Người đăng: ntquangtest
Năm người Ngưu Kình đang khinh công về hướng Xà Bang thành. Do tốc độ khinh
công lấy người chậm nhất làm chuẩn nên bọn họ đi rất thong thả. Hai chiến thú
Tiểu Kiên, Tiểu Nhẫn cũng tàng hình tự bay theo. Tốc độ của bọn chúng dư sức
đi cùng đội.
Trên vai Thúy Vy là chú sóc vàng sọc nâu tên Tiểu Gấu đang đứng thẳng bằng hai
chân sau, nó giơ hai chấn trước vẫy vẫy về phía trước đón gió có vẻ rất thích
thú.
Cặp thú chiến của Thúy Vân vẫn bị nhốt trong Lồng Nhốt Thú đeo sau lưng Thúy
Vân. Hai quả trứng Tiểu Bá Vương Long thì được đặt vào trong ngăn dự trữ thức
ăn cho thú.
Năm luồng hào quang màu đỏ cùng nhau lướt dọc trên con sông rộng. Hôm nay là
đi chơi nên bọn họ không có gấp gáp, trái lại còn nô đùa té nước sông vào
nhau.
- Các ngươi hứa không được dùng khinh công đặc trưng rồi đấy nhé. - Thúy Vân
nói. - Không được chạy.
Thúy Vân lướt nhanh người rồi dùng lực khinh công xoáy mạnh làm tung nước ra
xung quanh.
Thúy Vy kêu lên: - A Vân tỷ. Ta với ngươi một phe mà sao lại bắn nước vào ta?
Thúy Vân vội nói: - Ta không cố ý. Là Ngưu Trụ hắn lừa ta đó.
Thúy Miêu, Thúy Vân với Thúy Vy là một đội, Ngưu Kình với Ngưu Trụ là một đội.
Hai bên vừa chạy vừa đùa giỡn rất là vui nhộn.
Qua một lúc khinh công, bọn họ đã đến ngoại vi Xà Bang thành.
Sau khi đã an bài cho Tiểu Kiên, Tiểu Nhẫn một chỗ kín đáo ngoài thành, Ngưu
Kình liền đem một số quần áo chuẩn bị sẵn cho cả đội mang vào. Bọn họ ngụy
trang thành các công tử, tiểu thư đi du ngoạn.
Sở dĩ Ngưu Kình chọn Xà Bang thành ngoài việc có quán ăn ngon thì còn một
nguyên nhân phụ nữa. Đó là ở Xà Bang thành rất thoải mái, không có sự kiểm
soát chặt chẽ như ở hai thành Xuân Sơn và Tóc Tiên.
Ngưu Kình dẫn cả đội đi dạo một vòng quanh thành. Bọn họ đi đến đâu cũng bị
nhiều người lén nhìn.
- Ngưu Kình a. Bọn họ nhìn gì vậy? - Thúy Vy khẽ hỏi.
- Bọn họ nhìn thấy người lạ. Mình cứ kệ họ là được rồi. - Ngưu Kình đáp.
- Ừm.
Vốn là các thiếu niên Ma giáo từ nhỏ được chăm sóc đặc biệt theo một chế độ tu
luyện nghiêm ngặt nên cơ thể không chỉ khỏe mạnh mà còn vô cùng xinh đẹp. So
với các phái tu chân bình thường thì bọn họ còn hơn đến mấy phần. Có thể nói
nhóm của Ngưu Kình trong mắt bình dân bá tánh ở đây cũng như thần tiên hạ phàm
vậy.
Ngưu Kình dẫn đội đến một quán ăn rất lớn và sang trọng, hương thơm từ đây tỏa
ra ngào ngạt.
Quán ăn này tên gọi là Thiên Hương Lâu, là một trong hai quán ăn nổi tiếng
nhất Xà Bang thành. Ngưu Kình sở dĩ biết được là thông qua lời kể của Liêu Vũ,
tình báo của Ma giáo cài cắm trong thành.
Cả đội vào quán chọn được một bàn ăn ở vị trí đẹp.
- Các ngươi ngồi ở đây chọn món đi. Ta đi ra ngoài một chút sẽ quay lại ngay.
- Ngưu Kình nói.
- Ngươi đi đâu vậy? - Thúy Vy hỏi.
Ngưu Kình không nói mà truyền âm đáp:
- Ta đi tìm Liêu Vũ, tình báo Ma giáo trong thành này.
- Ừm. Ngươi đi mau về mau. - Thúy Vy truyền âm đáp.
Ngưu Kình nhanh chóng rời đi. Những người còn lại vui vẻ gọi tiểu nhị đến đặt
món.
Do đã quen biết đường đi lối lại trong thành, cộng thêm Liêu Vũ chỉ điểm lần
trước nên Ngưu Kình biết được những chỗ nào có thể khinh công mà không bị phát
hiện. Chỉ trong thời gian rất ngắn, Ngưu Kình đã đến được nhà của Liêu Vũ.
- Liêu huynh. - Ngưu Kình gọi.
Liêu Vũ đang ở trong nhà nghe tiếng gọi thì chạy ra.
- Ngưu Kình? Sao ngươi lại đến đây? Vào nhà rồi nói.
Ngưu Kình theo Liêu Vũ vào nhà.
- Liêu huynh. Mấy ngày gần đây có chuyện gì đặc biệt không?
- Không có. - Liêu Vũ nói.
- Ừm. Ta cho huynh coi cái này.
Ngưu Kình thả ra xác một con sói. Xác sói to lớn nằm choáng gần hết căn phòng.
Liêu Vũ kinh ngạc:
- Cái này?
- Là xác của Kim Đan kỳ yêu thú.
- Ân. Ta trông có vẻ giống như là...Tuyết Bạch Thương Thiên Lang?
- Đúng vậy. Ngươi từng gặp qua chúng?
- Làm sao có thể chứ. Bọn chúng là yêu thú cấp chín, thông thường chỉ ở sâu
trong Cấm Ma Sơn Mạch nên không mấy người có thể gặp. Ta là từ hiểu biết mà
đoán ra.
- Ngươi biết giá của chúng không?
- Giá của chúng? - Liêu Vũ sững người - Ai có đủ khả năng để mua chúng chứ?
- Tại sao vậy?
- Ai có năng lực để giết một Kim Đan kỳ yêu thú đây? - Liêu Vũ giải thích. -
Kim Đan kỳ yêu thú này không nói đến Lục Đan, Kim Đan trong người chúng mà chỉ
cần thịt của chúng cũng đầy ắp linh khí. Người thường ăn vào giống như ăn đan
dược của tiên môn vậy.
- So với ba loại Thiên Sương Ngưng Đan, Tuyết Ưng Đề Khí Đan và Hộ Nguyên
Linh Đan thì sao?
- A. Thịt của yêu thú tuy quý giá nhưng không thể so với ba loại thần đan đó.
Nhưng nếu Lục Đan thì được. Một viên Lục Đan có thể đổi một viên trong ba loại
đan. Vấn đề là không tìm ra người để đổi.
- Ngươi có thể đi tìm nguồn cung cấp ba loại đan đó không?
- Việc này có chút khó khăn nhưng ta sẽ cố gắng.
- Vậy xác con Tuyết Bạch Thương Thiên Lang này ta để lại cho ngươi.
Liêu Vũ trợn mắt, dường như không tin vào tai mình:
- Cái gì? Cho ta?
- Ừm.
Liêu Vũ hấp tấp nói:
- Ta tình nguyện vì Ma giáo hành sự. Chưa lập được công lao không dám nhận
phần thưởng lớn như vậy. Ngưu Kình huynh xin hãy thu lại.
- Liêu huynh không phải lo lắng. Sắp tới còn có nhiều việc nhờ đến ngươi. Hãy
cứ nhận lấy.
- Liêu Vũ năng lực có hạn, nhưng sẽ tận lực vì Ma giáo. Có việc gì xin Ngưu
huynh xin cứ sai bảo.
- Ngươi thu lấy đi rồi hẵng nói tiếp.
Liêu Vũ thu xác Tuyết Bạch Thương Thiên Lang vào nhẫn trữ vật rồi đứng một
bên, đối với Ngưu Kình tỏ rõ sự cung kính. Hắn ở trong Ma giáo lâu nay làm
biết bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm, huynh đệ chết rất nhiều nhưng chưa bao giờ
được trọng thưởng lớn đến như vậy. Đối với hắn, ăn một chút thịt Tuyết Bạch
Thương Thiên Lang cũng như ăn đan dược của tiên môn, đối với việc tu luyện sẽ
rất có lợi.
Việc có được xác của Kim Đan kỳ yêu thú này cũng đề cao địa vị của Ngưu Kình
trong lòng Liêu Vũ lên rất nhiều. Trong Ma giáo có luật không hỏi ngược, hắn
không được hỏi xác này từ đâu mà có. Tuy nhiên hắn suy luận, một là Ngưu Kình
có địa vị cực cao trong Ma giáo mới được Ma giáo cho xác yêu thú mang đi; hai
là Ngưu Kình có bản lĩnh tự giết được yêu thú mới có. Mà xem cách cho hào
phóng như vậy chứng tỏ Ngưu Kình không phải chỉ có một con mà có thể có nhiều
hơn nữa.
- Ta nhờ huynh hai việc. - Ngưu Kình nói.
- Ngưu huynh xin cứ sai bảo. Ta tuyệt đối tận lực thi hành. - Liêu Vũ nói.
- Thứ nhất nhờ huynh tìm nơi trao đổi ba loại đan dược kia. Với Lục Đan cũng
được, Kim Đan cũng được. Số lượng càng nhiều càng tốt.
Liêu vũ chấn động, trong lòng nghĩ thầm:
- Ngay cả Kim Đan cũng có mà đem đi đổi dễ dàng vậy sao. Thật là giàu có quá
mức, thiết tưởng đây chính là người nắm giữ vai trò cực lớn trong Ma giáo. "Số
lượng càng nhiều càng tốt", nếu không phải là đại nhân vật trong Ma giáo sẽ
không nói được câu này.
Liêu Vũ không đợi Ngưu Kình nói xong, trực tiếp quỳ một chân xuống, theo đúng
lễ nghi Ma giáo cung kính nói:
- Đệ tử Liêu Vũ ngu muội, không sớm nhận ra đia vị của Ngưu đại nhân. Xin đại
nhân tha tội.
Ngưu Kình hơi ngạc nhiên nhưng không tỏ lộ điều gì. Hắn nâng Liêu Vũ đứng dậy,
trong lòng ngộ ra một vài đạo lý.
Ngưu Kình nói tiếp:
- Việc thứ hai, ta nhờ ngươi liên lạc với các đơn vị tình báo của các thành
lân cận. Hơn nữa, ở tại các địa phương chiêu mộ một đơn vị thu thập thông tin
riêng, không cho biết về Ma giáo.
Liêu Vũ cả kinh:
- Ngưu đại nhân. Có phải chúng ta sắp mở rộng lực lượng hay không?
Ngưu Kình gật đầu nói:
- Đúng vậy. Bất quá những nhiệm vụ này phải được tiến hành rất cẩn mật. Ngươi
có làm được không?
- Thuộc hạ nhất định sẽ làm được. Đại nhân, xin người cứ yên tâm.
- Ừm. Còn nữa. Địa vị của ta không được tiết lộ. Ngay cả trong Ma giáo cũng
rất ít người được phép biết. Nếu lỡ gặp ta ở bất kỳ đâu, cứ gọi Vương Bình là
được rồi.
- Ân. - Liêu Vũ tự nghĩ nếu gọi trực tiếp tên Vương Bình thì hắn tuyệt đối
không dám, cho nên hắn sẽ gọi Vương huynh cho phải phép.
Vốn dĩ Ngưu Kình không có ý định làm ra vẻ bí mật này nhưng vì Liêu Vũ tỏ ra
như vậy nên hắn cũng tranh thủ một chút.
Ngưu Kình suy nghĩ nếu chỉ một mình Liêu Vũ hoạt động thì quá kém hiệu quả.
Cho nên hắn mới giả tạo làm thượng cấp bảo Liêu Vũ thiết lập một hệ thống thu
thập thông tin riêng. Nếu như mỗi thành thị đều có một hệ thống như vậy thì
Ngưu Kình hắn sẽ rất dễ có được mọi thông tin quan trọng mà không phải tự thân
đi thu thập.
Ngưu Kình rời khỏi nhà Liêu Vũ quay trở lại Thiên Hương Lâu.
Thức ăn vừa dọn lên đầy đủ thì Ngưu Kình cũng vừa về đến.
- A. Ngưu... A. Vương Bình về đến rồi. - Thúy Vân suýt tí nữa quên gọi tên
thật của Ngưu Kình.
Hai người Ngưu Kình và Ngưu Trụ lấy hai tên giả là Vương Bình và Hoàng Lập.
Thúy Miêu lấy tên giả là Liễu Thanh Thanh. Thúy Vy và Thúy Vân thì không dùng
tên giả nhưng hai người có vài nét hơi giống nhau nên vào vai hai chị em Diệp
gia tộc.
- Chúng ta mau vào tiệc thôi. Ta đói lắm rồi - "Liễu Thanh Thanh" Diệp Thúy
Miêu nói.
Thúy Vy nâng ly rượu lên, bắt chước mấy bàn xung quanh, giả bộ trịnh trọng
nói:
- Nào, Vương lang. Ta kính huynh một ly.
Ngưu Kình ngồi đối diện với Thúy Vy, cũng cầm một ly rượu lên, bắt chước kiểu
cách trịnh trọng của mấy người trong thành mà nói:
- Diệp tiểu thư. Xin mời.
Hai người nhướm ly nhẹ một cái rồi nâng lên nhấp một ngụm.
Thúy Vy mặt mày nhăn tít vì lần đầu uống rượu nhưng cũng ráng giơ ngón tay cái
lên:
- Khà. Rượu ngon.
Vừa nói xong, cô nàng liền hấp tấp gắp ngay một miếng thức ăn bỏ vào miệng.
- Ta cũng kính Hoàng lang một ly. - Thúy Vân nâng ly rượu lên hướng đến Ngưu
Trụ nói.
Ngưu Trụ cầm ly rượu lên.
Thúy Miêu ở bên cạnh sợ mất phần cũng nhanh tay cầm ly rượu lên nói:
- Ta ké với. Ta kính Hoàng lang một ly.
Ngưu Trụ nhướm ly rượu về phía hai người Thúy Vân, Thúy Miêu nói:
- Diệp đại tiểu thư, Liễu tiểu thư. Xin mời.
Ba người nâng ly uống một ngụm.
Thúy Miêu, Thúy Vân mặt mày nhăn nhúm ráng nuốt ngụm rượu vào. Thúy Miêu còn
miễn cưỡng chi trì được. Thúy Vân không chịu nổi kêu lên một tiếng:
- Rượu cay quá.
Mấy người xung quanh phá lên cười. Thúy Vy ở bên cạnh đã gắp sẵn một miếng
thức ăn đưa cho Thúy Vân.
- Thức ăn mới ngon này. - Thúy Vân giơ ngón tay cái lên.
Mấy người Ngưu Kình ngồi ăn uống vui vẻ. Ngưu Kình và Ngưu Trụ thỉnh thoảng
nhấp một ngụm rượu còn ba người con gái kia chỉ toàn gắp thức ăn.
Sau khi ăn uống no say, Ngưu Kình dẫn mấy người đi mua sắm. Mấy người con gái
đi vào nơi bán vải vóc quần áo đặt mua một vài bộ thật đẹp.
Cuối buổi chiều, cả đội trở về Ma giáo doanh trại.