Người đăng: ✧๖ۣۜHope๖✧
Phía xa, tiếng vó ngựa như sấm rền, làm cho đám sát thủ chú ý. Sau một lúc
lâu, ánh mắt tên cầm đầu trở nên âm lãnh, vung tay lên, trường kiếm lại hướng
tới Linh Mộng công chúa phóng tới. Ngươi đã không nói, ta đây động thủ lần nữa
xem, nếu ngươi còn ra tay thì bọn ta lập tức rút lui. Nếu ngươi không ra tay,
Linh Mộng hẳn phải chết. Nhiệm vụ của chúng ta có thể hoàn thành. Nhưng hắn
bước tới rất cẩn thận, tránh khỏi phi đao dưới chân, không dám đụng chạm tới
một chút. Trời mới biết vị cường giả này có tính tình quái dị cỡ nào? Biết đâu
do chạm tới phi đao mà đưa tới họa sát thân.
Giữa không trung, lam quang lại một lần nữa đột ngột xuất hiện, một phi đao
khác mang theo lam sắc "xoát" cắm ở trước mặt Hắc y nhân. Lần này rõ ràng đã
nhanh hơn rất nhiều, hiển nhiên là vị thần bí cường giả kia đối với tên kim
huyền sát thủ này có ý tức giận. Hai thanh phi đao song song cắm trên mặt đất
rất khéo, giống như tác phẩm nghệ thuật cực kì trân quý vừa chạm nên, tựa hồ
chỉ một trận gió thổi qua cũng có thể thổi đi nhưng hai thanh phi đao này
trong mắt chín tên sát thủ và bọn người Linh Mộng công chúa lại như một tòa
núi lớn.
Một tòa núi cao khó có thể vượt qua. Muốn vượt qua chỉ có còn đường chết!
Hiện giờ, nếu vẫn kiên trì muốn giết Linh Mộng, trước hết phải đem người phóng
phi đao hạ sát. Nhưng đó lại là một thiên huyền đỉnh phong cường giả. Nói muốn
xử lý, cho dù chín tên sát thủ cùng nhau vây công chỉ sợ người ta cũng chỉ
nhấc tay là đã giải quyết sạch sẽ. Lúc này đây, thiên huyền cao thủ ẩn nấp kia
đã mở ra toàn bộ linh thức của mình, mắt nhắm chặt, dáng vóc tiều tụy, tuyệt
không bỏ qua một thần thức cường đại nào xung quanh. Dưới sự truy tìm của linh
thức, chỉ sợ ngay cả thiên huyền đỉnh phong hoặc thần huyền chí tôn, hắn cũng
đủ tự tin trong nháy mắt có thể cảm ứng được.
Nhưng….
Linh thức tìm kiếm một hồi, vị thiên huyền cao thủ kinh hãi mở to mắt, trên
trán mồ hồi chảy đầm đìa, vẻ khiếp sợ tràn đầy trong hai mắt. Rốt cuộc là ai
trợ giúp Linh Mộng công chúa? Trong lòng vị thiên huyền cao thủ này có ăn gan
hùm cũng không dám dò xét hơi thở của vị cao thủ thần bí khó lường kia. Bởi vì
vừa rồi hắn đã hao hết tâm tư ngưng thần tìm kiếm nhưng rốt cục không tra xét
được cái gì. Trong không trung hoàn toàn không có huyền tức dao động, càng
không có một chút dao động thần thức nào. Người kia ra tay nhưng sau đó đã
hoàn toàn thu liễm lại.
Đây là người như thế nào ? Muốn làm được như vậy cần đạt đến tu vi nào ? Tối
thiểu một vị thiên huyền cường giả ở đây tuyệt đối không làm được, cho dù là
thiên huyền đỉnh phong thậm chí chí tôn thần huyền trung giai đều vị tất đã
làm được chuyện này. Chẳng lẽ… vị cao thủ thần bí này đã cao minh tới mức độ
này, chẳng lẽ lại là thần huyền chí tôn đỉnh phong cao thủ! Đó không phải là
thiên hạ vô địch sao ? Đó thật sự đã trở thành nhân vật trong truyền thuyết!
Ta ngất !
Nghĩ tới mình chỉ là một thiên huyền sơ giai nho nhỏ lại dám dò xét tồn tại
cường đại tới mức đó, vị thiên huyền cường giả không khỏi đổ mồ hôi ướt đẫm.
Chính mình không thể cảm nhận được đối phương nhưng khẳng định người ta đã
phát hiện ra mình. Nếu là đối phương vừa rồi phóng thích thần thức, đối với
thần thức của mình có thể đập nát không có một điểm khó khăn. Nếu như vậy, thì
chắc chắn rằng mình hiện giờ đã trở thành một tên si ngốc. Sợ hãi, đã lâu lắm
rồi không có cái cảm giác sợ hãi này.
Nhưng giờ khắc này…
Trong lòng vị thiên huyền cao thủ cảm thấy kinh sợ, trong mắt ánh lên vẻ cảm
kích, không phát ra tiếng động, hành lễ vào khoảng không, thái độ kính cẩn như
đệ tử đối với trưởng bối. Hắn biết, đối phương nhất định cảm ứng được, cũng có
thể nhìn thấy được. Hắn nào biết, vị chí tôn thần huyền đỉnh phong trong lòng
hắn giờ phút này lại như một con chó chết quỳ rạp trên mặt đất, không hề nhúc
nhích. Về phần thần thức cường đại không thể cảm ứng được đó cũng là điều tất
nhiên…Vị "thần huyền chí tôn đỉnh phong cao thủ " giờ phút này huyền khí thần
thức còn không bằng một ngân phẩm huyền giả, thực sự rất nhỏ bé, tuy rằng
thiên huyền cường giả phát hiện nhưng hoàn toàn không coi vào đâu. Thực sự là
quá yếu ớt….
Đương nhiên, vị "thần huyền chí tôn đỉnh phong cường giả" vì sao phải lấy
thiên huyền tu vi làm cho đám sát thủ kinh sợ, điều này cũng giải thích rất
đơn giản. Huyền khí quang mang, sau khi đạt tới thần huyền chí tôn sẽ trở
thành phản phác quy chân, hoàn toàn biến mất không có một sắc màu gì, nếu lộ
ra tu vi chân thật, những tên sát thủ đó không nhìn được ra, chẳng phải là lại
làm sự tình thêm xấu đi? Khi đó tất phải đích thân ra tay, giết mấy con kiến
hôi, chính là rất mất mặt. Mà thiên huyền đỉnh phong lam sắc ngập trời, lại
đúng là huyền khí quang thải thể hiện ra đỉnh cao tu vi, cho dù là thường dân
không tập huyền khí cũng có thể nhận ra. Bởi vậy, có thể thấy được, tâm tư vị
tiền bối này rất cẩn mật, hơn nữa lại rất từ bi. Thiên huyền cường giả kia
khâm phục tới tận đáy lòng, khó trách người ta có thể đạt tới tu vi cao tuyệt,
chỉ nhìn đơn thuần tu dưỡng cùng tâm tính này, so với mình thì không biết cao
hơn mấy lần. Đúng là tiền bối cao nhân. Ý nghĩ này của hắn nếu để cho vị "thần
huyền chí tôn đỉnh phong cường giả" đang quỳ rạp trên đất Quân Tà nghe được,
tin rằng sẽ phun ra một ngụm máu ngất đi, thật là bơm ta lên tận mây xanh rồi.
Phía dưới con phố, đôi mắt hắc y sát thủ cầm đầu bắn ra vẻ không cam lòng, ánh
mắt biến hóa vài lần rốt cục ngẩng đầu kêu lên:
- Tiền bối không cho phép chúng vãn bối làm càn, vậy chúng vãn bối xin cáo
từ!
Đợi một lúc, không thấy có người đáp lại, biết rằng vị thiên huyền cao thủ này
không có ý hiện thân, mà tiếng vó ngựa kia đã sắp tới gần, rốt cục thở dài
phất tay nói:
- Rút!
Chín hắc y nhân đồng thời lùi ra phía sau, kim sắc ngân quang nhấp nháy, đang
muốn phi thân lên, thình lình vang lên một giọng nói lạnh lùng:
-Giết nhiều người như vậy, nói đi là đi, không phải là quá dễ dàng ư?
Cùng với những lời này, một thân ảnh áo lam bỗng nhiên xuất hiện ở đầu phố,
chặn đường đi của chín tên hắc y nhân, người này cả người lam quang thấp
thoáng, hai mắt giống như hai viên ngọc lam sắc, dáng người gầy yếu, đứng
trong bóng đêm làm cho người ta cảm thấy được một sự cô độc tịch mịch.
Cô đơn, thê lương, lãnh ngạo… xuất hiện trên người này khiến cho lòng người có
cảm giác bi sầu vô hận. Ngay cả chuôi kiếm trong tay hắn cũng toát lên vẻ tịch
mịch. Sắc mặt Linh Mộng công chúa trở nên vui mừng, kêu lên:
- Dạ thúc thúc, đúng là người, Mộng nhi thật sự rất mừng.
Ánh mắt hai gã hắc y sát thủ cầm đầu đại biến, đồng tử co lại, lạnh lùng nói:
- Thiên Nhai Cô Tinh Dạ Cô Hàn? Té ra là ngươi! Không phải ngươi dùng kiếm
sao? Cũng bắt chước người khác dùng phi đao giả thần giả quỷ từ khi nào vậy?
- Mặc kệ ta dùng cái gì, giết mấy tên phế vật các ngươi đều là quá đủ !
Dạ Cô Hàn lạnh lùng nhìn chín tên sát thủ một vòng, mới nhìn tới Linh Mộng
công chúa, chỗ sâu nhất trong mắt lộ ra vẻ ấm áp hiếm thấy:
- Tiểu Mộng nhi lại không ngoan, lén lút xuất cung, gặp phải đại sự ? Có bị
sợ hãi không ?
- Có Dạ thúc thúc ở đây, Mộng nhi rất an toàn.
Ling Mộng công chúa cười cười rất đáng yêu, ở trong mắt vị Thiên Nhai Cô Tinh
Dạ Cô Hàn nổi danh tính tình quái gở này Linh Mộng công chúa không giống một
vị hoàng gia công chúa ngược lại chỉ như một vị tiểu cô nương, nắm góc áo của
mình làm nũng.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế