Người đăng: ntquangtest
Mấy ngày sau.
Ngưu Kình và Lê Kỳ Mỹ ghi thần thức vào truyền tín lệnh của nhau. Có truyền
tín lệnh này thì họ có thể nói chuyện với nhau mỗi ngày dù ở khoảng cách xa đi
nữa.
Ngưu Kình từ biệt Lê Kỳ Mỹ lên đường tìm đến Huyền Cơ môn. Hắn mua một con
ngựa tốt rồi phi ra khỏi Xà Bang thành. Nhờ có Liêu Vũ mà hắn có được bản đồ
đi đên tất cả các thành thị lẫn môn phái.
- Theo bản đồ chỉ dẫn nếu lấy Xà Bang thành làm trung tâm thì Tử Vi môn và
Huyền Cơ môn nằm ở hướng Tây; Tinh Không môn nằm ở hướng Tây Nam.
- Trên đường đi từ Xà Bang thành đến Huyền Cơ môn sẽ đi qua ba thành thị.
Trước tiên là Ngãi Giao thành của Trần gia tộc. Thứ hai là Quảng thành của
Nguyễn gia tộc. Thứ ba là Hắc thành của Đường gia tộc.
Ngưu Kình nhắm hướng Tây mà chạy. Con ngựa mà Ngưu Kình cưỡi thuộc loại tốt,
tốc độ phi tương đương với Hỗ Trợ chức trách sáu bậc Tinh Khí Thần. So với tốc
độ khinh công của sát thủ còn kém gấp đôi, mà so với tốc độ khinh công của
Ngưu Kình lại kém đến gấp ba lần.
Tốc độ chậm đã đành mà còn phải thường hay nghỉ hoặc đi nước kiệu cho ngựa hồi
sức. Đêm đến cũng phải dừng chân nghỉ. Thật tình mà nói là để cho ngựa nghỉ
chứ không phải người nghỉ. Nhớ cách đây vài tháng, Ngưu Kình và Ngưu Trụ cùng
nhau khinh công trong Cấm Ma Sơn Mạch vô cùng rộng lớn. Hai người bọn hắn
khinh công liên tục không nghỉ suốt mấy ngày mấy đêm, thậm chí lúc uống linh
dược bổ sung linh khí cũng không có dừng lại.
Nghĩ tới điểm đó, Ngưu Kình lại càng khao khát được phục hồi tu vi hơn nữa.
Chỉ cần quay trở lại được bảy bậc tu vi Tinh Khí Thần thì hắn chẳng bao giờ
thèm cưỡi con ngựa nào nữa.
Ngưu Kình cưỡi ngựa thật cảm giác quá chậm nhưng không còn cách nào khác. Mặc
dù hắn có thể dùng lực khống vật phản chiếu vào bản thân để phi hành nhưng vẫn
còn khá chậm và tiêu hao nhiều linh khí từ ba viên Lục Đan trong bụng. Ngưu
Kình tự an ủi mình coi như rèn luyện tính kiên nhẫn.
Bệnh của Ngưu Kình cứ vào giữa trưa là tái phát làm cho hắn vô cùng đau nhức.
Cho dù trước đó hắn biến hình sẵn thì cũng chỉ là khống chế hoại bì thôi chứ
thống cốt vẫn âm ỉ bên trong. Hắn bây giờ đã có thể khống chế như ý khả năng
biến hình của mình. Nếu biến hình một phần thì Kim Tinh giữa trán không xuất
hiện, bên ngoài không có gì khác biệt.
Trải qua hơn mười bốn ngày đường, Ngưu Kình đến được Ngãi Giao thành do Trần
gia tộc làm chủ. Trần gia tộc giỏi về luyện đan nhưng chỉ dùng trong nội bộ
gia tộc. So với Tiên môn ba đại phái thì thuật luyện đan của Trần gia vẫn còn
kém hơn một chút.
Ngưu Kình vào tửu quán gọi một bàn ăn.
Ngưu Kình đang ăn thì thấy một trung niên nhân mang y phục màu đen bước vào.
Trung niên nhân nhìn thấy Ngưu Kình thì hồ nghi nói:
- Tiểu huynh đệ. Có phải ngươi là người bị Ma giáo lão đầu truy giết ở gần
Cấm Ma Sơn Mạch cách đây mấy tháng hay không?
Ngưu Kình giật mình nhớ lại. Hôm đó hắn bị Liên Trầm giáo đầu suýt nữa bắt
được, may mà có một mông diện hắc y nhân cứu thoát.
- Là tiền bối đã cứu ta? - Ngưu Kình mơ hồ nhận ra.
Trung niên nhân cười:
- Chỉ là tiện tay mà thôi.
Ngưu Kình đứng dậy nói:
- Đa tạ tiền bối xuất thủ cứu sinh. Ơn cứu mạng của tiền bối vãn bối vô cùng
cảm kích.
- Chuyện nhỏ thôi. À ngươi đang chờ ai sao?
- Ta đi một mình. Xin mời tiền bối ngồi.
Trung niên nhân ngồi đối diện với Ngưu Kình. Hắn cũng ngồi xuống bồi tiếp.
- Vãn bối là Vương Bình. Chẳng hay nên xưng hô với tiền bối như thế nào?
- Thật là trùng hợp. Ta tên là Vương Lãnh. Coi như chúng ta có chút liên
quan. Hay là ngươi cứ gọi ta là Vương thúc được rồi.
- Vương Lãnh. Vương thúc. - Ngưu Kình gọi một tiếng thúc. Đối với hắn người
ta có công cứu mạng, cũng có thể xem như sinh ra hắn một lần, gọi là thúc cũng
không có gì quá đáng.
- A tốt quá rồi. Ta cả đời phiêu bạt giang hồ không có người thân. Không ngờ
hôm nay lại có một người gọi bằng thúc thúc.
Vương Lãnh gọi:
- Tiểu nhị. Mau đem thêm rượu ra đây. Có gì ngon nhất ở tiệm cũng dọn lên hết
đi.
Vương Lãnh quay sang Ngưu Kình nói:
- Tiểu Bình. Hôm nay ta với ngươi ăn uống no say coi như lễ mừng gặp nhau đi.
Ngưu Kình thấy Vương Lãnh vui vẻ như vậy cũng có chút háo hức.
- Dạ. Vương thúc.
Rượu thịt dọn lên, hai người cùng nâng chén.
- Vương thúc. Ta kính thúc một chén.
- Tốt. Nào.
- Khà. Rượu ngon.
Vương Lãnh đặt chén rượu xuống.
- Tiểu Bình. Ngươi là người của Ma đạo có phải không?
- Ta đã không còn chỗ trong hàng ngũ Ma đạo nữa rồi.
- Ha. Như vậy thì cũng giống như ta.
Ngưu Kình có chút ngạc nhiên. Vương Lãnh nói:
- Ta vốn xuất thân từ Tiên môn nhưng vì thù oán cá nhân mà bị trục xuất.
- Vương thúc người ở môn phái nào?
- Ta là người của Tinh Không môn.
- Vì sao người bị trục xuất?
- Chuyện cũ rồi ta không muốn nhắc lại nữa. Bất quá giữa ta với tiên môn các
phái có chút thù oán.
- Ân. - Ngưu Kình cũng biết không nên hỏi kỹ quá.
- Còn ngươi vì sao mà bị họ truy đuổi?
Ngưu Kình đưa cánh tay của mình ra. Trên đó có vết thâm đen hình hai bàn tay.
- Tất cả xuất phát từ chỗ ta bị một lão điên đả thương. Nó khiến ta bị phế
hết tu vi, kéo theo một loạt sự việc nên mới ra nông nỗi này.
Vương Lãnh xem qua vết thương của Ngưu Kình rồi nói:
- Quả thật là lợi hại. Ta chưa thấy loại công pháp này bao giờ.
Ngưu Kình thu tay lại. Vương Lãnh hỏi:
- Ngươi tính làm thế nào?
- Ta đã tìm mọi cách mà không trị được vết thương này. Nghe nói Huyền Cơ môn
có Thiên Sơn Ngưng Đan chuyên trị các loại độc công nên muốn đến xin cứu giúp.
Vương Lãnh gật đầu nói:
- Y thuật và Đan thuật của Huyền Cơ môn đích thực rất lợi hại hại. Chỉ là
muốn họ giúp đỡ thật không dễ dàng.
- Thúc có biện pháp gì chỉ điểm cho ta không?
- Chịu thôi. - Vương Lãnh lắc đầu. - Bất quá Tử Vi môn và Tinh Không môn cũng
không tồi. Nếu ngươi không vào được chỗ này thì thử chỗ khác.
- Ân. Ta hiểu mà.
- Tiểu Bình. Ta không có biện pháp giúp ngươi vào cổng Tiên môn được. Chỉ là
trên đường đi có nhiều nguy hiểm thì ta sẽ cho ngươi vài thứ hộ thân.
Vương Lãnh rút ra năm lá bùa, ba viên Yêu thú Lục Đan và một truyền tín lệnh.
Hắn giải thích cách sử dụng bùa cho Ngưu Kình nghe rồi nói.
- Ba viên Lục Đan này ngươi có thể dùng linh động, có thể để hối lộ cũng
được, đổi đan dược cũng được. Còn truyền tín lệnh này thì giữ lấy để liên lạc
với ta.
- Truyền tín lệnh ta có rồi.
- Ân. Vậy thì trao đổi thần thức là được.
Ngưu Kình thu lấy các đồ vật cất vào nhẫn trữ vật.
- Thúc có đi cùng ta đến Huyền Cơ môn một chuyến không?
- Không được rồi. Ta còn có việc khác nữa. Khi nào thuận tiện mới nói cho
ngươi nghe.
- Ân.
Hai người Vương Lãnh và Ngưu Kình sau khi ăn uống xong thì chia tay. Vương
Lãnh lập tức rời khỏi Ngãi Giao thành. Ngưu Kình ở lại đi dạo một vòng.
Tại thành thị này cũng có Thần Cách môn chi nhánh. Ngưu Kình dù đã cải trang
nhưng cũng không dám đến gần quá vì sợ thần thức của Ma giáo đồ phát hiện. Hắn
ở một chỗ kín đáo biến hình dùng Tử Kim nhãn nhìn xuyên thấu vào trong Thần
Cách môn đạo quán.
Ở bên trong đạo quán có bốn Ma giáo đồ. Một sư huynh, một sư tỷ, Mã Tập và
Ngưu Tâm.
Mã Tập bị hủy hoại một phần gương mặt và một mắt.
Ngưu Kình nhíu mày:
- Hại ta đến nỗi này có phần của ngươi. Đợi ta khôi phục tu vi sẽ kiếm ngươi
tính sổ.
Ngưu Kình hiện tại không phải là đối thủ của Mã Tập nên chỉ có thể nhẫn nhịn
mà thôi.
Ngoài bốn người Ma giáo đồ còn có trên năm mươi đứa trẻ đang luyện khí theo
phương pháp của Ma giáo. Người hướng dẫn bọn trẻ là một sư huynh khác.
Ngưu Kình rời khỏi Ngãi Giao thành.
Trải qua một tháng, Ngưu Kình đến được Quảng thành rồi Hắc thành. Ở tại Hắc
thành hắn đổi một con ngựa khác tốt hơn rồi lên đường đến Huyền Cơ môn.
Từ Hắc thành đến Huyền Cơ môn không có đường lộ để đi bởi vì người của Huyền
Cơ môn ít khi giao du với phàm nhân.
Ngưu Kình băng rừng vượt núi mà đi, chỗ nào gặp sông lớn vực sâu ngăn cản thì
hắn dùng khống vật mang cả người lẫn ngựa bay qua. Do dùng nhiều linh khí cho
nên một viên Lục Đan trong bụng hắn đã bị dùng hết, hai viên còn lại đã nhỏ đi
một nửa rồi.
Sau nhiều ngày trôi qua hắn cũng đã đến được núi Linh Kỳ, nơi tọa lạc của
Huyền Cơ môn.
Ngưu Kình ở lưng chừng núi nhìn xuống thấy mây trắng lượn lờ dưới chân. Hắn
phóng tầm mắt ra xa thấy khung cảnh nơi đây tuyệt đẹp. Những con hạc trắng mào
hồng khi ẩn khi hiện trong mây phát ra những tiếng kêu vang vọng không gian.
Từ chỗ hắn nhìn lên đã thấy được cổng Huyền Cơ môn. Sau cổng có nhiều tòa lâu
các được xây dựng trên các chóp núi. Một vài bóng người nhỏ xíu đang cưỡi pháp
bảo hoặc mây trắng phi hành giữa không trung.
Chỉ mới đến đây một lúc mà Ngưu Kình thấy tâm tư vui vẻ, thoải mái, thật là kỳ
lạ.
Ngưu Kình đi đến trước cổng Huyền Cơ môn thấy đại môn, tiểu môn đóng kín, bên
cạnh tiểu môn có một ô cửa sổ. Ngưu Kình đến ô cửa sổ xem thì thấy bên trong
song sắt là một quả cầu ngọc lớn bằng đầu người, ngoài ra không có gì khác.
Đoán khối ngọc này là đại chúng truyền tín lệnh nên Ngưu Kình nói:
- Tiên nhân.
Khối ngọc cầu tỏa ra hào quang rồi có giọng nói từ đó phát ra:
- Ai đó?
Giọng nói như của một thanh niên nhân. Ngưu Kình cung kính nói:
- Tiểu nhân là Vương Bình xin cầu kiến.
- Có việc gì?
- Tiểu nhân bị một loại công pháp tà đạo đánh vào. Tiểu nhân đến xin nhờ tiên
nhân cứu giúp.
- A. Ngươi tưởng đây là nơi làm từ thiện à? Mau cút đi.
- Tiên nhân. Xin làm ơn cứu giúp tiểu nhân.
- Hừ. Cả ngày hôm nay đúng là xui xẻo. Hết bị sư huynh mắng lại gặp tên khốn
này phá giấc ngủ của ta.
Cánh cửa sổ đóng lại không để cho Ngưu Kình nói thêm nữa.