Người đăng: hanguyetlanhdi
Hứa thị một đường trở về Bích Ba viện, Chi Đào nhắc nhở nàng: “Phu người sao
không nhắc nhở biểu tiểu thư, nàng ngay trước tứ tiểu thư nói những lời này
quả thực có chút hại người.”
“Không việc gì nhắc nhở.” Hứa thị trầm mặt âm thanh lạnh lùng nói: “Nếu nàng
là xuất thân gia đình khác, ta thật phải ngẫm lại con cờ này còn có thể giữ
lại hay không . Nhưng nàng sinh ở Hứa gia, không có ai càng hiểu rõ hơn ta địa
phương ấy. Muốn nói trấn quốc công phủ tình thân đạm bạc, Hứa gia vốn không có
tình thân. Nàng tức là nóng lòng tại tứ nha đầu nơi ấy đổi lấy vật cần tìm,
nói không biết lựa lời thôi.”
Chi Đào nghe Hứa thị phân tích như vậy, đã cũng không nói thêm gì nữa, hai
người trở lại Bích Ba viện lúc, Thẩm Chính Sơ đã chờ ở nơi đó.
Hứa thị vừa thấy Thẩm Chính Sơ tới, lập tức mặt bừng sáng, chứa theo mặt cười
bước nhanh nghênh đón: “Lão gia đến đây.”
Thẩm Chính Sơ gật đầu, lo âu hỏi nàng: “Thiên Hương đầu kia như thế nào? Ta
nghe nói nàng đập phá gì đó, còn nói không muốn lại gả bị (cho) Lục điện hạ ,
đây là vì sao ?”
Hứa thị vội giải thích: “Không có gì, tiểu nữ nhi gia náo chút cáu kỉnh thôi.
Chẳng qua cũng vì chuyện bị thoái hôn trong lòng không thoải mái, náo một hồi
cũng tốt hẳn. Ta coi những thứ đó Lục điện hạ đưa tới cũng là vật tốt, nghĩ
đến tâm vẫn tại trên người Thiên Hương. Cũng có một chuyện, thiếp thân còn
phải thay Thiên Hương thỉnh tội với lão gia.”
Nàng nói chuyện định quỳ xuống, bị Thẩm Chính Sơ một tay ngăn cản: “Ở đây
không có người khác, giữa ngươi và ta không cần làm những nghi thức xã giao
này. Ngươi nói thử xem, thay nàng thỉnh tội gì ?”
Hứa thị hỏi hắn: “Lão gia có còn nhớ rõ lúc A Như vừa trở về, úp một hộp son
phấn lên mặt Thiên Hương ?”
Thẩm Chính Sơ gật đầu, “Tự nhiên nhớ tới. Nghe rằng mặt Thiên Hương thấy
thương tổn, lão thái thái còn vì việc này nổi giận, thế nhưng bị thương rất
nặng ? Đây cũng là việc đứa con gái bất hiếu làm, ngươi vì sao muốn thay Thiên
Hương thỉnh tội ?”
Hứa thị khẽ thở dài, nói “Cũng không thể đều do tứ tiểu thư, phấn kia. ..
Kỳ thực là Thiên Hương trước tiên cho nàng dùng. Lão gia biết đến, trước đây A
Như bên kia. . . Ai, cũng là chuyện của quá khứ, Thiên Hương cũng là khí thịnh
chút, hai người tranh cãi, lúc này mới cho A Như son phấn có độc đó. Ta đoán,
có thể trong tay A Như có thuốc hay, cho nên phấn kia nàng mặc dù dùng, cũng
không thấy dị dạng, cũng là Thiên Hương đầu này, gương mặt bây giờ đã không
thể nhìn.”
“Nghiêm trọng như thế ?” Thẩm Chính Sơ cuống lên, “Vậy còn chờ gì, đã trong
tay nha đầu kia có giải dược, đi đòi nàng a!”
“Ai.” Hứa thị lại than, “Muốn, Thiên Hương cả một buổi chiều tự đi. Thế nhưng
A Như không những chưa cho, còn huyên náo người ngã ngựa đổ, cũng phiền hà mẫu
thân vào. Lão gia, việc này vì Thiên Hương mà lên, nàng là cháu gái thiếp, cái
tội này, thiếp thân là nhất định phải thay nàng thỉnh.”
Nói chuyện lại phải lạy, Thẩm Chính Sơ cũng gấp, “Ngươi thỉnh tội gì ? Phải có
tội, đó cũng là Thiên Hương son phấn còn chưa đủ độc, cư nhiên bị nàng giải
khai, lúc này mới là tội lớn nhất. Hừ! Lấy cái gì độc phấn, nên trực tiếp rót
thuốc độc chết nàng, Thẩm gia ta cũng không đến mức náo thành hôm nay. Cái kia
nghiệp chướng, bóp chết cho xong.”
Bỗng đáy lòng Hứa thị run lên, Thẩm Chính Sơ lúc này thái độ làm cho nàng
nghĩ tới rồi Hứa gia năm đó, địa phương ấy với nàng và Hứa Thiên Hương mà
nói cũng không bằng địa ngục, không phải cũng vậy sao chứ ?
Không, có lẽ chẳng phải, Thẩm Chính Sơ chính là bị cái kia tứ nữ nhi chọc tức,
hắn chán ghét cũng chẳng qua chỉ là một cặp đích tử đích nữ đó, đối với người
khác, còn không phải như vậy.
Vì thế bình ổn tâm khí, cũng giúp Thẩm Chính Sơ vỗ vỗ lưng, lúc này mới lại
mở miệng nói: ” Mặt Thiên Hương hủy, nhưng Lục hoàng tử đầu kia còn băn khoăn,
mặc kệ là cân nhắc từ phía nào, chúng ta cũng không thể mắt thấy Thiên Hương
cứ thế ngã xuống. Lão gia, thiếp thân nghe rằng trong cung có một vị thuốc ,
không chỉ chuyên giải nỗi đau da thịt, còn có thể khép lại vết thương trong
vòng 10 ngày hoàn hảo như lúc ban đầu. Chuyện này, sợ là có cầu lão thái thái
bên kia giúp một tay. . .”