Người đăng: hanguyetlanhdi
Lời của Thẩm Tương Như, cứ như một lá bèo trong đại dương, để nhân sinh Thẩm
Thương vốn đã tuyệt vọng lại lần nữa dấy lên hi vọng.
Hắn không hiểu sao chợt nghe lời cháu gái này, một đứa bé mười bốn tuổi, làm
sao có thể giúp hắn ?
Thế nhưng, chẳng hiểu ra sao, gật đầu ngay trong tầm mắt một đôi con ngươi màu
đỏ kiên định, hắn nói: “Hảo, ta muốn báo thù, báo thù lão yêu phụ nhiều năm
độc hại, cũng báo Thẩm Chính Sơ này tên nghịch tử mưu đoạt thừa kế tước vị,
giết cha hại đệ mối thù.”
Trong phòng hai người hạ nhân doạ chân cũng run cầm cập, Sơn Hồng dù sao có
kiến thức, còn có thể tốt một chút. Nhưng một gã sai vặt khác chống đến mức
gian nan, rốt cuộc lại không chịu được nữa, quỳ sụp xuống.
Thẩm Thương liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng thốt: “Hắn là người lão yêu phụ phái
tới, những năm này trong bóng tối không ít cho ta chơi ngáng chân, hạ trong
canh độc mạn tính mỗi ngày một chén, hơn năm năm này cũng do hắn mang giao cho
ta uống.”
Vừa nghe lời này, gã sai vặt kia vội dập đầu nguỵ biện cầu xin tha thứ, nhưng
chẳng phải cầu Thẩm Thương, mà là cầu Thẩm Tương Như. Hắn nói: “Thỉnh tứ tiểu
thư minh giám, nô tài chính là cái chân chạy, tất cả cũng là lão phu nhân phân
phó xuống, nếu nô tài không nghe theo, cũng khó sống sót a!”
Sơn Hồng cũng cúi người quỳ xuống đất, liếc mắt nhìn gã sai vặt kia, nói với
Thẩm Tương Như: “Tứ tiểu thư, đừng tin hắn, tuy thật sự là hắn là nghe lệnh
lão phu nhân làm việc, nhưng những năm qua này, cũng không ít đến bên cạnh lão
phu nhân ra ý đồ xấu. Tết Trung thu năm ngoái lúc, hắn không biết từ chỗ nào
lấy ra một loại dược dùng rồi có thể để thân thể người ta ngứa ngáy, vì thế
liền đi đến trước lão thái thái xúi bẩy, nói muốn cho lão thái gia sử dụng.
Lão thái thái nghe hắn nói, dùng dược trên thân lão thái gia, lão thái gia bởi
vậy ngứa khắp người, gãi nát cả xương cũng thấy rõ .”
Gã sai vặt bên người nghe nàng nói vậy, trong nháy mắt đỏ lên mắt, hắn quay
đầu trừng Sơn Hồng, bộc lộ bộ mặt hung ác.
Thẩm Tương Như cũng là kỳ quái, nàng hỏi Sơn Hồng: “Ngươi là người lão thái
thái, đây là lại diễn màn nào ?”
Sơn Hồng nghiêm túc dập đầu trước mặt Thẩm Tương Như, lúc nãy nói ra nguyên
do, nàng nói: “Nô tỳ là hầu hạ bên cạnh lão phu nhân đúng vậy, thậm chí là
nha hoàn nhất đẳng Thế An viện này, rất được tâm ý lão phu nhân. Nhưng nô tỳ
quá nhỏ để hầu hạ nàng, khi còn bé rất nhiều chuyện cũng không hiểu. Lão phu
nhân chỉ nói cho nô tỳ mẫu thân của ta là ốm chết, nhưng thẳng đến nô tỳ
trưởng thành mới hiểu được, mẫu thân của ta vốn chẳng phải ốm chết, mà là chết
ở trong tay nàng. Chỉ vì mẫu thân của ta biết được nàng làm hại lão thái gia,
khuyên vài câu, lão phu nhân phiền lòng, cho là ta mẫu thân sinh dị tâm, đã bí
mật …. bí mật xử tử nàng.”
Sơn Hồng nói tới đây, nằm trên mặt đất ô ô khóc rống.
Thẩm Tương Như nghe trong lòng, tâm tư xoay chuyển mấy vòng, rồi hỏi Sơn Hồng:
“Ngươi bây giờ nói với ta những thứ này, là có mục đích gì ?”
Sơn Hồng ngẩng đầu lên, mặt đầy kiên quyết: “Cầu tiểu tứ tỷ thu lưu nô tỳ, nô
tỳ cũng không muốn hầu hạ bên cạnh lão phu nhân.” Chỉ cần tứ tiểu thư chịu thu
lưu, muốn nô tỳ làm gì cũng được. Nô tỳ tình nguyện không làm nha hoàn nhất
đẳng, chỉ cầu có thể rời khỏi mụ lão phu nhân độc ác !”
Nghe đến đó, cũng là Lão trấn quốc công nói, hắn nói với Thẩm Tương Như:
“Ngươi thu nàng cũng hảo, nàng đi theo bên người lão yêu phụ hơn mười năm,
biết rất nhiều chuyện, có thể vì ngươi cung cấp rất nhiều tin tức.”
Thẩm Tương Như gật đầu, “Hảo, đã tổ phụ nói như vậy, vậy A Như ghe lời của tổ
phụ.” Kỳ thực nàng chứ đâu cần hỏi thăm người, sinh vật bé nhỏ cả một phủ này,
không người nào là cơ sở ngầm của nàng ? Động vật, nhưng còn đáng tin hơn
người.
Thấy Thẩm Tương Như đáp ứng rồi, Sơn Hồng vội dập đầu tạ ân, lúc này, chợt
nghe ngoài phòng một loạt tiếng bước chân truyền đến, tiếp theo chính là thanh
âm lão thái thái vang lên —— “A Như, tôn nữ ngoan của ta, ngươi tới Thế An
viện, sao không gọi tổ mẫu ?”