Người đăng: ꧁༺Độ????✟????ạ????✟????ươ????????✟ঔ
Nhìn xung quanh mấy lần, Quân Tà liền cẩn thận xoay người bước về hướng Quân
gia. Mưa vẫn trút nước ầm ầm, Quân Tà thoải mái bước đi chầm chậm một cách
lạnh lùng, không cần che đi vết máu trên mặt. Cho dù hiện tại không cần rửa
thì cũng chỉ thấy đấy là một màu hơi nâu tối, ai biết được đây là máu của sáu
người. Hơn nữa với thực lực của Quân Tà hiện nay, chắc chắn không ai tin hắn
có thể là đối thủ của một vị ngân phẩm cùng với năm vị cửu phẩm huyền giai cao
thủ.
Ngay lúc Quân Tà sắp bước vào đại môn Quân gia, một thân ảnh cao lớn xuyên qua
màn mưa, như hỏa tiễn lướt nhanh đến đầu phố, vừa liếc thấy sáu người đang nằm
trên mặt đất liền vô cùng kinh động. Liền phóng tới, tay vỗ nhẹ lên sáu người
một lần, không phát hiện được gì, ánh mắt liền trở nên thâm trầm tới cực điểm.
Người này đeo một cái mặt nạ kì quái làm cho người ta không thể thấy rõ bộ
dạng của hắn, thế nhưng nhất cử nhất động lại vô cùng thong dong, nhẹ nhàng
tiêu sái. Sưu một tiếng, mang theo ánh vàng rực rỡ trực tiếp bay lên một gốc
đại thụ cao hơn năm trượng, liền nhảy một cái đã đứng ở ngọn cây, mắt nhìn
xung quanh. Hai lần nhảy không hề mang theo nửa điểm nhọc nhằn, tựa hồ không
tốn một chút khí lực nào cả. Kim quang hơi chớp động, rõ là một kim phẩm cao
thủ. Ánh mắt như tia chớp xuyên qua màn mưa, hướng về tứ phía cẩn thận điều
tra một lần, sau đó liền từ trên cây nhảy xuống, dưới trời mưa giàn giụa lại
lục soát sáu cỗ thi thể một lần nữa, sau đó liền theo từng đạo tơ máu tán đi
bước từng bước một. Nhưng rõ ràng là bước từng bước một không ngờ so với cao
thủ thi triển toàn lực để chạy trốn còn nhanh hơn nhiều. Phương hướng kia,
cũng chính là phương hướng mà Quân Tà rời đi. Người này không ngờ tâm tư có
thể tinh tế như thế, dưới trời mưa thế này không ngờ chỉ cần liếc mắt một cái
đã tìm ra phương hướng chính xác. Hắn lần theo dấu vết, đi mấy vòng đột nhiên
đứng lại, thấp giọng mắng. Nguyên lai theo dấu vết Quân Tà để lại, đi vừa đúng
một vòng tròn, vì cao thủ kim phẩm thần bí này theo dấu một lúc lại phát hiện
mình trở lại điểm đầu tiên…
- Rốt cuộc là ai? Là ai? Tâm tư thật thâm trầm!
Người này thấp giọng tự hỏi, ngửa đầu lên trời, xuất thần suy tư. Rốt cuộc là
ai làm rối loạn bố cục của ta? Là ai mà có thể nắm bắt thời cơ chính xác,
không sai chút nào thế? Rốt cuộc là ai có thể hiểu rõ được kế hoạch của chính
mình? Biết được hành động của mình? Hành động lần hoàn toàn là bất ngờ, ngay
cả mình trước đó cũng không hề biết, thậm chí trận mưa to này cũng là bất
thình lình đổ xuống. Như vậy vấn đề rõ ràng không phải là có người nào đó biết
được mình sẽ làm chuyện này nhưng rốt cuộc vấn đề là ở chỗ nào? Chẳng lẽ là…
Thần bí nhân đau khổ suy tư, suy đến mọi góc cạnh, thậm chí đem từng hoài nghi
của mình lần lượt đưa ra…
Người này tâm cơ luôn luôn thâm trầm, mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay,
phải sắp xếp hết sau đó mới hành động, tâm tư cẩn mật phải nói là cực điểm.
Chuyện giống như hôm nay, có đánh chết hắn thì hắn cũng không tin trên đời có
chuyện trùng hợp như thế. Cho nên ngay từ đầu hắn đã hình thành một lối suy
nghĩ theo tâm lí bình thường, nhận định đây là một người, một tổ chức hoặc một
gia tộc nào đó đối với mình hoặc gia tộc của mình triển khai âm mưu, hành
động.
Từ điểm xuất phát này mà dẫn đến cách xa sự thật cả vạn dặm. Người này tuyệt
đối không nghĩ tới chuyện này kỳ thật chỉ là trùng hợp. Một sự trùng hợp phi
thường thú vị.
Nếu tên ngân phẩm cao thủ kia không phát hiện ra Quân Tà, với cách sống của
Quân Tà tất nhiên dưới việc thực lực chưa đủ sẽ không tùy tiện kết thù kết
oán, nếu ngân phẩm cao thủ phát hiện không phải là Quân Tà mà chỉ là một người
bình thường, cũng có thể bình yên đêm đồ vật này mang về, thậm chí nếu là
người này đến sớm một chút, với thực lực của Quân Tà nhất định sẽ không phải
là đối thủ của người này…
Ngoài tất cả các chuyện trùng hợp thì sự việc hôm nay quả thật đặc biệt,
chuyện đời nào có phải chuyện người. Quân Tà tuy rằng trùng hợp cầm đi một vật
quan trọng, nhưng chính bản thân hắn cũng không biết vật này có tác dụng gì.
Quân Tà lần này ra ngoài cũng là trùng hợp, gần tới lễ Trung thu, một cơn mưa
liền gợi lên nỗi nhớ quê hương trong lòng Quân Tà. Mà ở thế giới này lại không
thể tìm được người để thổ lộ, cho dù muốn kiếm một cái quán bar như kiếp trước
cũng không có, ở nhà tinh thần sa sút hiển nhiên lại càng không thích hợp, hơn
nữa Quân Tà cũng không muốn mọi người chứng kiến bộ dáng yếu đuối của mình, vì
thế liền đi ra ngoài định mượn rượu giải sầu, không nghĩ bị trung niên nhân
kia nói vài câu phá vỡ tâm tình, rượu lại càng khó uống, cuối cùng không nuốt
nổi rốt cục nói khách sáo vài câu rồi bỏ đi. Tâm tư phiền muộn, Quân Tà cứ thế
đi dạo trên trường, tựa hồ cảm thấy đi dưới trời mưa to như thế lòng sẽ thoải
mái hơn một chút. Sau đó, cũng rất "trùng hợp" gặp một chuyện trước mắt này.
Bao nhiêu sự trùng hợp như vậy, rốt cục cũng làm cho Quân Tà gặp được mấy
người trộm đồ vật của Đường gia, cơ duyên xảo hợp nghe được bọn họ nói chuyện.
Thực lực hiện tại của Quân Tà còn chưa cao, còn chưa có kế hoạch gì, dù sao
đối với Đường gia thì Quân Tà cũng không phải có quá nhiều hảo cảm. Đường gia
làm mất cái gì thì kệ bố nhà nó chứ, hắn cũng không để trong lòng, lại càng
không quan tâm đến chuyện không phải của mình. Nhưng không ngờ mấy tên đang
như chó nhà có tang kia lại phát hiện ra hắn, điều này làm cho Quân Tà muốn
lui cũng không được, hơn nữa thực lực bọn người kia đều cao hơn Quân Tà, hắn
muốn chạy trốn cũng rất khó. Không còn cách nào, Quân Tà cũng đành dùng công
phu tốt nhất là ám khí, lợi dụng thiên thời giúp mình, thi triển quỷ kế, đem
mấy người này tuyệt diệt. Nếu đã giết hết, Quân Tà cũng không ngại "thuận tay"
lấy đi món đồ này. Kết quả là, vật mà đối với thần bí nhân vô cùng quan trọng,
lại dưới bao nhiêu trùng hợp, như là vô tình lọt vào tay Quân Tà. Nhiều chuyện
như thế, bỏ riêng ra từng cái một thì không đáng chú ý, nhưng hợp lại cùng một
chỗ lại trùng hợp khiến cho người ta kinh hãi. Người chiếm tiện nghi cũng
không biết vì sao lại thế này, còn người hỏng việc có đến chết cũng không biết
tại sao. Nhiều sự trùng hợp như vậy, thật đúng là như ma xui quỷ khiến, ngay
cả lão thiên cũng hạ một hồi mưa to trợ giúp. Chuyện này thật không thể không
nói là thiên ý, hoặc là ông trời thúc đẩy "Trùng hợp!"
Thần bí nhân thấy việc đã đến nước này, đang chuẩn bị ly khai thì bất thình
lình nghe tiếng người ồn ào, đang xông loạn tới. Đường gia thị vệ xuất động
quy mô lớn, hướng về bên này truy tìm. Không khỏi thở dài một tiếng, kim quang
chớp động, ba ba ba… sáu âm thanh vang lên liên tục, đầu sáu người đang nằm
trên mặt đất liền vỡ toác ra, đậu phụ bắn tung tóe, không thể nhận ra mặt nữa,
ống tay áo phất một cái, sưu một tiếng liền nhảy vào màn mưa, biến mất tăm
hơi. Đợi đến lúc người của Đường gia đến đầu phố thì chỉ còn chứng kiến sáu cỗ
thi thể đầu óc bẹp dí, mà người cần tìm, đã sớm biến mất vô tung vô ảnh…
Quân Tà không hề biết mình trong lúc vô tình đã phá đi một kế hoạch trọng yếu
của kẻ địch lớn nhất của Quân gia, hơn nữa còn tiện tay đem trân bảo gì đó của
người về. Thậm chí hắn còn thấy thật là ủy khuất: vốn ta cũng chỉ muốn đi dưới
mưa, nhớ nhà, hưởng thụ một chút nỗi nhớ quê tịch mịch cùng cô độc, lại bị mấy
tên chết tiệt này phá hỏng không khí! Thật đúng là buồn bực…
Thật sự là trăm sự không thuận à, mượn rượu tiêu sầu, gặp được một quán có vẻ
nhìn được, chờ người ta đưa ra rượu được xem là tuyệt thế hảo tửu cuối cùng là
chẳng nuốt nổi. Đi ra cửa lại gặp mưa lớn, đã thế lại còn phải giết người…
Con bà nó! Vận khí cũng thật là… Quân Tà ngửa mặt lên trời thở dài, sờ sờ gói
nhỏ trong ngực, từng bước tiến vào đại môn Quân gia.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế