Người đăng: hanngocnhi1998@Lâm Thiên Phong giữ trên môi nụ cười gian tà, hắn bước tới gần ta. Hắn dùng tay vén mấy cọng tóc lòa xòa trên mặt rồi thì thầm vào ta:
Ta gạt tay hắn ra:
Nương Tử cái cóc khô, ai thèm làm Nương Tử của tên ẻo lả nhà ngươi chứ? Ta nói cho ngươi biết, cho dù đàn ông trên cái trái đất này chết hết chỉ còn có mình ngươi thì bổn Cách Cách đây cũng sẽ không lấy tên ẻo lả nhà ngươi.
Vậy chắc ta phải xin lỗi nàng rồi. Lời Phụ Hoàng đã nói, Thánh chỉ ban hôn cũng đã được ban làm sao rút lại đây? Ta thấy là nàng nên ngoan ngoãn làm Thái Tử phi của ta thì vẫn hơn! Ta thấy bắt đầu từ giờ nàng hãy chuẩn bị tinh thần làm Tân Nương Tử đi vì ngày thành hôn của chúng ta chỉ cách có 7 ngày thôi.
Ta trợn tròn mắt nhìn hắn (mắt đã to còn cố trợn tròn):
Bảy ngày sao? Như vậy có phải quá nhanh không?
Không nhanh, tất nhiên không nhanh rồi! À, trong khoảng thời gian này ta sẽ ở lại phủ Mạc Võ Quận Vương để chuẩn bị cho lễ thành hôn của chúng ta
Cái gì? Người ở lại đây sao???
Hắn cười cười rồi bước ra khỏi Chính phòng, ta ở trong đó thì đã ... hóa đá toàn thân toàn phần.
Ngày qua ngày, ta đi đâu trong phủ Mạc Võ Quận Vương cũng phải chạm mặt cái tên ẻo lả Lâm Thiên Phong đó. Lão Thiên Già à, cuối cùng thì con đã làm điều gì phạm vào Thiên Quy mà ông lại bắt con phải lấy một tên Lâm Thiên Phong cơ chứ??? Lâm Thiên Phong, lấy được mỹ nhân như Mạc Thiển Di ta đây là trước đây ngươi đã tu phúc chín đời rồi đấy!
Bảy ngày trôi qua và ngày thành hôn của ta và Lâm Thiên Phong. Đó chính là cái ngày định mệnh của đời ta. Ta ngồi đứng trước gương dang tay ra cho bọn nha hoàn trong phủ mặc ''hỷ phục'. Aizz... Quần áo cưới của thời cổ đại thật đúng là phiền phức. Phải đến khoảng sáu, bảy lớp áo thì ta mới mặc được hết chỗ áo hỷ. Phim cổ trang lừa người a. Thế là sau nửa tiếng đồng hồ quay như chong chóng với bộ hỷ phục thì ta đã mặc xong. Tiếp đến là trang điểm và đội mũ hỷ. Trời nhìn vào gương ta không nhận ra nổi bản thân mình khi lên cô dâu lại thế này. Đôi môi ta thường ngày mỏng thế mà hôm nay lại dày đã vậy lại còn tô son đỏ lòe. Còn cái mũ hỷ, nặng như đội đá trên đầu ý! Ta đứng lên loạng choạng đi về phía giường rồi ngồi xuống chùm khăn lên chờ tên Tân Lang nào đó tới rước ta về.
"tò te, tò tí te tò,..." tiếng kèn vang lên (không nhạc sống hay nhạc chết) báo hiệu Lâm Thiên Phong đã tới. An Nhi mà Tô Ma Ma đỡ ta ra ngoài kiệu hoa. Lâm Thiên Phong đứng trước ta, hắn cũng mặc một đồ đỏ lòe. Hắn vén chiếc khăn chùm đỏ lên, ngắm ta một hồi rồi nói:
Hôm nay nàng rất đẹp!
Vậy ý ngươi là ngày thường ta rất xấu sao?
Không! Nàng rất đẹp, ngày nào nàng cũng đẹp! Nếu không thì ta lấy nàng làm gì chứ!
Vén khăn xuống, Tô Ma Ma và An Nhi đỡ ta ngồi vào kiệu hoa. Thế là bắt đầu từ đây ta đã có bằng chứng nhận:" Gái đã có chồng"