Người đăng: cucatoni
- Sai! Ngươi không phải nhị thế tổ! Ta mới là nhị thế tổ, còn ngươi là tam
thế tổ!
Trước mắt Quân Tà xuất hiện một chiếc xe lăn. Trên xe lăn là một trung niên
gầy yếu trên dưới ba mươi tuổi, trên đùi người đó trùm một tấm sa tanh rất
dày, và đôi mắt của người đó tựa như mơ hồ mà cũng tựa như sáng trong đang
nhìn Quân Tà hắn. Hai hàng lông mày như kiếm, mái tóc chẻ ngôi, tự nhiên mà
lại ẩn chứa một loại khí thế lạnh lùng sát phạt không tên! Lệ quang từ đôi mắt
của người đó lấp lánh tựa như hai mắt của một con chim ưng và ẩn sâu trong ánh
mắt ấy là vẻ khinh thường, mặc dù không nhiều nhưng vô cùng rõ ràng!
Người này nếu không bị tàn tật thì nhất định sẽ là một chân hào kiệt vĩ đại,
ngọc thụ lâm phong, thiết cốt lẫm liệt! Chỉ từ uy thế lưu lại trong ánh mắt có
thể thấy người này chắc chắn đã từng là một vị Đại tướng quân sát phạt quyết
đoán, hiệu lệnh cho thiên quân vạn mã!
- Tam thúc?
Quân Tà dừng bước nhìn vị Tam thúc Quân Vô Ý đang ngồi trên chiếc xe lăn này.
Trong trí nhớ vốn có của Quân Mạc Tà, vị Tam thúc này chính là một phế nhân
không thể làm bất cứ việc gì, chỉ có việc ngồi trên xe lăn ăn uống cho qua
ngày chờ chết mà không có một chút tác dụng nào cả. Nhưng lúc này, Quân Tà lại
cảm nhận được từ trên người Tam thúc quanh năm ngồi trên xe lăn này một hơi
thở quen thuộc và hơi thở này khiến người ta sởn tóc gáy!
Sát khí!
Sát khí đủ khiến cho Quân Tà rung động!
Chỉ có những quân nhân thiết huyết thân kinh bách chiến, chém giết từ trong
thi sơn huyết hải mới có được khí thế sắc bén tới mức này! Tựa như mũi nhọn
của một thanh kiếm tuyệt thế, cho dù thanh kiếm đó có bị gãy nhưng nó tuyệt
đối không bị đất cát chôn vùi mà lại tản ra hào quang hùng hổ tới doạ người.
Chỉ có điều thanh kiếm tuyệt thế sắc bén này bây giờ lại đang ẩn giấu trong
bao!
Cả đời của Quân Tà, một nhân vật như vậy nhiều nhất hắn cũng chỉ gặp được hai
ba người mà thôi và họ đều là những nhân vật lớn nắm trong tay trọng quân. Quả
thực, những hãn tướng thiết huyết như vậy là những nhân vật ở kiếp trước Quân
Tà rất tán thưởng! Kỳ thật Quân lão gia tử cũng là một nhân vật nhất lưu, chỉ
có điều, theo tuổi tác, bản thân lão gia tử tu dưỡng đã gần tới mức phản phác
quy chân, thâm tàng bất lộ, mà Quân Tà lại mới tiếp xúc với lão gia tử không
lâu nên hắn mới nhất thời xem nhẹ!
Nhưng Quân Vô Ý vẫn còn chưa tới tu dưỡng tới cảnh giới này nên cả người như
một thanh kiếm sắc bén ở trong hộp. Mũi kiếm sắc nhọn mặc dù đã ẩn giấu đi
nhưng vẫn rất lẫm liệt, kiếm khí vẫn để lộ ra ngoài. Và đương nhiên cũng phải
là người có nhãn lực như Quân Tà mới có thể nhận ra, còn nếu là hạng người
bình thường như Quân Mạc Tà thì có đánh chết hắn, hắn cũng không thể nào nhận
ra được!
Tuyệt thế bảo kiếm mặc dù để không trong hộp, mặc dù phong kiếm gác tường
nhưng trong đêm khuya vắng lặng nó vẫn như còn khẽ vang lên tiếng rồng ngân!
Đó chính là sự khát máu từ trong cốt tủy!
- Thật hiếm khi ngươi gọi ta được một tiếng Tam thúc.
Quân Vô Ý ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy mang theo chút châm biếm nhìn người
cháu duy nhất còn lại của mình.
- Mạc Tà, ngươi rất có hứng thú muốn làm nhị thế tổ sao?
Nói xong Quân Vô Ý đột nhiên thở dài, thầm nghĩ hôm nay mình bị làm sao vậy,
tại sao lại có hứng thú nói chuyện với một đống bùn nhẽo nhoẹt không thể đắp
nổi tường như hắn chứ?
Quân Tà nhìn vị Tam thúc của mình cả nửa ngày, rồi dán mắt vào phần dưới tàn
tật của hắn, sau đó cười nói:
- Tam thúc cứ nói đùa. Người mới là nhị thế tổ hàng thật giá thật. Cháu nhiều
nhất cũng chỉ là tam thế tổ thôi. Cháu làm một tam thế tổ bình an vủi vẻ cũng
rất thỏa mãn rồi.
Hả? Khẩu khí của tiểu tử này hôm nay sao vậy nhỉ? Mặc dù lời nói vẫn có kiểu
chọc chọc ngoáy ngoáy nhưng hoàn toàn không có loại ngang tàng ương ngạnh của
ngày xưa nữa?
Câu trả lời của Quân Tà nằm ngoài dự liệu của Quân Vô Ý. Trong ánh mắt của hắn
chớp lên một ánh hào quang lợi hại như cắt xuyên qua bầu trời đêm! Đột nhiên
hắn cười lớn, vừa cười lại vừa lắc đầu, nói:
- Ngươi có biết sự khác nhau giữa nhị thế tổ và tam thế tổ không?
- Hả? Không phải đều là chỉ biết ăn biết uống ngồi chờ chết sao? Có gì khác
nhau chứ?
Quân Tà nhíu mày, lời nói có chút đâm chọc nhau nhưng khi thấy ánh mắt tựa như
điện thiểm lôi oanh trong đôi mắt của Quân Vô Ý thì Quân Tà lại càng hiểu được
một nam nhi thiết huyết như thế mà lại trở nên sa sút chán nản thì quả thực
đây là sự tiếc nuối vô cùng to lớn của trần thế này!
Trong mắt Quân Vô Ý hiện lên vẻ chua sót cũng nỗi niềm không cam lòng, rồi cảm
xúc đó chợt biến mất, tay phải của hắn đặt lên hai đùi tàn tật của mình, ngẩng
đầu nói:
- Sai rồi! Sai lớn rồi! Tại sao lại không có khác biệt? Hơn nữa gần như còn
là khác một trời một vực nữa kìa! Nhị thế tổ, Nhị thế tổ chính là bọn con cháu
ngồi mát ăn bát vàng do những người cha người chú đi đánh đông dẹp bắc, bình
định thiên hạ mang lại. Và làm nhị thế tổ hoàn toàn không có chút khó khăn gì
cả. Chỉ cần há miệng sẽ có cái ăn mà nhất định sẽ không bị chết, hơn nữa ít
nhất cũng đủ để an hưởng vinh hoa phú quý cả đời! Nhưng mà cái gọi là tam thế
tổ lại không phải như vậy!
Hắn nhìn ánh mắt của Quân Tà, hắc hắc cười, phản kích:
- Cái gọi là tam thế tổ lại chẳng phải để chỉ riêng đời thứ ba mà chính là
chính là để chỉ truyền nhân đời thứ ba. Nói cách khác, đời của gia gia ngươi
gây dựng thiên hạ, mà tới đời cha chú ở giữa lại bị đứt mạch không làm được gì
thì lúc này mới gọi là tam thế tổ! Nếu phụ thân ngươi còn khoẻ mạnh thì như
vậy ngươi và ta sẽ đều là nhị thế tổ. Chỉ khác một cái đó ta được tính là nhị
thế tổ của đời gia gia ngươi, còn ngươi được tính là nhị thế tổ của đời phụ
thân ngươi. Đó, nó chỉ khác mỗi thế thôi!
- Nhưng gia gia ngươi bây giờ đã già rồi, nên ngươi cho dù có tâm làm một tam
thế tổ thì chỉ sợ cũng không còn mấy đâu. Mà trên ngươi thì ngoài gia gia
ngươi ra đã chẳng còn một đại thụ nào khác để cho ngươi dựa bóng nữa rồi. Vì
vậy, cuộc sống của tam thế tổ ngươi lúc đó chỉ sợ sẽ vô cùng gian khổ đó! Muốn
làm một tam thế tổ đúng cách nếu không có một vài bổn sự và tâm cơ thì tuyệt
đối không thể làm được đâu. Cho nên nhị thế tổ ta so với tam thế tổ ngươi còn
may mắn hơn một chút!
Quân Vô Ý nói xong, vốn muốn đáp trả câu "chỉ biết ăn biết uống ngồi chờ chết"
của Quân Tà, nhưng về sau trong lòng hắn lại không khỏi dâng lên một nỗi bi
thương. Một Quân gia to lớn như vậy chẳng lẽ sẽ đi vào dĩ vãng sao? Một Quân
gia từng cường thịnh với oai uy khiến các quốc gia không dám nhìn thẳng, nhưng
sao lại đi tới cảnh như bây giờ! Đại ca, Nhị ca trước sau đều chết trên sa
trường, còn bản thân mình thì bị tàn tật. Duy nhất một chút hi vọng đều đặt
trên hai đứa cháu nhưng cả hai đứa cũng lại chết trên sa trường tới thi cốt
cũng chẳng còn. Huyết mạch của Quân gia giờ còn lại chỉ có một phế vật Quân
Mạc Tà, một túi da chỉ biết ngốn cơm ngốn gạo!
Nghĩ vậy, sự hứng thú của Quân Vô Ý đều đã chẳng còn mà thay vào đó là vẻ buồn
chán đến nói cũng không buồn nói!
Quân Tà trầm mặc rồi khuôn mặt hắn bỗng nhiên giãn ra, cười nói:
- Kỳ thật cháu cũng có thể làm nhị thế tổ.
Lời của Quân Vô Ý thì sao Quân Tà lại không hiểu. Hắn sở dĩ muốn Quân Vô Ý nói
ra những lời này mục đích chính chính là để hắn sau này có lí do thoái thác!
Quân Vô Ý khụ khụ hai tiếng, vừa có vẻ hứng thú lại vừa có vẻ lười biếng hỏi:
- Là sao?
- Nếu Tam thúc người làm đại thụ của cháu, cho cháu một bóng râm thì cháu
không phải vẫn có thể làm một nhị thế tổ sao?
Quân Tà cười nói.
Trong mắt Quân Vô Ý hiện lên chút giận dữ, trầm giọng nói:
- Mạc Tà, ngươi chế giễu Tam thúc ngươi sao?
Quân Tà thoáng đánh giá qua Quân Vô Ý rồi bỗng nhiên nói:
- Đùi có cảm giác không?
- Không!
Quân Vô Ý lắc đầu mà trong lòng đối với người cháu này lại càng cảm thấy chán
ghét. Biết rõ mình kiêng kị nhất là người khác nhắc đến sự tàn tật của mình,
nhưng thằng cháu quý tử này hết lần này tới lần khác nhắc tới chuyện đó, giờ
cuối cùng lại nói về nó một cách khó hiểu, hơn nữa lại còn nói thẳng mặt như
thế này thì đúng là không hiểu thế nào là tôn kính trưởng bối cả. Lại còn coi
như không nữa chứ!
- Xương cốt ở lưng có bị vỡ không?
- Không!
Quân Vô Ý giận dữ:
- Đồ vô liêm sỉ, nếu xương ở lưng mà vỡ thì ta còn sống tới ngày hôm nay sao?
- Nói cách khác, Tam thúc người nhiều nhất cũng chỉ là kinh mạch bị hao tổn
mà thôi phải không? Là bị người âm thầm hạ thủ sau lưng sao?
Ánh mắt Quân Tà sáng ngời. Xem ra là do kinh mạch bị người ta cắt đứt hoặc là
bị người dùng công phu âm độc xâm thực khiến cho kinh mạch dần bị suy thoái.
Nếu là như vậy thì chỉ cần khí huyết chưa cạn, tất sẽ còn có chút hi vọng. Với
y đạo của mình hẳn là vẫn còn có cơ hội cứu chữa. Nói thế nào thì nói hắn cũng
là người thuộc huyết mạch trực hệ của Quân Tà. Mà đả động tới Quân Tà, một
phần cũng là do phong duệ sắc bén, tài hoa xuất chúng của người nam nhi thiết
huyết này!
Quân Tà nghĩ, nếu đã có năng lực thì một nam nhi thiết huyết như vậy, mình sẽ
cố gắng giúp hắn đứng dậy! Bất kể người đó có phải là Tam thúc của mình hay
không!
Quân Tà nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Cháu nghe nói người trên chiến trường thụ thương, nhưng ở chiến trường mà
muốn âm thầm ra tay thì so với việc giết chết người còn khó khăn hơn rất
nhiều. Vậy tại sao chúng lại phải làm như vậy? Có phải là kẻ địch của thúc
trước kia cố ý muốn chỉnh người nên mới biến thúc thành bộ dạng nửa sống nửa
chết như bây giờ không?
Một câu đâm trung chỗ đau! Quân Vô Ý nghiến răng, gân xanh trên trán nổi lên,
thở một cách nặng nhọc mấy hơi rồi mới miễn cưỡng khống chế được sự kích động,
lạnh lùng nói:
- Điều này quan hệ gì tới ngươi?
Biết mình đã đoán trúng, Quân Tà đắc ý cười rồi duỗi tay vịn vào xe lăn, lại
gần nói một cách thần bí:
- Tam thúc có muốn báo thù không?
- Với bộ dáng này của ta còn nói tới chuyện báo thù sao?
Trên khuôn mặt gầy yếu của Quân Vô Ý thoáng chút đỏ hồng, thần sắc trong đôi
mắt biến ảo, vẻ thống hận tới cùng cực thấu phát ra bên ngoài, rồi phải rất
lâu sau mới suy sụp thở dài, nói:
- Bây giờ ta chỉ là một phế nhân mà thôi!
Quân Tà cười cười, nhẹ nhàng nói:
- Nếu cháu có bản lĩnh có thể khiến Tam thúc người đứng lên được thì sao?
Những lời này như tiếng sấm, tiếng sét nổ vang giữa tầng trời!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế