Người đăng: ꧁༺Độ????✟????ạ????✟????ươ????????✟ঔ
Nhưng cũng vì vậy mà huyền thú cấp bảy cực kì khó kiếm, chỉ cần có một con,
giá cả là trên trời. Còn huyền thú cấp tám? Nó là vô giá! Chỉ có trong truyền
thuyết….
Ít nhất là vài chục năm nay, chưa hề nghe nói đến một người nào bắt được huyền
thú cấp tám.
Huyền thú cấp cao tập trung chủ yếu ở sâu bên trong Thiên Phạt sâm lâm, ngay
cả cao thủ cấp chí tôn thần huyền cũng không dám xâm nhập. Thiên Phạt sâm lâm
diện tích rộng lớn, rộng đến vô cùng vô tận, chí ít cũng phải chiếm đến một
phần tư diện tích của đại lục. Ở bên ngoài chỉ có một ít tiểu huyền thú yếu ớt
và vài con dã thú, nhưng càng vào sâu thì càng nguy hiểm, hơn nữa, một khi
không đánh lại nó thì chỉ còn cách bỏ chạy, bởi vậy Thiên Phạt sâm lâm còn
được gọi là thiên đường của huyền thú cấp cao, không thể nào truy tìm nó được.
Nếu thực lực không đủ, thậm chí còn không có hy vọng sống sót trở về.
Nếu muốn có ấu thú của huyền thú cấp tám, cần ít nhất ba vị cao thủ thiên
huyền, đánh bại ít nhất hai huyền thú cấp tám đã trưởng thành mới được, điều
này chắc chỉ dễ trong lời nói. Hơn nữa, phòng ngự của huyền thú so với thiên
huyền cao thủ còn mạnh hơn nhiều. Nếu hôm đó Nữ thần may mắn không ban phúc
cho ngươi, không chỉ gặp hai mà gặp cả một đàn thì … có đến cấp cao thủ chí
tôn thần huyền thì cũng chỉ biết ngửa mặt lên trời khóc hận rồi nhắm mắt xuôi
tay mà đi luôn.
Cao thủ trên đời chỉ cần lên đến cấp thiên huyền, ai chả là anh hùng một cõi,
hay một đại nhân vật có thân có phận? Vinh hoa phú quý cái gì cũng có, việc gì
phải theo cái việc này để kiếm miếng ăn?
Vậy nên Quân lão gia tử nghe được đề nghị này chỉ biết dở khóc dở cười.
- Đến Tàng thư các, xem thử cái tên tiểu qủy này rốt cuộc đang làm gì!
Quân lão gia tử vẫn cảm thấy tôn tử mấy ngày nay có chút quái dị. Hai người
một trước một sau, lững thững đi đến Tàng thư các. Nhưng tới Tàng thư các, lại
chả có gì để mà xem.
- Bẩm, một canh giờ trước thiếu gia đã ra khỏi Tàng thư các, không biết đi
đâu.
Thị vệ trông coi Tàng thư các vội bẩm báo.
Hai người ngớ mặt nhìn nhau.
- Về thư phòng đi.
Quân lão gia tử đi đã mệt, có chút rệu rã, tiện thể phân phó:
- Những quyển sách mà hắn xem lúc nãy, đều đưa đây cho ta.
Trong khi Đường Vạn Lý lão gia mang theo đại đội nhân mã hùng hùng hổ hổ tiến
đến Lý gia và Mạnh gia để đòi lại công đạo cho tôn tử, cũng là lúc Quân Chiến
Thiên lão gia tử cảm thấy hết sức phiền lòng vì cháu của mình.
Đại viện của Lý gia, Lý Du Nhiên đang tiêu sái đứng dưới một gốc hoa mẫu đơn,
bộ áo bào trắng không nhiễm một hạt bụi. Khuôn mặt anh tuấn gần như hoàn mỹ
mang theo một ý cười nhàn nhạt, ánh mắt sâu lắng nhìn bầu trời phương xa bắt
đầu đổi mây đen, thật lâu không nói gì. Một trận gió nhẹ ấm áp thổi qua, thổi
bay tay áo của Lý Du Nhiên, thế lại càng khiến cho hắn trông như quỳnh lâm
ngọc thụ, thiên cung tiên ba (lấy từ câu quỳnh lâm ngọc thụ, huệ chất lan tư,
ý khen tặng vẻ hào hoa phong nhã), làm cho người khác thấy không khỏi tán
thưởng, thanh tao như thế, có thể so sánh với phượng mao lân giác, hiếm thấy
trên đời.
Trước mặt hắn, ba huynh đệ Lý Phong, Lý Chấn đang đứng thẳng người, lúc này
gió thu thổi làm dịu lòng người, chỉ có trên mặt ba người này lại đổ mồ hôi,
lại cũng không dám lau, để kệ cho mồ hôi cứ thế rơi, rơi xuống chóp mũi, rơi
vào đuôi lông mày,… Mồ hôi rơi vào trong mắt, cực kì khó chịu, thế nhưng lại
cũng không dám chớp mắt dù chỉ một cái.
- Việc đã đến nước này, nói gì cũng đã muộn, bỏ đi, coi như là Quân Mạc Tà
tốt số. Còn các ngươi….
Lý Du Nhiên nói tới đây, thân thể ba người đồng thời run rẩy. Là thế hệ tiếp
theo của Lý gia, nhưng những người này lại có vẻ sợ hãi người thiếu niên tao
nhã trước mặt tới tận xương tủy. Chưa từng có ai thấy người thiếu niên này tức
giận, nhưng ba người mỗi lần thấy hắn, đều có cảm giác mùa đông không mặc áo
nhảy vào hố băng
- Các ngươi mỗi người chịu bốn mươi trượng, trừ lương nửa năm.
Lý Du Nhiên cười cười, ánh mắt nhìn về phương xa, cử chí cực kì tiêu sái, ánh
mắt như nước mùa xuân chảy:
- Ngày mai bắt đầu, nên làm cái gì, phải làm cái gì, đã biết chưa?
Chịu bốn mươi trượng, gậy không gãy thì cũng phải trầy da rách thịt, mà ngày
mai lại còn có việc phải làm,… trừng phạt này có thể nói cực kì khắc nghiệt,
không hề có chút nhân tính nào, hơn nữa ba người này với Lý Du Nhiên lại còn
là huynh đệ cận huyết. Nhưng Lý Du Nhiên cứ bình thản nói ra, ngữ khí nhẹ, mắt
bình thản, tựa như không phải hắn xử anh em của mình, thậm chí không phải ba
con người, mà là xử ba con chó vô tri.
Nhưng ba người Lý Phong lại như nghe được lệnh đại xá, liên tục cảm ơn, giống
như trừng phạt này là được "Pháp luật khoan hồng", nhỏ bé không đáng kể.
- Được, Quân Mạc Tà. …. Ha Ha Ha.
Lý Du Nhiên nhẹ cười, thản nhiên nói:
- Đi đi.
Nghe được hai chữ này, ba người mới dám động đậy thân mình, cực kì ngoan ngoãn
đi ra, trên mặt lộ vẻ may mắn dị thường.
- Người đâu!
Lý Du Nhiên vỗ nhẹ hai tay, tức thì có hai gã Hắc Y nhân vô thanh vô tức xuất
hiện bên cạnh hắn, cúi người chờ lệnh.
- Được, điều tra cho tử tế một chút, xem Quân Mạc Tà lần này thắng tiền bằng
cách nào? Vì sao mê huyễn tề không có tác dụng? Còn nữa, tìm hiểu xem việc Độc
Cô Tiểu Nghệ xuất hiên có phải là vô tình hay không… Ngay cả có Độc Cô Tiểu
Nghệ thì Quân Mạc Tà cũng không nên có cơ hội thắng…, có vài điều đấy, đi điều
tra cho rõ rồi về báo cho ta.
Hắn nói chuyện vẫn cực kì mềm mỏng nhẹ nhàng, làm như không muốn tốn sức để
nói.
- Vâng!
Hai gã Hắc Y nhân cung kính hành lễ, còn chưa xoay người, đã thấy một người áo
xanh thở hổn hển chạy tới, tới cách Lý Du Nhiên mười bước thì chạy chậm lại,
cố gắng điều chỉnh hơi thở, khiến cho mặt đỏ bừng, lúc này mới thở được bình
thường, đi tới trước mặt Lý Du Nhiên:
- Bẩm công tử, lão Hầu gia của Đường gia mang theo Đường Đại công tử cùng với
hơn trăm người, đi ngàn dặm đường, đang hùng hổ tiến tới nhà chúng ta.
- Ồ, thật vậy sao?
Lý Du Nhiên nhẹ nhíu mày, nhẹ giọng nói:
- Không ngờ ngay cả Đường Nguyên cũng tính được đến thế này, xem ra kế hoạch
trước đây của mỗ phải điều chỉnh rồi…. Ha ha… được, đi nói cho bọn Lý Chấn,
nếu Lão Đường có hỏi thì trả lời … như thế như thế…mà trả lời. Còn nữa: thi
hành gia pháp ngay. Chờ đánh được một nữa thì mang đến cho Đường lão gia xét
hỏi.
Một gã hắc y nhân nhận lệnh nhanh chóng chạy đi.
Lý Du Nhiên nhếch mép cười, đột nhiên xoay người hỏi:
- Đường lão gia lần này mang người theo, có người nào mà chúng ta vẫn để ý
không?
- Có!
Người áo xanh nói không do dự
- Có ba người.
- Ba người… thế là đủ rồi.
Lý Du Nhiên mỉm cười thần bí, ngửa đầu nhìn trời mây đen cuồn cuồn, có cảm
giác mát nhè nhẹ, lẩm bẩm nhỏ đến nỗi không ai nghe thấy: "Trời sắp mưa, mà
bây giờ tinh nhuệ của Đường gia đã đi hết, đúng… đây là một cơ hội tốt a".
Ngẩng đầu, ánh mắt lần đầu tiên có vẻ thận trọng, giọng dồn dập nói:
- Lập tức báo cho Tần Hổ, thừa dịp này, lấy cái vật mà ta đã nói cho hắn. Chỉ
được phép thành công, không được phép thất bại, cơ hội này chỉ có một!
Nói xong ngẩng đầu nhìn trời, nói tiếp:
- Nói cho hắn, hắn có thời gian hành động là một buổi chiều!
- Nói cho hắn, những người mà hắn dùng không được phép xuất hiện, dù thành
công hay không, không được lưu lại dấu vết!
- Vâng!
Một Hắc Y nhân khác tiến đến.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế