Dạ Cô Hàn.


Người đăng: ✧๖ۣۜHope๖✧

Dạ Cô Hàn, một thiên huyền cường giả độc lai độc vãng. Ai ai cũng biết hắn
chưa thân cận với ai bao giờ, tính tình quái gở, tâm ngoan thủ lạt, một khi
xuất kiếm dưới tay chưa có người sống. Nhưng mọi người không biết rằng vị kiếm
khách quái gở này năm đó cũng từng là một thiếu niên đa tình anh tuấn tiêu
sái.

Càng ít người biết rằng, Dạ Cô Hàn và đương kim hoàng hậu Mộ Dung Tú Tú trước
kia từng là một đôi thanh mai trúc mã. Nhưng gia tộc của Dạ Cô Hàn không hiểu
làm sao trong một đêm suy tàn, xóa tên trong kinh thành, Dạ Cô Hàn cũng trở
thành tiểu nhân vật Văn Bất Danh (ý không có danh tiếng gì). Năm đó Mộ Dung
thế gia quyền lực che trời dĩ nhiên không để cho nữ nhân lấy một tên ngân phẩm
huyền giả nghèo kiết xác không có chút địa vị gì. Mộ Dung gia tộc ngang ngược
cản trở hai người rốt cục một đôi tình nhân thề non hẹn biển phải chia ly. Dạ
Cô Hàn buồn rầu ra đi, Mộ Dung Tú Tú hết sức bi thương mấy lần muốn tự sát
nhưng đều có người cứu kịp thời. Không biết làm sao lại có tin Dạ Cô Hàn đã
chết, Mộ Dung Tú Tú mất hết niềm tin, dưới sự khổ công khuyên bảo của cha mẹ,
rốt cuộc cũng chịu để cho gia tộc an bài, vào cung cùng đương kim hoàng đế
thành thân, mấy năm sau trở thành quốc mẫu của Thiên Hương quốc. Dạ Cô Hàn ra
đi mười năm, kiếm thuật đại thành, huyền khí tu vi đạt tới Thiên huyền cảnh
giới, tự biết đã có thể xứng đôi với Mộ Dung Tú Tú, kích động quay trở về,
không ngờ thời gian như nước chảy, ruộng bể nay đã hoá nương dâu, người yêu
lúc trước đã trở thành đương kim hoàng hậu, Linh Mộng công chúa cũng đã được
bảy tuổi. Hai người gặp nhau, sầu lệ tuôn trào, như đứt từng khúc ruột.

Cửa hoàng cung sâu tựa biển, từ nay về sau Dạ lang chỉ là người qua đường!

Thiên ý khó lường, tạo hóa trêu ngươi.

Tâm ý Dạ Cô Hàn trở nên lạnh lẽo, tóc bạc trắng chỉ sau một đêm, tính tình
cũng bởi vậy mà đại biến, trở nên cô tịch tàn nhẫn, bất nhận thân tình. Nhưng
đối với nữ nhân của người yêu ngày xưa Linh Mộng công chúa lại đối xử vo cùng
trìu mến. Tuy rằng hắn đã thề từ nay sẽ không gặp Mộ Dung Tú Tú nữa nhưng
thường xuyên chơi đùa cùng tiểu Linh Mộng. Cũng chỉ có khi cùng với Linh Mộng
công chúa, khối băng giá Dạ Cô Hàn kia mới có thể tan ra. Thực ra, Dạ Cô Hàn
đã trở thành thủ hộ thần của Linh Mộng công chúa. Vô luận là ai, cho dù là
đương kim hoàng đế muốn trách mắng Linh Mộng công chúa, Dạ Cô Hàn cũng dám
ngang nhiên rút kiếm. Linh Mộng công chúa chính là ký thác duy nhất của Dạ Cô
Hàn, cũng là điểm yếu lớn nhất của vị lãnh huyết kiếm khách này. Chuyện này
vốn là một trong những bí mật bậc nhất của hoàng thất, cho nên người đứng sau
những tên sát thủ này không biết, nếu không cũng không ngu đến mức phái ra hai
tên kim phẩm huyền giả đi ám sát, thậm chí chưa chắc đã có lần ám sát này. Cho
dù muốn ám sát, ít nhất cũng phải có hai vị thiên huyền cao thủ mới xong.

Dạ Cô Hàn đã xác định vị thần bí cao thủ kia sẽ không xuất thủ nhưng hắn cũng
không thể để những tên sát thủ đó rời đi nên quyết định hiện thân. Phàm là
muốn tổn thương Linh Mộng công chúa, vô luận là ai, ở trong mắt Dạ Cô Hàn chỉ
có giết không tha. Hắn chậm rãi xoay người, rút kiếm. Thân kiếm như linh xà
khẽ rung, lam sắc kiếm quang phát ra, mũi kiếm chậm rãi nâng lên, chỉ vào chín
tên sát thủ, sắc mặt lạnh lùng:

-Tử!

Chín tên sát thủ không nói gì, lúc trước chúng ta hỏi tiền bối có gì sai bảo,
chính là vì muốn thử ngươi, ngươi lại không lên tiếng, chờ chúng ta rút lui
lại xuất hiện ngăn cả, đây không phải là đùa giỡn sao ? Bọn hắn dĩ nhiên không
biết, chuyện tình sở dĩ không khớp như vậy vì căn bản là có hai người.

- Dạ Cô Hàn, muốn giết chúng ta là dùng kiếm, dùng miệng không được đâu.

Hai tên hắc y sát thủ đầu lĩnh càng nghĩ càng phẫn nộ, cho dù võ công của
ngươi cao hơn chúng ta rất nhiều nhưng không thể đùa giỡn người như thế. Tự
biết khó có thể sống sót, nên dũng khí trào lên, nói lời trào phúng. Thần sắc
Dạ Cô Hàn không đổi, vẫn lãnh khốc vô tình, ánh mắt như tên, thân hình cao
ngất như tùng, kiếm quang đột nhiên chớp động, lam sắc kiếm quang giống như
pháo hoa nổ bung, bao phủ khắp nơi, lấy hành động thực tế để đáp ứng yêu cầu
dùng kiếm giết người của tên thủ lĩnh sát thủ. Dùng võ mồm với người như hắn
là hành động của một tên xuẩn ngốc. Kiếm quang sáng lạn, mang theo lam sắc
quang thải, một kiếm chém ra, có cảm giác như mộng ảo, vẻ thương tâm đoạn
trường. Kiếm quang trong giờ phút này giống như sắc mặt của Dạ Cô Hàn,cô đơn
hiu quạnh. Dạ Cô Hàn cất bước, tung mình xuất kiếm. Cổ họng một tên ngân huyền
sát thủ gần hắn nhất xuất hiện một vệt máu, huyết vụ trong nháy mắt phun ra,
thấm vào làn lam sắc kiếm quang, huyết sắc cùng lam sắc hòa vào nhau khiến cho
trường giết chóc này trở nên cực kì mỹ lệ.

Một kiếm xuất ra, không gian xung quanh đều tắt tiếng! Tịch mịch.

Xác của tên sát thủ chậm rãi ngã xuống. Dạ Cô Hàn tóc bạc lại càng lộ vẻ cô
đơn tiêu điều, thân ảnh nháy mắt lại xuất hiện ở hai tên sát thủ khác, sát thủ
vừa rồi mới uy phong không ai bì nổi giờ trước mặt hắn lại như mấy con tò he
bằng đất nung, chịu không nổi một kích. Giống như ngân phẩm cao thủ có thể coi
cửu phẩm hạ nhân như con kiến thì thiên huyền cao thủ cũng coi kim, ngân phẩm
cao thủ như trò đùa. Hai đạo huyết quang lại lần nữa bắn ra, Dạ Cô Hàn vẫn như
cũ lạnh lùng lãnh khốc, huyết quang đầy trời mang theo lam sắc như ảo mộng
khiến không gian mang theo một vẻ quỷ mị. Kim ngân huyền giả chính diện đối
chiến với thiên huyền cường giả căn bản là lấy trứng chọi đá, ngay cả một tia
hy vọng nhỏ nhoi cũng không có, huống chi lại gặp Dạ Cô Hàn một cuồng nhân nổi
tiếng chém tận giết tuyệt, lãnh huyết, vô tình.

- Phong Khẩn, tản ra mà chạy!

Thủ lĩnh sát thủ hét lên một tiếng, sau đó biến mất vô tung, toàn thân như mũi
tên hướng về phía xa chạy trốn, năm tên sát thủ còn lại cũng như pháo nổ, chia
ra chạy, thoát được một người hay một người. Kết cục cuối cùng đáng để suy
nghĩ chính là chín tên sát thủ này có kẻ nào may mắn trốn thoát không ?

Dạ Cô Hàn thét dài một tiếng, thanh âm cũng đượm vẻ buồn thảm cô đơn, sát khí
dày đặc bao phủ không gian, kiếm quang lam nhạt tỏa lan, tựa như một khối ngọc
bích cực lớn tốc độ cực nhanh bay đi, lam sắc kiếm quang vừa xuất hiện, đã có
một tên sát thủ kêu lên thảm thiết. Trong sát na ngắn ngủi đó, bốn tên ngâm
phẩm sát thủ đã mất mạng, thi thể chưa rơi xuống đất, Dạ Cô Hàn đã vung kiếm
ngăn cản một tên kim phẩm thủ lĩnh. Hai tên sát thủ thủ lĩnh chính là hai
người có võ công cao nhất trong bọn, lại là chia ra hai hướng nam bắc bỏ chạy,
mặc dù lấy thực lực của Dạ Cô Hàn, giết chết bốn tên ngân phẩm sát thủ cũng
chỉ có thể ngăn cản một tên, về phần tên còn lại, hắn đành bất lực.

Quân Tà nằm dưới đất, một mắt hé mở xem náo nhiệt, thấy thần uy của Dạ Cô Hàn
trong lòng không yên, thực lực của Dạ Cô Hàn, nếu chính diện giao tranh, cho
dù là thực lực trước kia của Quân Tà cũng không địch nổi. Điều này không khỏi
làm cho Quân Tà đánh giá lại về huyền khí của thế giới này.

Đương nhiên, đây là điều kiện chính diện giao phong, nếu là dựa vào thủ đoạn
sát thủ mà nói, Quân Tà tự tin có nhiều phương pháp bức tử Dạ Cô Hàn, dù sao
chính diện chém giết không phải là thế mạnh của Quân Tà. Lam nhạt chính là màu
đại diện của thiên huyền sơ giai, đã có uy phong như thế, không biết lên tới
thiên huyền đỉnh phong như thế nào ? Thần huyền chí tôn thì như thế nào ?
Trong lòng Quân Tà xuất hiện cảm giấc ham muốn mãnh liệt. Chỉ có cùng cường
giả đối chiến mới khiến thực lực của mình tăng lên nhanh nhất. Chỉ tiếc Quân
Tà hiện tại, còn lâu mới có thực lực của cường giả. Nếu không, chỉ sợ hắn sẽ
nhảy lên hướng tới Dạ Cô Hàn khiêu chiến.

Thực lực a!

Trong lòng Quân Tà như có lửa đốt, vô cùng khát khao. Lúc này, ở phía sau, tên
sát thủ đầu lĩnh bỏ chạy còn lại đang chật vật chạy tới. Quân Tà lập tức nổi
sát khí. Con mẹ nó, ngươi khiến lão tử biến thành như thế này, ngươi lại có
thể nghĩ tới chuyện thoát đi ư? Làm gì có chuyện chơi gái xong phủi đít mà
chạy, tiện nghi thế sao?

Cổ tay khẽ động, phi đao đã nằm gọn trong tay, Quân Tà giấu mặt dưới thân, dữ
tợn cười:

- Đi chết đi, tiểu tử!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế


Dị Thế Tà Quân - Chương #61