Người đăng: ntquangtest
Ngưu Kình và Lê Kỳ Mỹ ngồi ăn cơm tối với nhau.
- Huynh ăn nhiều một chút. - Lê Kỳ Mỹ gắp thức ăn cho Ngưu Kình.
- Muội cũng vậy. - Ngưu Kình gắp thức ăn cho Lê Kỳ Mỹ.
Hai người nhất thời nhìn nhau cười.
Hôm nay là lần đầu tiên Ngưu Kình hắn gắp thức ăn cho Lê Kỳ Mỹ. Lê Kỳ Mỹ trong
lòng cảm thấy rất vui, hai má hơi ửng hồng. Nàng để ý hôm nay Ngưu Kình có
những biểu hiện rất lạ. Về cơ bản mà nói thì đó là tín hiệu tình cảm của hai
người có chiều hướng phát triển tốt.
Sau giờ ăn, Ngưu Kình và Lê Kỳ Mỹ lại ngồi trò chuyện với nhau.
Theo như bí tịch mô tả thì trước tiên luyện dược sư cần một lò luyện dược
thích hợp.
Ngưu Kình lấy khối Tử Kim Thạch ra xem. Hắn định bụng sẽ nhờ ai đó luyện chế
một phần khối Tử Kim Thạch này thành lò luyện dược.
Ngưu Kình mân mê khối Tử Kim Thạch, tự nhiên cảm giác kỳ lạ xuất hiện bên
trong lòng bàn tay hắn.
- Huynh sao vậy? - Lê Kỳ Mỹ hỏi.
- Ta có cảm giác kỳ lạ với khối linh thạch này.
- Cảm giác thế nào?
- Giống như là ta muốn hấp thụ nó. - Ngưu Kình nó.
- Hấp thụ? - Lê Kỳ Mỹ có chút ngạc nhiên. - Trước giờ muội chỉ nghe người ta
hấp thụ linh khí, năng lượng, tinh huyết chứ chưa nghe qua ai hấp thụ kim loại
hay linh thạch bao giờ.
- Ta cũng chưa từng nghe qua. Chỉ là ta có cảm giác cơ thể ta muốn hấp thụ
nó.
- Huynh định hấp thụ nó bằng cách nào?
- Ta tiếp xúc với bề mặt linh thạch thì cảm giác như lớp da của ta cố gắng
hút lấy nó nhưng không đủ sức. - Ngưu Kình nói.
- Nếu huynh cần trợ lực, muội sẽ truyền linh khí qua cho huynh. - Lê Kỳ Mỹ
nói.
- Ừm. - Ngưu Kình gật đầu.
Ngưu Kình bèn lên giường ngồi xếp bằng, hai tay áp vào hai bên khối linh
thạch. Lê Kỳ Mỹ ngồi sau vận công truyền linh khí vào hai tay Ngưu Kình.
Ngưu Kình điều khiển luồng linh khí đi vào hai bàn tay, cố gắng tạo thành một
lực hút đẩy giữa tay mình và khối Tử Kim Thạch. Hắn cảm nhận rõ từng hạt linh
thạch cực nhỏ tách khỏi khối rồi xâm nhập vào da tay của hắn. Những hạt này di
chuyển sang tay hắn mỗi lúc một nhiều. Những hạt linh thạch theo huyết mạch
lan tỏa đi khắp cơ thể hắn.
Một lúc sau, Ngưu Kình thu công lại. Khối linh thạch đã bị hai bàn tay hắn ăn
mòn lõm vào trong. Trên khối linh thạch bây giờ có hai dấu khuyết lõm hình hai
bàn tay.
Lê Kỳ Mỹ nhìn thấy rất đỗi ngạc nhiên:
- Lượng linh thạch này bị hấp thụ vào cơ thể huynh rốt cục là có tác dụng gì?
- Ta cũng không rõ nữa. Bất quá bây giờ ta cảm thấy trong người đã đủ, không
còn có cảm giác muốn hấp thụ thêm nữa. - Ngưu Kình đáp.
- Muội xem lượng linh thạch mà huynh hấp thụ cũng khá nhiều, chí ít cũng có
thể chế tạo được một cây chủy thủ.
- Ừm.
- Huynh xem có còn cảm giác được linh thạch mà huynh đã hấp thụ không?
- Có. Cơ thể huynh có chiều hướng hơi lạ. Nó bắt đầu hấp thu linh khí từ ba
viên Lục Đan trong bụng huynh.
- Linh thạch có thể hấp thu linh khí, không biết chừng huynh có thể luyện khí
lại đó.
- Để huynh thử xem.
Ngưu Kình ngồi xếp bằng ngay ngắn rồi vận khí điều tức.
Lê Kỳ Mỹ ngồi ở trước mặt Ngưu Kình chú tâm theo dõi chuyển biến của hắn.
Nửa canh giờ trôi qua, một luồng khí tức nhè nhẹ bao phủ toàn thân Ngưu Kình.
Giữa trán Ngưu Kình xuất hiện một nốt son màu đồng đỏ ánh tím. Nốt son này mở
rộng ra thành một hình tròn lớn bằng đầu ngón tay. Lê Kỳ Mỹ chú ý thật kỹ vào
hình tròn trên trán Ngưu Kình thì phát hiện nó được tạo thành từ Tử Kim Thạch.
Luồng khí tức bao quanh cơ thể Ngưu Kình càng lúc càng mạnh mẽ nhưng phạm vi
thu hẹp lại sát vào thân.
Ngưu Kình thu công lại, hai mắt hơi mở ra.
- Bình ca.
- Mỹ muội.
Cả hai người giật mình hoảng hồn khi ánh mắt chạm nhau.
- Bình ca, mắt của huynh....- Lê Kỳ Mỹ thảng thốt nhìn vào mắt của Ngưu Kình.
- Mỹ muội, sao cơ thể của muội như thế này? - Ngưu Kình nhìn khắp cơ thể của
Lê Kỳ Mỹ.
Sau một lúc luống cuống, Ngưu Kình mới hỏi:
- Muội nói trước đi. Muội thấy cái gì?
- Muội thấy đôi mắt của huynh, hai lòng trắng đã biến thành màu đen còn hai
tròng đen đã chuyển sang màu đồng đỏ, giống như kim loại. Hơn nữa trên trán
của huynh cũng xuất hiện một hình tròn nhỏ trông rất giống với tròng mắt của
huynh. Còn huynh, huynh nhìn thấy gì ở muội?
- Huynh thấy, huynh nhìn thấy xương cốt của muội, nội tạng của muội, thậm chí
nhìn xuyên qua cơ thể muội. - Ngưu Kình sợ hãi nói.
Lê Kỳ Mỹ nhăn mày tưởng tượng ra khi nhìn thấy nội tạng của mình ra sao.
- Không lẽ đây là dị năng của ta? - Ngưu Kình đoán.
- Dị năng? - Lê Kỳ Mỹ có chút khó hiểu.
- Là một năng lực khác lạ mà người thường không có. Nôm na là vậy. - Ngưu
Kình nói.
- Huynh nhìn xuyên qua cơ thể muội. Nghĩa là xuyên qua quần áo, làn da của
muội? Có thể nhìn thấy xương cốt? - Lê Kỳ Mỹ hỏi.
- Ừm. Không chỉ cơ thể muội, mà cơ thể ta cũng như vậy. Ta nhìn thấy có vô số
mạch máu li ti trong cơ thể mình, xương cốt, huyết dịch. Thậm chí ta còn nhìn
thấy ba viên Lục Đan đang nằm trong bụng mình. - Ngưu Kình nói.
- Ôi ghê quá. - Lê Kỳ Mỹ có thể tưởng tượng được một người bỏ đi làn da, nhìn
vào nội thể sẽ xấu xí kinh khủng như thế nào? - Huynh có cách nào nhìn lại
bình thường hay không?
- Để ta thử xem. - Ngưu Kình nói.
Ngưu Kình tập trung tinh thần, cố gắng điều khiển ánh mắt của mình. Một lúc
sau, hai con ngươi trong mắt của Ngưu Kình dần trở thành màu đen như bình
thường; Kim Tinh trên trán lặn mất; khí tức kỳ lạ bao quanh người cũng không
còn.
- Huynh thấy thế nào?
- Ta bình thường trở lại rồi.
- Đúng là cơ thể huynh đã trở lại bình thường như lúc nãy. - Lê Kỳ Mỹ dùng
thần thức kiểm tra nói.
Sau một hồi trao đổi, Lê Kỳ Mỹ mới nói:
- Ở các loài yêu thú có trạng thái bình thường và trạng thái cuồng nộ. Một số
loài khi tiến vào trạng thái cuồng nộ thì cơ thể bị biến đổi, khi thoát khỏi
trạng thái cuồng nộ thì cơ thể trở về bình thường. Muội nghĩ huynh cũng có thể
như vậy.
- Có thể lắm. - Ngưu Kình nhớ lại hai chiến thú của mình tiến vào trạng thái
cuồng nộ thì thực lực tăng lên, hình dáng bên ngoài cũng trở nên hung dữ hơn
bình thường.
- Dường như khi ở trạng thái biến hình, huynh có hấp thu được linh khí? - Lê
Kỳ Mỹ nhắc lại.
- Đó không phải hấp thu mà là lấy linh khí từ ba viên Lục Đan ra dùng. Linh
khí từ ba viên Lục Đan bị cơ thể ta hút ra mạnh mẽ và tạo thành một lớp khí
tức bao toàn thân.
- Huynh có thể trở lại trạng thái khi nãy được nữa không?
- Để ta thử.
Ngưu Kình ngồi tập trung tinh thần, một lúc sau thì hiện tượng biến thân xảy
ra; kim tinh hiện trên trán; khí tức bao quanh thân; còn hai nhãn tinh lại
chuyển sang nâu đen.
- Hai con ngươi có khác màu lần trước, huynh thấy sao rồi?
- Ta có thể điều khiển được tầm nhìn rồi. Ta có thể nhìn bình thường hoặc
nhìn xuyên thấu đều được.
- Như vậy là huynh bắt đầu làm chủ được trạng thái biến hình rồi đó.
- Để ta cho muội xem.
Ngưu Kình đưa hai tay hướng về khối Tử Kim Thạch đang đặt bên cạnh. Hắn chuyển
ý lực vào bàn tay. Khối Tử Kim Thạch lắc lư một chút rồi bị nhấc hẳn lên cao.
- Cách không khống vật. - Lê Kỳ Mỹ kinh ngạc nói.
- Ừm. Ta có thể khống vật. - Ngưu Kình vừa nói vừa đưa bàn tay ra.
Khối Tử Kim Thạch tự bay một vòng quanh phòng rồi trở lại chỗ của Ngưu Kình.
Ngưu Kình lại đưa tay ra điều khiển các vật dụng xung quanh. Những vật đó đều
bị hắn khống chế bay lượn di chuyển theo ý muốn.
- Muội nghe nói chỉ có Kim Đan kỳ tu chân giả mới có phép khống vật này.
- Bất quá đây không phải là pháp thuật của tu chân giả mà chỉ là một loại dị
năng không rõ từ đâu mà có. - Ngưu Kình cũng bất đắc dĩ nói.
Ngưu Kình đưa hai tay về phía Lê Kỳ Mỹ dùng ý lực nhấc nàng bay bổng lên.
- Huynh cẩn thận đừng đánh rơi muội đó - Lê Kỳ Mỹ cười thích thú.
- Muội đừng lo. Ta cảm thấy lực khống vật trong người mạnh lắm.
Ngưu Kình chuyển ý lực xuống chân và tạo phản lực khống vật vào bản thân mình.
Cơ thể hắn cũng được nhấc bổng lên khỏi mặt giường.
Cơ thể của Ngưu Kình và Lê Kỳ Mỹ bay một vòng quanh phòng.
- Bình ca. Chuyện này rốt cuộc là sao? - Lê Kỳ Mỳ không khỏi kinh ngạc.
- Hiện giờ ta chỉ làm được mà không hiểu tại sao. - Ngưu Kình nói.
Cả đêm hôm đó hai người không ngủ mà cùng nhau nghiên cứu dị năng của Ngưu
Kình.
Qua nhiều lần thử đi thử lại, cuối cùng Ngưu Kình biết được dị năng của mình
có thể nhìn xuyên thấu một số đồ vật, có thể khống vật và bay lượn. Mỗi lần
thực hiện các năng lực đó thì cơ thể lại lấy linh khí từ ba viên Lục Đan ra sử
dụng.
- Ba năng lực này có thể rất hữu ích. Chỉ là muốn dùng được thì phải có Lục
Đan cung cấp năng lượng cho chúng. - Ngưu Kình kết luận.
- Bình ca. Biến hình trạng thái của huynh có năng lực tự liệu thương không?
- Ta có thể thử.
- Vậy phải đợi đến trưa mới biết được.
- Không cần. - Ngưu Kình từ trong nhẫn trữ vật xuất ra thiết quyền bao vào
tay bên phải của mình.
- Huynh?
Không đợi Lê Kỳ Mỹ nói hết câu, Ngưu Kình bật móng vuốt lên trực tiếp rạch một
đường trên cánh tay trái của mình. Máu đỏ chảy ra. Một giọt máu rơi xuống đất.
Trong thoáng chốc, vết thương liền da lại, dòng máu dính trên cánh tay trực
tiếp ngấm vào da không để lại chút dấu vết nào. Giọt máu rơi trên sàn cũng tự
động phân hủy hóa thành khí hơi bay tản đi mất.
- A. - Lê Kỳ Mỹ reo lên mừng rỡ. - Dị năng này có thể tự liệu thương.
- Như vậy... đối với vết thương hoại bì xuất huyết do độc công không còn đáng
ngại nữa. - Ngưu Kình cũng vô cùng vui mừng.
Ngưu Kình và Lê Kỳ Mỹ vui mừng đứng ôm nhau giữa phòng.
- Vậy là ta có khả năng thoát khỏi họa tử vong do độc công rồi. - Ngưu Kình
phấn khích nói trong mái tóc của Lê Kỳ Mỹ.
- Ừm. Huynh có thể thoát bệnh muội vui mừng lắm. - Lê Kỳ Mỹ gật gật đầu.
Trưa hôm đó.
Ngưu Kình cùng Lê Kỳ Mỹ cùng chờ đợi cơn đau tới.
Chính ngọ, mặt trời chiếu sáng gay gắt nhất. Ngưu Kình cảm thấy toàn thân đau
nhức dữ dội, các vết nứt nẻ bắt đầu xuất hiện trên da.
- Bình ca mau tiến vào biến hình trạng thái đi.
- Ta muốn đợi tí nữa.
Những giọt máu đen bắt đầu rỉ ra rơi xuống sàn.
Ngưu Kình tập trung ý lực tiến hành biến thân. Kim Tinh xuất hiện, một luồng
khí tức bao quanh thân, hai mắt vẫn là tròng đen. Máu đang màu đen chuyển sang
màu đỏ rồi thấm ngược vào da, các vết da nứt nẻ nhanh chóng liền lại. Chỉ có
những giọt máu đen nằm trên đất là vẫn còn nguyên.
Lê Kỳ Mỹ mừng lắm.
- Huynh cảm thấy thế nào?
Ngưu Kình nói:
- Trong cơ thể vẫn còn râm ran đau nhức nhưng không đáng kể.
- Dị nhân trạng thái biến hình thật là lợi hại. Muội nghe gia gia nói, chỉ có
cao thủ đạt đến Nguyên Anh kỳ mới có năng lực này, còn như Kim Đan kỳ muốn
liệu thương nhanh như thế vẫn phải nhờ đan dược hỗ trợ.
- Ừm. Tiếc là dù ở trạng thái biến hình này ta cũng không thể hấp thụ linh
khí để tiến hành tu chân. Nhưng chỉ cần không còn là phế nhân thì ta đã vui
lắm rồi.
Ngưu Kình thông qua các loại sách và bí tịch mà biết rằng, các năng lực mà dị
nhân như hắn có được chỉ lợi hại đối với người thường. Đối với các tu chân
giả, mỗi khi lên một thành tựu mới họ đều có các pháp thần thông biến hóa còn
lợi hại hơn cả năng lực của dị nhân. Như Kim Đan kỳ tu chân giả có thể tự mình
bay lượn, khống vật; Nguyên Anh kỳ tu chân giả có thể tự liệu thương, thậm chí
mọc lại phần chi bị mất.