấn.

Hạo Thiên nghe vậy liền nhíu mày một cái.

Hắn biết tại U Lanh thành, có ngũ đại gia tộc gồm: Tô gia, Lý gia, Lâm gia,
Tiếu gia cùng Phủ thành chủ.

Hắn không ngờ ba người trước mặt là người của Tô gia.

Tuy nói Tô gia có Lục giai Ma Vương tọa trấn nhưng Hạo Thiên cũng không sợ.

Hắn nhưng giờ đã là thành viên của U Lan tiểu đội, học viện chắc chắn sẽ không
để người khác đụng đến hắn. Chưa kể, hắn đã là Nhất giai Sơ kỳ Ma Vương, cộng
thêm Tiểu Hộ tu vi tương đương Nhị tinh hậu kỳ Ma Vương, thực lực bọn hắn cộng
lại nếu đối phương là Tam giai hay Tứ giai Ma Vương, Hạo Thiên tin tưởng bọn
hắn có năng lực chống lại, còn đối phương là Ngũ giai Ma Vương hay Lục giai Ma
Vương, Hạo Thiên cùng Tiểu Hổ có thể 100% chạy thoát được.

Hạo Thiên nhìn ba người, lạnh nhạt nói:

-Thì tính sao? Ngươi tổn thương Tiểu Hổ như thế nào thì ta liền trả lại như thế.

Vừa nói xong, từ lòng bàn tay của Hạo Thiên xuất hiện từng cây ngân châm được
ngưng tụ bằng ám ma lực.

Hạo Thiên chưởng vào đan điền ba người.

-“Aaaaaaaaaa”

Ba người thét thảm lên.

Người tuổi trẻ thiếu niên nhìn Hạo Thiên, gương mặt giận dữ nói:

-Ngươi, ngươi vậy mà phế ta, ngươi nhất định phải chết, Tô gia sẽ không tha cho ngươi.

Hai tên cận vệ của người tuổi trẻ thì gắng gượng dậy, kéo tên tuổi trẻ thiếu
niên đi.

Hạo Thiên không để ý đến ba người nữa, quay lại sờ sờ đầu Tiểu Hổ nói:

-Không sao rồi, không sao rồi, ta đã đuổi bọn họ đi. Ngươi bây giờ có thể đi được không?

Tiểu Hổ gật đầu, gắng gượng đứng dậy, Hạo Thiên thì đỡ Tiểu Hổ một bên. Cả hai
bước đi ra ngoài.

Bây giờ Hạo Thiên muốn dẫn Tiểu Hổ về nhà hắn.

Hắn đã đi hai năm rồi, cha hắn chưa biết tin hắn còn sống cho nên lần này hắn
dự định đi về báo tin cùng để Tiểu Hổ lại nhà. Hắn không muốn Tiểu Hổ để lại
Yêu thú viện nữa. Hắn sợ sự việc lại tái diễn lần nữa nên hắn dự định đem Tiểu
Hổ về nhà. Tiểu Hổ có thể vừa dưỡng thương, vừa bảo hộ cha hắn một thời gian.

….

Tại một góc phố nhỏ, trước căn nhà lụp sụp, Hạo Kha đang ngồi đốn cùi.

Gương mặt hắn già nua hơn hai năm trước. Làn da nhăn nheo, hóc mắt thâm quần.
Đầu tóc đã lấm chấm điểm bạc màu.

Hạo Thiên đến trước ngõ nhà, thấy Hạo Kha đang ngồi đốn củi, gương mặt mừng rỡ
mỉm cười, hắn vừa chạy vừa hô

-Cha.

Đây là tiếng gọi “Cha” cách xa hai năm mà đến giờ Hạo Thiên mới được gọi.

Tiểu Hổ thì đi chậm chậm phía sau.

Hạo Kha đang đốn củi, bỗng nghe tiếng gọi quen thuộc mà từ hai năm nay hắn đã
không được nghe một lần.

Hắn ngoảnh mặt lại, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, tuy tướng người có cao
lên, nhưng hắn vẫn nhận ra. Đây là con trai hắn, con trai hắn vẫn còn sống.
Hạo Kha mừng rỡ, vứt rìu xuống, chạy tới Hạo Thiên.

Bàn tay giang rộng ôm Hạo Thiên vào lòng. Nước mắt của cả hai tràn ra, ướt áo
lẫn nhau.

Hạo Kha vừa mừng vừa nói:

-Hạo Thiên, con vẫn còn sống, vẫn còn sống à. Cha không phải là đang nằm mơ chứ?

Giọng Hạo Kha run run, Hạo Thiên nghe mà không kìm lòng được, nước mắt tràn ra
thêm, cố gắng nói:

-Cha, con còn sống, con còn sống, đây là thật không phải mơ. Cha, con rất nhớ người, con rất nhớ.

Hạo Kha xác nhận là bản thân không phải mơ, mà là sự thật thì càng vui mừng,
kéo Hạo Thiên vào nha nói chuyện.

Cả hai ngồi xuống bàn, Hạo Kha cầm tay Hạo Thiên nói:

-Ngươi hai năm nay ở đâu ? Sống ra sao? Bản thân có ăn đủ không? Có bị đói không? Có mặc đủ không?...?....?

Một loạt câu hỏi han từ Hạo Kha, Hạo Thiên mỉm cười, từ từ trả lời từng câu
hỏi cho Hạo Kha.

Dong dài một buổi cuối cùng nói xong.

Hạo Kha nhìn Hạo Thiên mỉm cười nói:

-Hạo Thiên, chắc giờ ngươi cũng đói rồi, đợi ta một lát, ta đi nấu bữa ăn.

Không đợi Hạo Thiên trả lời, Hạo Kha đứng dậy xuống bếp làm đồ ăn.

Hạo Thiên thì bản thân hắn vòng vòng quanh nhà, cùng Tiểu Hổ chơi đùa.

Sau một tiếng, trên bàn đã dọn đầy đồ ăn “phong phú” gồm cơm, rau luột, nước
chấm, cùng hai con cá.

Hạo Thiên khóe mắt ướt át nhìn Hạo Kha.

Hạo Kha cười nói:

-Ăn đi.

Hạo Thiên gật đầu, chăm chú vào ăn.

….

Ban đêm, Hạo Thiên ngồi xếp bằng trên giường, cầm một viên nhân cấp linh quả,
nhai vào trong miệng.

Nguồn ám ma lực mạnh mẽ tràn vào trong người, từng ngõ ngách trong cơ thể. Hắn
vội vàng luyện hóa chúng.

Bởi vì Hạo Thiên đã là Ma Vương, cho nên, mỗi lần tiến một giai rất khó khăn,
không phải giống nhưng lúc Hạo Thiên tại Ma Sư cảnh giới, hấp thu ma lực trong
thiên địa có thể nhanh chóng tăng tu vi được. Hấp thu trong thiên địa ma lực
thì Ma giả bình thường cần ít nhất một năm mới tăng được một giai.

Hạo Thiên không muốn lãng phí thời gian nhiều nên hắn sử dụng linh quả để tăng
nhanh chóng tu vi hơn. Đương nhiên, hắn không phải mỗi lần tu luyện đều phải
sử dụng linh quả mà là cứ cách một tuần hắn mới sử dụng một lần.

Tiểu Hổ thì nằm xấp dưới giường mà ngủ say xưa.

…..

Sáng sớm, Hạo Kha đã sớm thức dậy chuẩn bị thức ăn cho Hạo Thiên.

Hạo Thiên sáng nay thức dậy, thấy hôm nay Hạo Kha tinh thần sảng khoái hơn mọi
khi thì mỉm cười.

Có lẽ vì Hạo Thiên trở về, làm cho Hạo Kha vui vẻ hơn.

Hạo Thiên ăn sáng xong, lại bồi cạnh Hạo Kha.

Hạo Kha vừa cùng Hạo Thiên nói chuyện, vừa vui đùa với Tiểu Hổ.

Tuy lần đầu tiên sống cùng yêu thú nhưng Hạo Kha không có sợ hãi như mọi
người.

Hắn tuy là không sở hữu ma lực nhưng bởi vì có Hạo Thiên bên cạnh cùng với Hạo
Thiên đã từng kể về hoàn cảnh của Tiểu Hổ cho nên Hạo Kha rất quý Tiểu Hổ. Mặt
cười cười vuốt ve nói chuyện với nó.

…..

Hạo Thiên bồi Hạo Kha một tuần lễ. Sau đó thì bản thân hắn hướng về U Lan sâm
lâm mà đi.

Hắn còn cần phải chiến đấu nhiều hơn để có thể thuần thục với tu vi hiện tại
cùng với các kỹ xảo mà Mạc Thiên Cơ đã dạy cho hắn.

Tuy Hạo Thiên đã có thể thành thạo kỹ xảo mà Mạc Thiên Cơ chỉ dạy nhưng đây
chỉ là thành thạo. Trong chiến đấu cần áp dụng dưới mọi trường hợp cho nên hắn
cần phải chiến đấu.

Hạo Thiên đi thẳng ra cổng thành, tiến về U Lan sâm lâm.

Hạo Thiên không biết là tại hắn đi ra thành một khắc kia liền có người nhìn
hắn xong chạy về một phương hướng.

….

Đây là một căn phòng to lớn, bày biện đầy đủ đồ quý hiếm.

Nằm trên giường là một người tuổi trẻ thiếu niên. Nếu Hạo Thiên nhìn thấy
người này liền nhận ra đó là người mà lần trước làm tổn thương Tiểu Hổ.

Xung quanh người tuổi trẻ thiếu niên là hai tên hộ vệ mới cùng với một người
đàn ông trung niên, tướng mạo hao hao giống với người tuổi trẻ thiếu niên. Đây
là Tô gia gia chủ Tô Thành.

-Bẩm báo gia chủ, thiếu gia, thuộc hạ nhìn thấy hắn đã đi ra thành, hướng về phía U Lan sâm lâm mà đi.

Một người chạy tới bẩm báo.

Người tuổi trẻ thiếu niên nghe vậy, gương mặt dữ tợn nhìn về Tô Thành nói:

-Cha, ngươi phải kêu người bắt hắn về đây cho ta. Ta cần phải hành hạ hắn, để hắn biết cảm giác sống không bằng chết.

Tô Thành nhìn con trai hắn nói:

-Viên nhi, ngươi không cần lo, ta sẽ phái tam trưởng lão đi bắt hắn về cho ngươi. Ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi.

Tô Thành nói xong nhìn về hai tên hộ vệ nói:

-Các ngươi ở đây canh giữ thiếu gia.

Sau đó hắn hướng ra ngoài đi.

Tô Viên nghe vậy liền cười ha hả. Hắn biết tam trưởng lão có tu vi là Nhất
giai đỉnh phong Ma Vương. Có tam trưởng lão đi thì Hạo Thiên 100% bị bắt về.


Địa Cầu Dị Giới - Chương #16