Người đăng: hanguyetlanhdi
Mặc Không giơ tay xoa tóc nàng, vuốt lên một tia tán loạn, lúc này mới nói
“Đừng đoán, trong lòng ta đã tính trước.”
“Ngươi có nắm chắc gì ?” Nàng tức giận, tay dạt tay hắn khỏi đầu mình, “Nắm
chắc còn để người hạ độc hơn tám mươi năm ? Ngươi biết không biết chính mình
thân thể thành cái dạng gì ?” Nàng siết chặt quyền, lòng bàn tay ấn Mạn Đà La
Hoa theo tâm tình của nàng chập trùng biến hóa, nhiệt độ cũng dần dần thăng
cao, càng ánh vào hai con ngươi màu đỏ, thoạt nhìn có vài phần doạ người.
Hắn hơi run, lập tức lại duỗi ra tay sờ vào ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng đặt
tại khóe mắt, đáy mắt dẫn theo mấy phần thương tiếc. Lại mở miệng, ôn nhu nói:
“Ngươi không phải nói còn có năm năm sao? Ngươi xem, ta cũng là người sẽ chết,
không khác gì các ngươi.”
Thẩm Tương Như nghiến răng, ” Được a ! Ngươi muốn chết thì chết, chờ năm năm
kỳ chết vừa đến, ngươi nhắm mắt lại, ta quay đầu tiêu diệt Đại Thụy triều này.
Cô nãi nãi bản lãnh khác không có, bản lĩnh tạo phản thế nhưng nhiều lắm đấy
!”
Mặc Không cười, “Ta biết ngươi bản lãnh lớn, muốn tiêu diệt Đại Thụy này,
chẳng qua dễ như ăn cháo. Ta đáp ứng ngươi, chờ ngươi chân đứng vững Thẩm gia,
khiến cho ngươi giúp ta xem thử hàn độc ngàn năm này.”
Rốt cục nàng thoả mãn, “Hảo, vậy chúng ta quyết định vậy nha !”
Mặc Không nhìn theo nàng rời đi, đến khi lại không nhìn thấy cái bóng long xa
, lúc này mới mở miệng nỉ non: “thân thể tiên linh, duyên trời định, lão thiên
thật không lừa ta.”
Xe ngựa Thái Hoa cung một đường được hồi trấn quốc công phủ, Thẩm Tương Như
lúc xuống xe, phát hiện tuy sắc trời đã tối, nhưng cửa lớn trấn quốc công phủ
như cũ mở rộng bốn phía, cửa đèn lồng giấy châm đủ sáng, chiếu lên mặt nền
sáng rực, để nàng có thể rõ ràng nhìn đến mỗi một bậc thang.
Trong cửa phủ, Thẩm Chính Sơ cùng lão thái thái đầu lĩnh, mang theo dùng Hứa
thị cầm đầu một đám di nương cùng các thiếu gia tiểu thư cũng có mặt chờ ở nơi
đó, ngóng trông trông ngóng. thì mang theo người chi thứ hai tam phòng cũng đi
theo ở đằng sau, Thẩm gia chính viện vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Tương Như xuống long xa lúc, Thẩm Chính Sơ nhanh chân ra đón, duỗi tay
một cái, mặt đầy từ ái nói “A Như trở lại ? Đến, cẩn thận chút, phụ thân đỡ
ngươi.”
Nàng sững sờ, liếc nhìn Thẩm Chính Sơ, hỏi hắn: “Uống lộn thuốc ?”
Thẩm Chính Sơ theo bản năng liếc nhìn cung nhân đánh xe, hết sức khó xử, hỏa
khí đáy lòng cũng lại bén cháy. Nhưng vẫn là gắng sức khuyên giải an ủi chính
mình, phải nhẫn, phải nhẫn, tới nay nữ nhi này đã không giống trước kia, trải
qua chuyện trong cung hôm nay, sợ là Thẩm gia từ trên xuống dưới, ai cũng lại
không dám động nàng mảy may. Thậm chí như muốn gia tộc thịnh vượng, còn muốn
bám lấy nàng, trông cậy vào nàng.
Vì thế Thẩm Chính Sơ nhắm mắt cười gượng hai tiếng, tay còn duỗi về phía trước
nói: “Trời tối, cũng ngàn vạn lần chớ ngã, cha dìu ngươi.”
Thẩm Tương Như cũng không khách khí, “Ngươi đã muốn đỡ, vậy thì đỡ a!” Sau đó
đặt tay lên cổ tay Thẩm Chính Sơ, chậm rãi xuống xe, lại nói với cung nhân
đánh xe: “Khổ cực ngươi đưa ta trở lại, mau trở lại cung đi thôi !” Lại nghĩ
tới Đào Tử từng nói qua, Bình thường hạ nhân làm việc tốt lắm, chủ nhà cũng sẽ
cho ít khen thưởng. Vừa vặn hôm nay nàng ra ngoài mang bạc, đã từ trong hà bao
mang bên mình cầm ra một khối đưa tới.
Ai biết long xa kia khoát tay lia lịa, nói gì cũng không dám muốn, chỉ nói:
“Nô tài ti chức chuyên môn thuộc Thái Hoa cung, Đế Tôn trong ngày thường cho
tiền tiêu hàng tháng đã là trong cả hoàng cung nhiều nhất, đối với chúng ta
làm nô tài mà nói, có thể được chia Thái Hoa cung đã là có phúc ba đời, không
thể khi làm một chuyện cũng còn quá đáng muốn chủ tử khen thưởng, như vậy quá
tham lam, là không tốt.”
Thẩm Tương Như nghe gật đầu, “Quả nhiên là người Mặc Không mang ra, tâm không
tham, tương lai lão thiên nhất định sẽ cho các ngươi tốt hơn. Trở về đi ! Đợi
ta tạ tạ Mặc Không.”
“Nô tài tạ Thẩm tiểu thư khen, nô tài xin cáo lui.”
Cung nhân nọ đánh xe ngựa đi, Thẩm Chính Sơ nghe nữ nhi này một lời một câu
gọi Mặc Không, trong lòng đã lại nhiều hơn mấy phần suy nghĩ. ..