Lão Thái Thái Tâm Hồn Thiếu Nữ


Người đăng: hanguyetlanhdi

“Không được!” Thẩm Tương Như trợn tròn mắt, “Nếu như đặt mấy ngày trước đây,
có lẽ ngươi đề nghị này ta còn sẽ cảm thấy không sai, ngược lại rảnh rỗi không
có việc làm, mắng nàng một trận coi như vận động. Nhưng bây giờ sao, sợ là
nàng ấy mặt đã quá xấu sinh dòi, ta cũng không muốn liếc nhìn nàng một cái.”

Nói vậy đối với lão thái thái mà nói, không có lực chấn nhiếp gì, nhưng Hứa
thị theo sát phía sau nghe vào trong tai, nhưng hận đến siết đốt tay trở nên
trắng.

Lão thái thái bồi tiếp Thẩm Tương Như cười nói hớn hở, chứ đâu lo lắng cân
nhắc cảm thụ Hứa thị, nàng bây giờ chỉ toàn là suy nghĩ Đế Tôn, cũng là bóng
lưng Thẩm Tương Như tại trong Trường Nhạc cung bị Ngôn Lý mang đi, cũng là
Thẩm Tương Như trước mắt cả người mùi rượu.

Nàng hít hít mũi, hít sâu vào nghẹn một hơi, trong lòng có một loại mùi vị
không nói ra được.

Đế Tôn a! Mấy chục năm trước nàng vẫn là cô thiếu nữ lúc, do bởi Mạnh lão ,
từng có may mắn từng gặp mặt Đế Tôn. Một mặt kia, cái nhìn kia, đã đời này
không quên.

Lão thái thái nhớ tới, khi nàng làm cô nương ở nhà, mơ ước lớn nhất đây là có
thể gả cho Đế Tôn, có thể gả cho cái kia người lợi hại nhất khắp thiên hạ.
Nàng cũng nhớ tới, trước kia nữ tử có mơ ước như nàng là rất nhiều rất nhiều,
mỗi khi trong cung vừa có mời tiệc, tất cả nữ tử đến tuổi đều đang bàn luận
Đế Tôn, người kia, là cùng một cái mộng trong lòng nữ tử thiên hạ.

Nhưng là mẹ của nàng nói cho nàng biết, đời trước người cũng đã từng như thế,
mấy trăm năm, gần như mỗi một tên thiếu nữ đều từng nằm mộng lòng có Đế Tôn.
Nhưng lại mỗi một cái nữ hài đều tại trong chờ đợi ngày qua ngày năm này qua
năm khác, chờ trắng cả tóc.

Lão thái thái cũng đã từng như thế, nàng sau này không cam lòng gả cho Lão
trấn quốc công, không cam tâm nữa sinh con cho Thẩm gia. Đến khi chính mình
làm vợ, làm mẹ, lại làm tổ mẫu người, tóc mai điểm bạc, Đế Tôn nhưng vẫn trông
vẻ ấy, bất lão bất tử, dung nhan bất biến.

Sau này nàng đã tuyệt vọng, nàng biết người kia là khác với mọi người, đó là
cái thần tiên, há cho phép các nàng bực này phàm nhân nhúng chàm ?

Nàng đã hết hy vọng mấy chục năm, lại không nghĩ rằng, chính vào hôm ấy, trong
chớp mắt người kia lại xông vào trong sinh mệnh của nàng, đem một trái tim
giống như tro bụi chìm vô số năm tháng, lại cho khiêu khích.

Lão thái thái tưởng, trước kia nàng không có hi vọng, là Đế Tôn căn bản cũng
không biết nàng là ai, nàng căn bản là vô lực tranh thủ. Nhưng bây giờ Thẩm
Tương Như bất đồng, Đế Tôn nhận ra nàng, xưng nàng là bạn cũ, có lẽ cháu gái
này thì có hy vọng phát triển gì đó với Đế Tôn. Một khi thật phát triển thành,
vậy nàng chẳng phải thân thích Đế Tôn ? Nếu có thể tại tuổi già thời gian dùng
phương thức này rút ngắn khoảng cách với người kia, nàng cũng là vui lòng.

Lui vạn bước, mặc dù chẳng xảy ra cái gì, nhưng ít ra tôn nữ của nàng cùng Đế
Tôn là bạn cũ, thì nàng tính không dính thân, bớt đến cũng tình bạn bè, tóm
lại là tốt hơn lúc trước.

Lão thái thái nghĩ như vậy, càng nghĩ càng thấy cháu gái này thực sự rất có
tiền đồ, trước đây nàng là mắt mù quá, sao có thể cho rằng Thẩm Tương Như là
ngôi sao tai họa chứ? Này rõ ràng là phúc tinh của nàng a!

Nàng càng nghĩ càng kích động, vừa kích động lại vẫn lau nước mắt, sau đó vô
cùng chân thành hỏi Thẩm Tương Như: “Hảo tôn nữ, trong chốc lát tổ mẫu để dưới
bếp nấu một chén canh giải rượu bưng qua cho ngươi. Người uống rượu bình
thường đều ăn không trôi cứng gì đó, ta lại để cho bọn hắn nấu bát cháo loãng,
ngươi ít nhiều ăn một số, khác (đừng) bụng rỗng ngủ, không được.”

Nhìn lão thái thái biểu hiện lần này, Lư thị di nương đi theo trong đám người
phía sau chịu hết nổi rồi, chua xót tới câu: “Bây giờ trong nhà này, đến cùng
ai mới là chủ tử ? Từ này về sau chúng ta lại gặp tứ tiểu thư, có phải chăng
còn phải ba quỳ chín lạy dập đầu vấn an a ?”


Dị Năng Y Phi - Chương #71