Người đăng: hanngocnhi1998@Ta thực sự không nghĩ mình xuyên không đâu! Từ trước tới giờ ta luôn coi nó là một thứ gì đó rất vớ vẩn, thế là quả báo đã tới với ta hu hu. Nhanh dữ a~
Ta nhắm mắt làm bộ để tay lên đầu giống như bị đau đầu rồi nói với An Nhi:
Đột nhiên Nha đầu An Nhi lao tới ôm lấy ta rồi khóc bù lu bù loa:
Sờ má? Cái gì cơ? Ở đâu lại chui ra một Tam Phúc Tấn vậy? Ây, chắc chắn là Tam Phúc Tấn chui ra từ bụng mẹ bà ấy rồi!
An Nhi ngừng khóc rồi kể cho ta biết về thân phận của cái thân xác này. Theo ta được biết thì thân xác này cũng mang dang Mạc Thiển Di, là Hòa Thạc Cách Cách của Mạc Võ Quận Vương. Từ nhỏ nghịch ngợm, được A Mã và Ngạch Nương nuông chiều. A Mã ta có ba bà vợ (nhiều a), Đại Phúc Tấn là Ngạch Nương ta, Nhị Phúc Tấn là người nuông chiều ta còn Tam Phúc Tấn thì khác, bà ta luôn căm ghét ta.
Theo lời của An Nhi nói thì hôm đó, Tam Phúc Tấn bỗng dưng rủ ta đi dạo (chỉ hai người thôi đấy nhé!), khi đi qua một chiếc cầu nhỏ Tam Phúc Tấn đẩy ta xuống nước. Bà ta vừa ăn cướp vừa la làng hô hoán mọi người tới cứu ta. Rất may ta phúc lớn mạng lớn thoát chết nhưng di chứng bị sốt li bì suốt ba ngày ba đêm. Cho đến khi tỉnh lại thì mọi chuyện đã khác...
Ta đang mải nghĩ ngợi thì cách cửa phòng mở ra, một nam thanh niên bước vào vui mừng nói với ta:
Ô mai chuối! Không phải người thường đâu, mỹ nam à nha. Vậy là phim cổ trang không lừa người, mỹ nam đứng trước mặt ta có khi còn đẹp hơn diễn viên trong phim đấy chứ!
Mái tóc dài búi cao cài trâm vàng. Đôi mắt hổ phách cuốn hút mê hồn. Đôi môi mọng mị nhìn là chỉ muốn cắn một cái. Dáng người cao cao khí khái. Mẹ ơi! Đẹp chết mất thôi.
Ta đơ người nhìn vẻ đẹp của thanh niên ấy mà thầm trầm trồ khen ngợi. Mãi cho đến khi mỹ nam đó gọi ta:
Ta thoáng lúng túng nhưng rồi cũng cố lấy lại được bình tĩnh. Đã diễn là phải diễn đến phút chót, không nên bỏ dở giữa trừng. Thế rồi ta quyết định diễn tiếp vở kịch này:
Ta bỏ lửng câu nói. Mỹ nam trước mặt ta nắm vai ta, mặt thoáng có chút lo lắng:
Cách Cách, không ngờ cú ngã đó lại để lại hậu quả như vậy. Tôi là Thiết Đình Hải chúng chơi với nhau từ nhỏ không ngờ giờ Cách Cách lại bị mất trí nhớ.
Đình Hải, huynh đừng lo rồi sẽ có ngày ta nhớ ra mọi chuyện thôi mà.
Aizz... Ta phục ta quá, ta đúng là có tài dịu lòng mỹ nam
[Nhi: tự cao tự đại
Di: Cô ghen tị hả? cười cười
Nhi: oh, no never!]
Ta cười nhìn Đình Hải:
Chẳng phải chúng ta chơi với nhau sao? Có nghĩa là rất thân thiết, cho nên, từ nay huynh đừng có thấy ta là một điều Cách Cách hai điều Cách nữa. Gọi ta Thiển Di là được rồi.
Như vậy có được không?
Tất nhiên là được rồi!