Nàng Lấy Lớn, Còn Ta Lấy Nhỏ.


Người đăng: ✧๖ۣۜHope๖✧

- Độc Cô Tiểu Thư, Cảm giác của nàng quá nhạy đấy?

Quân Tà nhịn không được đá xoáy nàng một câu, tiếp tục đánh trả:

- Ta muốn tìm thì phải đi Yên Chi Lâu, cô nương xinh đẹp ở đó rất nhiều, và
còn đặc biệt ôn nhu…

Độc Cô Tiểu Nghệ nét mặt tức giận đến trắng bệch, cánh tay thon dài nhéo lên
cánh tay hắn, Đôi mắt xinh đẹp trừng lên trợn tròn nghiến răng nghiến lợi gằn
từng tiếng:

- Ngươi… nói… cái… gì?

- Quân tử động khẩu không động thủ.

Quân Tà lấy bộ dạng chính nghĩa nghiêm trang ịn lên mặt nói, nhưng ngay lập
tức hạ giọng năn nỉ:

- Đại tỷ xinh đẹp, nhẹ tay chút đi, đừng để cánh tay ngọc ngà xinh đẹp mệt
mỏi mà.

- Hừ, nói mau! Tiểu tử ngươi đi theo ta rốt cuộc có ý đồ gì? Nói mau, nếu
không ta cũng không dám cam đoan cái lỗ tai của ngươi có giữ được hay không
đâu đấy.

Độc Cô Tiểu Nghệ vừa nói vừa nhéo, không chút buông tha.

Quân Tà biết Tiểu cô nương này nói được là làm được, chưa bao giờ biết sợ cái
gì, cặp mắt xoay chuyển, hắc hắc cười nói:

- Không phải Độc Cô Tiểu Thư muốn mua khối sắt đó sao? Chi bằng…để cho tiểu
đệ vì tiểu thư trả tiền, thế nào?

- Ngươi?

Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời nhớ tới, tên gia hỏa này lần trước đánh bạc thắng
nhiều đồ tốt như vậy mà một món cũng không chia cho mình, nhất thời nỗi ấm ức
trong lòng lại khởi nghĩa đứng lên, cặp mày xinh đẹp dựng ngược tức giận nói:

- Đúng là nên để ngươi trả tiền! Hai ta liên thủ thắng bạc ngươi còn chưa
chia cho ta! Lần trước nhờ có vận khí tốt của bổn tiểu thư, tiểu tử ngươi mới
thắng được nhiều đồ tốt như vậy, hay cái này dùng để…

Nói xong đột nhiên a a cười hai tiếng, đưa tay ướm ướm, nanh vuốt hổ cái nhe
ra nói:

- Ta muốn làm một thanh đoản đao, như thế này,…hơi mỏng, loại này có thể giấu
tay áo thì rất tốt.

Quân Tà trong lòng thầm than một tiếng, tiểu cô nương này cũng quá tham lam,
chưa nói chỉ là nhờ cô ta làm người chứng kiến, nhẹ nhàng thổi hơi lấy hên mà
táp một phát nuốt gọn hai vạn lượng bạc, lại còn thò vuốt cấu hơn mười vạn
lạng ngân phiếu của mình. Bây giờ trở giọng, liền trở thành đối tác, lại còn
nói mình phải dựa vào vận khí của cô ta…Giờ thì đòi làm một thanh đoản đao nho
nhỏ nhưng muốn chiếm một khối lớn vẫn thạch, cái đồ sử dụng lãng phí tài
nguyên, tiểu cô nương này cũng chính là một kiểu mẫu điển hình. Khối vẫn thạch
kia ước chừng có kích thước bằng hai trái bóng rổ, tản mát ra ánh sáng kỳ dị,
cùng một loại với hợp kim đặc thù kiếp trước của Quân Tà. Hơn thế nữa còn có
vẻ rất thuần chất, bề mặt còn có hoa văn bất thường. Quân Tà liếc mắt một cái
liền nhận định, khối vẫn thạch này tố chất rất cao, tuyệt đối cao hơn huyền
thiết. Giờ khắc này, Quân Tà hạ quyết tâm: bất kể sử dụng phương pháp nào, hãm
hại hay lừa gạt, tiền sát hậu gian hay tiền gian hậu sát thậm chí tái gian tái
sát cũng phải có được khối vẫn thạch này, đồ tốt như vậy chỉ có trong tay bản
thiếu gia mới phát huy hết tác dụng.

- Lão bản, cục sắt vụn này, bao nhiêu lượng bạc?

Quân Tà lơ đễnh dùng chân đá đá khối vẫn thạch bằng quả bóng rổ, miệng oai mắt
tà hỏi. Bộ dáng này làm cho vị trung niên nhân kia mở rộng tầm mắt. Vị công tử
này thay đổi bộ dáng cũng quá nhanh, lời nói cử chỉ hành động lúc đầu trầm ổn
khôn khéo, nhưng vừa thấy vị tiểu thư xinh đẹp này lại nháy mắt biến thành bộ
dáng làm người ta chán ghét? Phải chăng đây chỉ là một vở kịch? Chẳng lẽ bị
sắc đẹp bị mê hoặc? Thiệt là hồng nhan họa thủy, sắc đẹp thật là hại người!

- Ách, ha ha, công tử, khối này chính là thiên ngoại…

Lão bản là một lão nhân hơi gầy yếu cất tiếng trả lời.

Không đợi lão nói ra, Quân Tà lập tức cắt lời:

- Đừng nói nhảm, ngươi chỉ cần nói giá tiền là được, bản thiếu gia thiếu gì
tiền! Thứ gì ta thích cho dù là sắt vụn thì cũng là bảo bối! Khối sắt vụn này
ngươi chỉ cần nói giá là được!

- Là, là…

Lão bản có thể ở kinh thành này mở cửa tiệm, dĩ nhiên rất có kiến thức, rõ
ràng vị thiếu gia trước mặt này chắc chắn là một trong những siêu cấp công tử
bột có "uy danh" ở kinh thành này, nên nào dám dây dưa với bậc Hỗn Thế Ma
Vương. Vội vàng nói:

- Khối sắt này lai lịch không đơn giản, tiểu điếm định giá tám vạn lượng bạc,
Hơn nữa nếu công tử và tiểu thư muốn tiểu điếm chế tạo thành vật cụ thể như đã
nói thì chi phí phải thêm là năm nghìn lượng bạc.

- Sao? Tám vạn lượng? Giá rẻ vậy à? Bổn thiếu gia mua!

Quân Tà làm ra một bộ dạng ta đây công tử có tiền, mũi chân đá đá vào một khối
khác:

- Khối sắt nát vụn này bao nhiêu?

Hắn làm bộ dáng kiêu ngạo ngang ngược, nhưng thật sự khối sắt hắn chỉ kia cũng
không phải là đồ thường. Đó chính là một khối sắt tinh luyện, mơ hồ ẩn hiện
một màu sắc đỏ sậm.

- Đây cũng là một khối bách luyện tinh cương, tuy không thể cùng so sánh với
khối vẫn thạch, nhưng giá cả cũng đến hai ngàn lượng bạc.

Lão bản liền lập tức trả lời. Nhiều năm lăn lộn trên thương trường khiến lão
luyện thành mắt lửa ngươi vàng. Rõ ràng, tên công tử đầu bò này không có lấy
một chút kiên nhẫn, hai ngàn lượng bạc, có thể để một nhà ba miệng ăn một đời,
giá này là không mắc, về phần lúc nãy, tám vạn lượng đối với người bình thường
là một con số trên trời, nhưng đối với loại siêu cấp công tử bại hoại mà nói,
chỉ là như chín trâu mất sợi lông mà thôi.

- Không mắc, không mắc, rất rẻ!

Quân Tà vung tay lên:

- Ta mua tất cả.

Hắn rút ra một xấp ngân phiếu, là chiến lợi phẩm của hắn ở sòng bạc, phun ra
một miếng nước bọt, ngón tay chấm một chút nước miếng nơi khoé miệng sau đó
nhẩm tính rút ra chín vạn ngân lượng ngân phiếu quăng lên bàn, khệnh khạng
nói:

- Ở đây có chín vạn lượng, không cần thối lại.

Độc Cô Tiểu Nghệ ở một bên nhìn, sắc mặt tươi cười chuyển thành thất vọng, từ
từ lạnh xuống, thần sắc hiện rõ sự chán ghét, trong lòng nhất thời toát lên
một loại cảm giác không nói nên lời: ngày đó còn cho rằng hắn đã thay đổi, xem
ra, hắn vẫn chỉ là dạng công tử ăn chơi trác táng…haizz!

Một tay giao tiền một tay giao hàng, Quân Tà mua xong hai khối thiết một cách
gọn lẹ. Hiện giờ, hai khối sắt giá trị cả một gia tài này đã là của Quân Tà.

Độc Cô Tiểu Nghệ nghiêm nét mặt, lạnh lùng nói:

- Quân tam thiếu, tiền ngươi cũng trả rồi, cũng đến lúc đưa khối sắt cho ta
rồi chứ?

Trong lòng thực sự hối hận, sớm biết hắn có cái bộ dáng này, thì cần gì để cho
hắn trả tiền dùm? Còn khiến cho chính mình không thoải mái! Bổn cô nương nếu
muốn tìm người trả tiền, từ hoàng tử, cho đến bọn công tử nhà các quan lại
đứng xếp hàng không hết, có thể đến lượt Quân Mạc Tà ngươi? Thật là do chính
mình không thể phân biệt, nhưng vẫn thạch thật sự khó tìm được, thôi đành cùng
hắn nói mấy câu vậy.

- Tốt! Phải nên như thế.

Quân Tà cười nói:

- Độc Cô tiểu thư, nàng xem, hai khối sắt này, nàng lấy khối lớn, còn ta lấy
cục nhỏ, thế nào? Có thể thay Độc Cô tiểu thư đài thọ thật sự là vinh hạnh của
Quân Mạc Tà ta, ha ha…

- Ngươi nói cái gì?

Độc Cô Tiểu Nghệ vừa muốn lấy khối vẫn thạch rời đi, đột nhiên nghe thấy Quân
Tà nói thế, không khỏi trừng lớn cặp mắt xinh đẹp, có chút không tin tưởng lỗ
tai mình:

- Ta lấy lớn? Còn ngươi lấy nhỏ?

Ai bảo tên tiểu tử này khùng hả hả :48:? Khối nhỏ kia mới là khối thiên ngoại
vẫn thạch, còn khối lớn chỉ là sắt thép tinh luyện, tuy rằng phẩm chất không
tệ, nhưng so với vẫn thạch, đúng là một trời một vực, bổn tiểu thư lấy khối
sắt thép tinh luyện bình thường kia làm gì?

- Đúng thế.

Quân Tà cười hề hề nói:

- Nàng nghĩ xem, hai khối sắt vụn này ta đều mua. Mà ta, sử dụng không nhiều
nên chỉ cần cục nhỏ kia là đủ rồi. Khối lớn kia, để cho ta thì quá lãng phí,
tục ngữ nói: hồng phấn tặng giai nhân. Khối sắt lớn đương nhiên cũng muốn đưa
cho giai nhân, ha ha, dĩ nhiên là phải tặng Độc Cô tiểu thư. Ách… nếu Độc Cô
tiểu thư sợ không đủ, ta mua thêm một khối nữa nhé? Chỉ có mấy ngàn lượng một
khối, giá cũng rẻ, vừa lúc hôm nay ta mang theo không ít bạc, hay là ta mua
mấy chục khối, mướn cái xe ngựa đưa đến phủ?

Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời tức giận đến phát run lên. Nàng rốt cục cũng hiểu,
nguyên lai mục tiêu của Quân Mạc Tà vẫn là khối vẫn thạch kia, chẳng qua sợ
mình tiên hạ thủ vi cường mới đưa ra ý kiến vì mình trả tiền, hiện tại tiền
bạc giao hàng sòng phẳng, hắn dĩ nhiên muốn tặng mình khối tinh luyện sắt thép
bình thường?

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế


Dị Thế Tà Quân - Chương #54