Hạo Thiên


Người đăng: ๖ۣۜMɩêų༒๖ۣۜƮɧɩêภ༒๖ۣۜĐế

Địa Cầu – mảnh đại lục trung tâm của tinh không vũ trụ.

Tại đây, cuộc sống con người đa dạng, đa màu sắc.

90% con người tại đây sở hữu ma lực trở thành Ma lực sư hay còn được gọi là Ma
giả, 10% còn lại trong số đó thì không sở hữu ma lực thì con đường tu luyện
thành Ma giả vô duyên.

......

Trên Địa Cầu, có vô số Vương Quốc, Đế Quốc, Liên minh, Hiệp hội, ... Những thế
lực này, chưởng khống toàn bộ Địa Cầu.

Ngoài con người ra, mảnh đại lục này còn có vô số yêu thú. Chúng là những sinh
vật tàn bạo, khát máu luôn lấy con người làm thức ăn là chính.

Hằng năm, các Vương quốc, Đế quốc, Liên mình, Hiệp hội đều cử ra vô số Ma giả
săn giết yêu thú trong và lân cận các vùng nông thôn, thành thị.

……

Paris Vương Quốc – Đây là một vương quốc nằm tại phía Nam của Địa Cầu.

Tại đây quanh năm se lạnh, chỉ có vào đầu mùa xuân thì có chút nắng ấm.

Hôm nay, ngày đầu tiên trong năm, ánh nắng đã bắt đầu lan tỏa trên vương quốc.

U Lan thành – thành trì được bao trùm bởi những bông hoa đẹp đẽ, là một trong
mười thành trì nổi tiếng của Paris Vương Quốc.

Hôm này là ngày trọng đại của U Lan thành.

Những đứa trẻ vừa đầy đủ sáu tuổi sẽ được cha mẹ của chúng đưa đến U Lan học
viện trắc thí ma lực. Những đứa trẻ nào trắc thí có ma lực sẽ được phép học
tập tại đây, còn những đứa trẻ trắc thí không có ma lực sẽ không được phép học
tại đây mà phải đăng kí trường dành cho những

người không có ma lực.

Tại trước cổng học viện đứng năm hàng ngang, mỗi hàng ngang là hai mươi đứa
trẻ sáu tuổi. Đây là những đứa trẻ vừa đủ sáu tuổi đến U Lan học viện để trắc
thí lần này.

“Kẹt”

Cánh cổng màu vàng to lớn mở ra, một trung niêm nam tử hiên ngang bước ra.

-Mọi người tốt. Ta là người phụ trách trắc thí ma lực lần này của học viện. Bây giờ, mọi người im lặng, ta đọc đến tên ai thì người đó bước lên đằng trước.

-Vương Nguyên.

Tiếng gọi vừa dứt, một đứa bé mập mạp chạy lên hô :

-Dạ có.

Trung niêm nam tử mỉm cười gật đầu, từ tay suất hiện ra một viên đá đưa lại
trước trán của Vương Nguyên nói:

-Bây giờ, ngươi có thể tập trung tinh thần tiếp xúc với Cảm ứng thạch rồi.

Vương Nguyên gật đầu, nhắm mắt lại, trán cụng vào viên đá.

“Cạch”

Viên đá đang yên tĩnh, bỗng nhiên suất hiện một luồng sáng màu đỏ tỏa ra, bao
trùm xung quanh Vương Nguyên.

Thấy cảnh tượng như vậy, mấy đứa trẻ khác đều ồ lên với vẻ mặt ước ao. Trong
khi đó, trung niên nam tử mỉm cười gật đầu nói :

-Không tệ, Hỏa ma lực. Chúc mừng ngươi, bây giờ người đã là một tên Ma giả. Bây giờ hãy đứng qua bên cạnh đi.

Vương Nguyên gục đầu sau đó liền lui qua bên cạnh trung niên nam tử mà đứng.

-Tiếp theo, Nhược Lan.

…..

Lần lượt, lần lượt từng đứa trẻ được trung niên nam tử gọi lên. Từ ban đầu
đứng đằng ấy chín mươi chín đứa đến bây giờ, chỉ còn lại có một đứa

là chưa được gọi lên.

Đó là một bé trai với gương mặt gầy gò, đôi mắt long lanh, thuần khiết, làn da
trắng, mặc một bộ đồ rách rứa. Hiện giờ, trong lòng nó đang rất háo hức được
trung niên nam tử gọi tên.

-Hạo Thiên.

Vừa nghe đọc đến tên nó, nó nhảy lên như điên, chạy lại trung niên nam tử.
Không chờ đợi trung niên nam tử dặn dò, nó liền tự nhắm mắt, tập trung tinh
thần rồi lấy cái trán cụng vào viên đá.

“Cạch”

Một luồng sáng màu đen từ trong viên đá tỏa ra, bao bọc xung quanh Hạo Thiên
lại. Nếu có người tinh mắt nhìn kĩ thì sẽ thấy, trong luồng sáng màu đen, còn
có kèm một vệt sáng màu trắng lóa nhưng đáng tiếc không có ai nhận ra được
điều này ngoài nó ra.

-Tốt rồi, Ám ma lực. Chúc mừng ngươi đã thức tỉnh rồi Ám ma lực, ma lực hi hữu à nha. Bây giờ cũng đứng qua một bên đi.

Trung niên mỉm cười với Hạo Thiên xong quay đầu lại, lướt nhìn một vòng rồi
nói:

-Bây giờ, những người thức tỉnh ma lực thì một tháng sau có thể đến học viện đăng kí nhập học, còn những người còn lại thì không cần phải đến đăng kí. Mọi người có thể về rồi.

Nói xong trung niên đi vào học viện, đóng cổng lại.

Cổng đóng lại, những đứa trẻ liền giải tán, trở về.

…..

Tại cuối một góc phố nhỏ, trong căn nhà lụp sụp.

Hạo Thiên đang ngồi ăn cùng một nam tử tuổi tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy.
Người nam tử này trên gương mặt có nhiều nét rất giống Hạo Thiên. Nếu cạo đi
hàm râu nón, tóc cắt ngắn lại đi, thì mọi người sẽ nhận ra đây là cha của Hạo
Thiên, Hạo Kha.

Hạo Thiên cùng cha hắn, hai người sống nương tựa nhau tại khu ổ chuột của U
Lan thành.

Bữa ăn của hai người rất đạm bạc với một tô cháo loãng bự. Bữa ăn đang yên
tĩnh thì một tiếng thờ dài phát ra, đây là thanh âm của cha Hạo Thiên, Hạo Kha
:

-Hạo Thiên à, con thật sự muốn vào U Lan học viện học tập thật sao.

Hạo Thiên gật đầu “ ừm “ một tiếng nhỏ.

Hạo Kha thấy vậy lại nói tiếp :

-Vậy con thức tỉnh rồi ma lực gì?

Hạo Thiên vươn bàn tay phải ra, nấm đấm bé nhỏ đưa lên, sau đó từ trong nấm
đấm nhỏ đó, tản ra từng sợi khí màu đen.

Hạo Kha thấy vậy liền gật đầu nói:

-Ám ma lực, không tệ là ma lực hi hữu à.

Hạo Thiên lúc này bỗng dưng hỏi:

-Cha, một người có thể thức tỉnh hai loại ma lực không vậy ?

-Cái này thì có, nhưng rất hiếm à. Trong hàng tỉ người trên Địa Cầu thức tỉnh ma lực thì sẽ có xác suất một người sẽ thức tỉnh hai loại ma lực à.

Đang nói tới đây, Hạo Kha như suy nghĩ đến cái gì bỗng nhiên đứng dậy, giọng
nói run run:

-Không lẽ…

Hạo Thiên gật đầu, đưa bàn tay trái lên, từ trên bàn tay, tỏa ra từng sợi khí
màu trắng.

-Đây đây… là… Quang ma lực. Hai loại ma lưc, còn lại là Quang và Ám ma lực nữa à. Hai loại luôn luôn khắc chế nhau vậy mà xuất hiện trên người con. Thật khó có thể tin à. Trên Địa Cầu, tuy có suất hiện người thức tỉnh hai loại ma lực, nhưng không có người nào thức tỉnh hai loại ma lực khắc chế nhau à. Vậy mà suất hiện trên người con. Thật bất khả tư nghị. Hạo Thiên, từ giờ trở đi, hứa với cha, sẽ không dùng đến năng lực từ Quang ma lực. Con chỉ được phép dùng nó khi nào con gặp nguy hiểm đến tính mạng hoặc khi con đã là một cường đại Ma giả. Chỉ cần con hứa

với cha, cha sẽ đáp ứng cho con đi U Lan học viện học tập.

Hạo Thiên thấy vậy liền mừng rỡ gật đầu nói:

-Vâng cha.

-Tốt, tốt,Thiên nhi, có một đạo lý mà con nên biết, cây cao hơn rừng, phong tất phá chi, một người quá mức ưu tú, tương ứng cũng sẽ có càng nhiều kiếp nạn, bởi vì, trong thiên hạ có quá nhiều người đố kị người có thiên phú bất phàm. Nếu như là bị người biết được, khó tránh khỏi sẽ có càng cường giả đối với ngươi sinh lòng ác ý, cho nên, người ngàn vạn không thể để lộ ra bản thân có hai loại ma lực cho người thứ ba biết.

Hạo Thiên gật đầu.

Hạo Kha lại dặn dò Hạo Thiên vài điều rồi lại tiếp tục bữa ăn.

….

Một tháng liền trôi qua rất nhanh. Hôm nay là ngày mà Hạo Thiên cùng những đứa
trẻ cùng lứa sẽ phải đi đăng kí nhập học tại U Lan học viện.

Hôm nay, Hạo Thiên thức dậy thật sớm để đi đăng kí nhập học. Vừa ra khỏi
phòng, Hạo Thiên đã thấy cha hắn đang nấu bữa sáng.

Hôm nay, đồ ăn sáng có lẽ là “phong phú” nhất từ trước đến nay mà nó từng được
ăn. Trên bàn, thay bằng tô cháo loãng là bằng một tô cơm trắng to, kèm theo
vài củ khoai mỳ hấp chín.

Hạo Thiên vừa nhìn liền ào chạy lại, ngồi ăn ngấu nghiến.

Hạo Kha ngồi cạnh, mỉm cười nhìn Hạo Thiên ăn, nói:

-Ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn. Ăn xong, cha đưa đi đăng kí nhập học. Nhớ những gì cha đã dặn ngày hôm qua.

Hạo Thiên vừa ăn vừa gật đầu lia lịa.


Địa Cầu Dị Giới - Chương #1