Gác Đêm


Người đăng: ntquangtest

Sau một ngày tu luyện vất vả, phần lớn đồ chúng đều đã được nghỉ ngơi, chỉ có
một số ít người được cắt cử đi canh gác. Hiện giờ đã quá nửa đêm, khoảng tầm
cuối giờ Tí, đầu giờ Sửu (một giờ đêm). Núi rừng hoang lạnh, một mảnh trăng
non sắp sửa chìm xuống phía Tây.
Trên một chòi cao, Ngưu Kình đang đứng gác cùng với một sư huynh thân thiết
của hắn - Tiêu Hi Lập. Tiêu Hi Lập này cùng với ba người khác là Hồng Miễn,
Trọng Dật, Lữ Bá Mãnh được giao phụ trách huấn luyện và giám sát ba mươi đứa
trẻ dị giới. Hiện tại nhóm ba mươi bốn người này đã được Thánh sứ chỉ định lập
thành một tiểu đoàn mà Hồng Miễn là đoàn trưởng, Trọng Dật là đoàn phó. Ngoài
đoàn này ra, số thanh niên ma giáo tại bản giới cũng được phân vào ba đoàn
khác, mỗi đoàn khoảng ba mươi hai người. Bốn đoàn lần lượt lấy tên là Hồng Kỳ,
Thanh Kỳ, Lục Kỳ, Hắc Kỳ.
- Hi Lập huynh. - Ngưu Kình gọi khẽ.
- Gì đó Kình đệ? - Hi Lập đáp.
- Đệ muốn hỏi chuyện lúc chiều. - Ngưu Kình trầm tư nói.
- Là hình phạt đó à? - Hi Lập nói. - Có gì không ổn sao?
- Có phải là nặng tay quá không? - Ngưu Kình nói. - Lần đầu phạm lỗi, có thể
cho người ta cơ hội sửa sai mà.
- Kình đệ, ngươi chưa biết - Hi Lập nói - Hình phạt như vậy là quá nương tay
cho bọn chúng rồi.
Ngưu Kình có chút không hiểu. Hi Lập hít một hơi rồi nói tiếp:
- Kình đệ. Chúng ta vừa mới trải qua một cuộc diệt giáo. Toàn bộ mấy vạn
người của Ma đạo tứ trụ chúng ta bị Yêu thú giết hết. Biết bao nhiêu là huynh
đệ, bằng hữu, thậm chí nhiều người còn có vợ con hoặc cha mẹ trong đó nữa.
Những người họ đã bị lửa đốt, độc vây, yêu thú xé xác... Chúng ta may mắn sống
sót nhưng những hình ảnh, âm thanh đó không thể nào xóa bỏ được. Những tháng
đầu tiên, đêm nào chúng ta cũng phải uống An Thần Dược mới có thể khống chế
được hoảng loạn mà chợp mắt một chút.
Ngưu Kình hít một hơi cảm thấy xót xa.
Hi Lập tiếp tục nói:
- Với năng lực của Thánh sứ và ba vị giáo đầu, bọn họ hoàn toàn có thể chọn
con đường ẩn tu, một thân một mình tiêu dao tự tại. Tuy nhiên họ đã chọn ở lại
để dìu dắt chúng ta, bảo vệ chúng ta, huấn luyện chúng ta. Thân là Thánh sứ,
cao cao tại thượng, trước đây không coi ai vào mắt, chúng ta muốn gặp cũng khó
như lên trời. Vậy mà Thánh sứ trong nhiều tháng liền đi hái từng ngọn thảo
dược về nấu nước cho chúng ta tắm, luyện đan cho chúng ta uống. Mới đây chính
Thánh sứ cùng ba giáo đầu đi đào khoáng thạch về luyện chế ra Hành Nang Chứa
Thú cho các đồ chúng. Nói cho đệ biết, để tạo ra được một hành nang như vậy
phải hao tổn rất nhiều công lực vào đó.
Ngưu Kình gật đầu, hiểu rằng Thánh sứ bọn họ đã hao phí tâm tư rất nhiều.
Hi Lập lại nói:
- Hơn nữa, thi đấu thú này chính là tu luyện, không phải trò chơi. Chính là
để cho tất cả chúng ta mạnh lên, để có khả năng chiến đấu với yêu thú. Ngươi
mạnh một chút, cơ hội sống của ngươi cao một chút, huynh đệ của ngươi cũng
được trợ lực một chút, Ma đạo chúng ta cũng mạnh thêm một chút. Hai tên ngu
ngốc đó ngày thường không nhiệt tâm tu luyện, hôm nay còn quấy nhiễu sự tu
luyện của người khác. Ngươi nói, bọn chúng có đáng chết hay không?
Ngưu Kình có thể hiểu được nghĩa lý này. Trong hoàn cảnh như vậy, chỉ có thể
nói là bọn họ quá ngu ngốc mà thôi. Bản thân tệ hại đã đành còn làm liên lụy
người khác. Nếu không nghiêm trị để răn đe thì sẽ có nhiều người vì đó mà thối
chí nản lòng hoặc là hư hỏng theo thì đúng là đại họa rồi.
Ngưu Kình ngưng một chút lại nói:
- Chuyện Yêu đạo diệt giáo, sao đệ không có chút ấn tượng nào?
- Không phải trước kia các sư huynh đã nói rồi sao - Hi Lập nói - Là do lúc
đó các đệ còn nhỏ quá, năng lực kháng phép còn yếu nên bị yêu thuật của Yêu
thú ảnh hưởng. Thánh sứ và ba vị giáo đầu phải hao tổn tâm sức chữa trị cho
các đệ đó. Dù sao chuyện này đã qua rồi, sau này không nên nhắc lại nữa. Có
hiểu không?
- Đệ hiểu rồi - Ngưu Kình gật đầu.
- Dù đệ không có ký ức quá khứ, bất quá đó chỉ là những thứ đau khổ, quên đi
cũng là một điều tốt. Quan trọng là chúng ta phải hướng đến tương lai. Đệ nghĩ
ta nói có phải không? - Hi Lập nói.
- Hi Lập huynh nói rất đúng. Đệ sẽ nghe theo lời các sư huynh tu luyện cho
tốt. - Ngưu Kình kiên nghị nói.
- Tốt. - Hi Lập nhìn Ngưu Kình đầy vẻ khích lệ.
Đột nhiên Hi Lập nói:
- A ta quên mất.
- Là chuyện gì vậy sư huynh? - Ngưu Kình nói.
- Nhân nói chuyện về yêu đạo diệt giáo chúng ta. Ta báo cho đệ biết sớm một
chút. - Hi Lập nói - Ba ngày nữa, chúng ta sẽ tiến hành khai quật Hắc Ma Lĩnh
mật đạo.
- Hắc Ma Lĩnh mật đạo? - Ngưu Kình trố mắt.
- Đó là nơi lưu trữ rất nhiều bí mật của Hắc Ma đạo. Tuy bên ngoài Hắc Ma
Lĩnh đã bị thiêu rụi nhưng tin rằng mật đạo ở sâu trong lòng núi sẽ còn vài
chỗ chưa bị hủy hoại. Không biết chừng trong đó chúng ta có thể kiếm được một
ít bí kíp hoặc pháp bảo gì đó. - Hi Lập tiết lộ.
- Thật vậy sao?
- Đúng vậy. Chỉ là sau khi chúng ta rút chạy, yêu thú xâm nhập sâu vào tất cả
các ngóc ngách của Hắc Ma Lĩnh. Ta cho rằng, hiện giờ có rất nhiều yêu thú lớn
nhỏ vẫn đang ở xung quanh đó.
- Nếu chúng ta xuất hiện, chúng sẽ báo động phải không? - Ngưu Kình hỏi đón.
- Không lo. Lần này các cao thủ của Ma đạo sẽ ở nhà, chỉ có các giáo đồ cấp
thấp đi thôi. - Hi Lập nói. - Nếu bọn yêu thú thấy các Ma nhân cấp thấp chúng
sẽ nghĩ chúng ta là một đám tàn hơi không đáng lo nên chúng sẽ không báo động
lên các cấp Yêu vương.
Ngưu Kình gật đầu tán đồng. Cái này hắn có thể hiểu, trong tâm bọn Yêu thú thì
Ma đạo đã diệt vong, chỉ còn lại các tàn hơi may mắn sống sót thôi. Đối với lũ
tàn hơi Ma đạo này, căn bản đối với chúng là thứ vô hại không đáng bận tâm.
- Đây cũng là cơ hội để cho các đệ có dịp chiến đấu với yêu thú lợi hại nâng
cao bản lĩnh. - Hi Lập nói. - Hãy ráng chuẩn bị cho tốt.
- Cảm ơn sư huynh - Ngưu Kình nói - Không biết đi vào đó có gì cần phải để ý
không?
- Trước mắt không có gì đặc biệt, chỉ cần cẩn thận là được. Dĩ bất biến ứng
vạn biến. - Hi Lập nói.
- Đệ hiểu rồi.
Đêm dài chầm chậm trôi qua.
Lúc này hãy là cuối canh bốn, đầu canh năm (ba giờ sáng).
Ngưu Kình ở trên chòi canh phóng mắt nhìn ra xa. Thăm thẳm âm u chính là rừng
núi đại ngàn vô cùng vô tận. Lúc này mặt trăng nhỏ đã lặn ở phía Tây từ lâu,
mặt trăng lớn bắt đầu ló dạng ở phía Đông. Cùng với ánh sáng mờ mờ ảo ảo là
tiếng sói tru gọi bầy.
Bên dưới chòi canh có tiếng bước chân.
Mười mấy bóng đen theo hàng lối nhanh chóng di chuyển về một hướng. Ở phía xa
xa cũng có một hàng người gấp gáp chạy đến. Hai nhóm nhanh nhẹn di chuyển về
phía Luyện Khí Đường. Đồ chúng Ma đạo đang tụ tập chuẩn bị luyện Khí và Thần.
Dưới ánh sáng mờ ảo huyễn hoặc, nếu không chú ý kỹ thì sẽ không thể nhận ra
gần trăm người đang ngồi ngay ngắn theo các đội hình sắp xếp sẵn.
Lúc này Ngưu Kình vẫn đang trong phiên gác, hắn không có tham gia tổ đội luyện
khí với mấy người Thúy Vy, Thúy Vân, Thúy Miêu, Ngưu Trụ được. Bốn người kia
đang ở một chỗ tu luyện cùng nhau, Ngưu Kình hắn lại ở ngoài này. Ngưu Kình có
thể thấy rõ từng đốm sáng nhỏ như đom đóm phát ra từ Luyện Khí Trường. Ở vị
trí đó, có bốn người đang ngồi chính là tổ đội của hắn. Bất chợt một cảm giác
cô đơn xuất hiện, hắn cảm thấy muốn ở cùng một chỗ với mấy người kia, cùng
nhau vận khí và liên kết tinh thần.
- Kình đệ - Bàn tay Hi Lập vỗ vào vai hắn - Canh gác cho tốt vào. Thời điểm
này yêu thú hoạt động rất mạnh.
Ngưu Kình choàng tỉnh liền rời khỏi trạng thái tâm tình vấn vương đó.
- Đệ biết rồi, sư huynh.
Đến giữa giờ Mão (sáu giờ sáng), ánh sáng đã rõ ràng. Gần trăm bóng đen khi
nãy hiện rõ là những ma giáo đồ. Họ lại xếp thành đội hình di chuyển đến Luyện
Võ Trường. Tiếng đao va chạm, tiếng quyền cước cùng một loạt những âm thanh
quen thuộc vang lên.
Hi Lập chợt nói:
- Cảm giác ở đây so với trong đó như thế nào?
- Đệ không ngờ đứng ở chòi canh lại khác biệt với đứng ở trong các Tu luyện
trường đến vậy. - Ngưu Kình nói - Những âm thanh đó, hình ảnh đó dường như đã
mang lại một cảm giác mới.
- Nói thử một từ ta xem - Hi Lập nói.
- Một từ? - Ngưu Kình trầm ngâm - Một từ đó chính là... nhà. Đệ cảm giác rất
rõ ràng đây chính là nhà của mình. Những người huynh đệ bằng hữu đó trong phút
chốc biến thành người nhà của đệ. Một mối liên kết tình cảm đệ chưa từng trải
nghiệm khi đứng ở trong đó.
- Ừ. Ta biết cảm giác này mà - Hi Lập nói. - Kình đệ. Đệ nói xem, nếu đột
nhiên những người đệ quan tâm đó bỗng nhiên bị Yêu thú sát hại thì sao?
- A. - Ngưu Kình thoáng động tâm.
Người đầu tiên hắn nghĩ chính là... Thúy Vy, tiếp đến là Thúy Vân, Thúy Miêu,
Ngưu Trụ. Trong đầu óc hắn thoáng nghĩ đến cảnh những người này bị Yêu quái
tàn sát liền cảm thấy rùng mình.
- Đệ không muốn họ bị như vậy? - Ngưu Kình giọng nói trở nên cứng rắn. - Nếu
có ai động đến bọn họ, đệ sẽ tính sổ với hắn.
Hi Lập không nói, chỉ thở ra một hơi rồi nhìn xa xăm.
Ngưu Kình tâm tư linh mẫn liền cảm nhận được nỗi buồn sâu thẳm trong lòng vị
sư huynh trước mặt. Hắn biết vị sư huynh này đang nghĩ về những bằng hữu huynh
đệ của y bị yêu thú hãm hại.
Đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu Ngưu Kình:
- Nhìn thấy người thân bị hại nhưng không thể làm gì được. Cảm giác này thật
vô cùng thống khổ. Muốn bảo vệ được những người mình yêu thương chỉ có một
cách. Đó là phải hùng mạnh, phải có thực lực. - Bàn tay Ngưu Kình bất giác nắm
chặt lại, đôi mắt hiện rõ quyết tâm.
Chiều ngày hôm đó, Ngưu Kình cùng mấy người trong tổ đội ngồi lại một chỗ.
- Ngưu Kình - Thúy Vân nói - Ngươi canh gác có cái gì thú vị hay không? Có
phát hiện ra yêu thú nào không?
- Không có - Ngưu Kình nói - Chỉ là bọn dã thú ăn đêm thôi, không có yêu thú.
- Dã thú ăn đêm không đáng ngại. - Thúy Miêu nói.
Ngưu Trụ nói:
- Ngưu Kình. Ngươi đem chuyện chúng ta sắp đi Hắc Ma Lĩnh nói ra với bọn họ
đi.
- Sao ngươi biết? - Ngưu Kình quay qua Ngưu Trụ hỏi.
- Hồi tối ta uống nhiều nước canh quá, nửa đêm dậy đi đái vô tình nghe thấy
Hi Lập huynh nói với ngươi. - Ngưu Trụ thật thà nói ra.
- A. Cách xa như vậy mà ngươi nghe thấy sao? - Ngưu Kình giật mình. - Dị năng
của ngươi thật lợi hại.
Ngưu Trụ cười hì hì nói:
- Ta chỉ là vô tình thôi. Ngươi mau nói đi. Ta lúc sáng có nói với mấy người
bọn họ mà họ không tin.
- Có thật là như vậy không? - Thúy Vy hỏi.
Ngưu Kình gật đầu xác nhận. Ba người Thúy Vy, Thúy Vân, Thúy Miêu tỏ ra rất
thích thú. Hiển nhiên bọn họ đã nghe Ngưu Trụ kể qua là vào mật đạo có thể
nhặt được rất nhiều thứ tốt. Đó là chưa kể Ngưu Trụ còn thổi phồng lên một
chút nữa.
Thúy Vy xòe tay ra, tức thì một con sóc nhỏ xuất hiện trên đó. Con sóc lông
màu vàng óng có thêm vài sọc đen chạy dọc thân. Nó nhanh nhẹn nhảy lên vai
Thúy Vy đứng.
- A sóc nhỏ. Đã lâu không gặp ngươi. - Ngưu Kình nói.
- Nó tên là Tiểu Gấu á - Thúy Vy nói.
- Cái gì - Ngưu Kình cùng mấy người kia giật mình - Sóc mà đặt tên Gấu là
sao?
- Tại hồi tối nằm ngủ ta mơ thấy có con gấu nhỏ chạy lại ôm chân ta. Hình
dáng màu sắc cũng hơi giống giống con sóc nhỏ này nên tỉnh dậy ta lấy tên Tiểu
Gấu đặt cho nó luôn. - Thúy Vy vui vẻ nói.
- Ai. Lý do này... - Ngưu Trụ nói - Bây giờ hãy còn rất sớm, ngươi đổi tên
cho nó vẫn còn kịp đó.
- Phải đó, chúng ta sẽ nghĩ cho nó một cái tên mới a - Thúy Vân nói.
- Không, ta đặt tên cho nó rồi. Ta không đặt lại nữa đâu. - Thúy Vy ương
bướng nói.
- Ta thấy tên Tiểu Gấu cũng hay mà - Ngưu Kình nói.
- Phải đó. - Thúy Vy có đồng minh liền hưởng ứng ngay. - Ngưu Kình ngươi rất
sáng suốt.
- Ai. - Ba người còn lại nhìn nhau lắc đầu.
- Nếu lỡ sau này ngươi có nuôi thêm một con gấu nữa thì sao? - Thúy Miêu hỏi.
- Không lẽ lại đặt tên là Tiểu Sóc? - Thúy Vân cười nói.
- Ta nghi lắm - Ngưu Trụ phụ họa.
Cả đám bật cười ha hả.
- Kệ ta. Đến lúc đó để xem ta mơ thấy con gì rồi tính đi - Thúy Vy cười nhăn
nhở đáp.
Thúy Vân bấy giờ cũng thả ra cặp Khúc Văn Điêu. Hai con chim này được thả ra
thì rất là vui sướng chạy nhảy tung tăng quanh đám trẻ.
- Ngươi đã đặt tên cho hai con điêu này chưa? - Thúy Miêu hỏi.
- Ta chưa đặt - Thúy Vân nói - Thú chiến sử dụng một thời gian là phải thay
bằng thú cấp cao hơn nên ta không đặt.
- Có đặt tên rồi thay cũng không có sao mà. - Ngưu Trụ nói.
- Phải đó, đôi chim này rất xinh đẹp, dáng vẻ lại cao sang quý phái. Hay là
ta gọi chúng là Hoàng Tử, Công Chúa đi. - Thúy Vy nói.
- Hoàng Tử, Công Chúa? - Ngưu Trụ nói - Thúy Vy ngươi lại vừa nằm mơ xong
phải không?
- A. Đáng chết. Dám chọc ta - Thúy Vy vớ lấy một cành cây nhỏ ném vào Ngưu
Trụ. Ngưu Trụ né qua cười ha ha.
- Ta thấy cái tên Hoàng Tử và Công Chúa này cũng không tệ - Thúy Vân nói. -
Ta lấy đặt cho chúng vậy.
Thúy Vân trong tay xuất ra một nắm đậu rồi rải xuống đất. Hai con điêu Hoàng
Tử và Công Chúa vui mừng chạy đến mổ. Vốn là trong Hành Nang chứa thú ngoài
hai không gian chứa thú ra vẫn còn một tiểu không gian khác dùng để chứa đồ ăn
cho thú nữa. Chủ nhân hành trang có thể tùy ý thu xuất thú và đồ ăn ra vào chỉ
bằng một ý nghĩ.
Con sóc nhỏ tên Tiểu Gấu đứng trên vai Thúy Vy nhìn cặp điêu có vẻ ghen tị. Nó
chuyền qua vai của Thúy Vân rồi nhảy xuống tay cô nàng tìm xem có còn hạt đậu
nào khác hay không.
Thúy Vân, Thúy Vy không lấy đồ ăn cho nó để xem thử nó sẽ làm gì tiếp theo. Ai
cũng đoán rằng nó sẽ nhảy xuống đất tranh ăn với hai con điêu kia. Thật sự thì
nó có dám không đây.
Con sóc tìm trong tay Thúy Vân không có hạt đậu nào. Nó nhìn quanh quắt, miệng
kêu lên chư chư mấy tiếng rồi hướng đến Ngưu Kình nhảy đến. Tiểu Gấu leo lên
vai Ngưu Kình, hít hít mấy cái rồi lại leo xuống tay hắn xem xét. Rốt cuộc
Tiểu Gấu lại nhảy về đứng trên vai Thúy Vy mắt nhìn cặp điêu mổ đậu đầy vẻ
thèm khát.
- A. Tiểu Gấu dù sao cũng chỉ là một thú cưng bé nhỏ, làm sao dám đối diện
với thú chiến cấp ba chứ - Thúy Vy vui vẻ xòe lòng bàn tay ra, trên đó liền
xuất hiện một chùm quả nhỏ màu đen.
Tiểu Gấu thấy chùm quả thì nhảy ngay xuống tay chủ nhân. Nó cầm chùm quả bằng
hai chân trước, đứng thẳng bằng hai chân sau, cái đuôi xù lông của nó vẫy liến
thoáng hiển nhiên là rất phấn khích.
- Chư chư. - Tiểu Gấu kêu khẽ mấy tiếng rồi cúi xuống nhấm nháp một quả đen
ngon lành.


Dị Nhân Tu Chân Đa Thế Giới - Chương #10