Người đăng: hanguyetlanhdi
Hứa Thiên Hương bị một tát này tát ngốc, nàng sững sốt một hồi, lại muốn hỏi
thử cô vì sao đánh nàng. Nhưng lập tức nhớ buổi trưa hè lúc ấy những câu nói
nàng tại Thẩm Tương Như nơi ấy nói, sợ vẫn đã truyền tới trong tai cô đi chứ?
Nàng sợ, không biết làm sao biện giải, cũng là may mắn trên mặt của mình có
thương tích, vì thế thẳng thắn lấy tay che mặt, đau đến bật khóc.
Hứa thị cũng là tức váng đầu, lại không phải tức Hứa Thiên Hương buổi chiều hồ
ngôn loạn ngữ, nàng là khí Hứa Thiên Hương cư nhiên đập vỡ tất cả gì đó Lục
hoàng tử đưa.
Nha đầu đây là điên rồi sao ?
Nàng không để ý Hứa Thiên Hương gào khóc, đưa tay lôi người dậy khỏi sàn. đại
nha hoàn tới theo hầu Chi Đào nhìn rành rành, vội đuổi hạ nhân trong viện ra
ngoài, cũng chỉ còn sót lại Đan Yên nha hoàn Hứa Thiên Hương.
Hứa thị quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng hỏi Hứa Thiên Hương:
“Ngươi đập bể những thứ này, là muốn đoạn tuyệt quan hệ với Lục điện hạ sao?”
Hứa Thiên Hương sững sờ gật đầu, “Vâng, ta không muốn gả cho hắn, ta muốn gả
cho —— ”
Nói còn chưa nói xong, một tay đã bị Hứa thị bị (cho) che miệng lại, đồng
thời cảnh cáo nàng: “Chẳng phải lời gì, cũng có thể nói ra khỏi miệng !” Nàng
gặp ánh mắt tuyệt vọng của Hứa Thiên Hương, từng chữ từng câu nói: “Nếu như
ngươi huỷ hôn này, cũng không có nữa giá trị ở lại trấn quốc công phủ, bọn hắn
đưa ngươi về Hứa gia, đi sống cuộc sống trước đây của ngươi. Thiên Hương,
ngươi tuy là đích tôn nữ dòng chính Hứa gia sinh, nhưng cha của ngươi đã chết,
một cái đích tôn nữ mất đi phụ thân, tổ phụ ngươi cũng sẽ không bảo vệ . Ngẫm
nghĩ Thẩm Tương Như trước đây, ngươi nguyện ý sống cuộc sống như nàng sao ?”
Nói vậy để Hứa Thiên Hương sợ hãi, nàng thuở nhỏ không có phụ thân, không đẩy
cái tên tuổi đích tôn, quá thế nhưng tháng ngày cũng không bằng Thẩm Tương Như
. Sau đó vẫn là Hứa thị về nhà mẹ đẻ, ngẫu nhiên đã gặp nàng đang trong đại
tạp viện giặt quần áo cho bọn di nương, nhìn ra nàng có vài phần tư sắc, hơn
nữa Hứa thị mình nhiều năm không sinh con, lúc này mới dẫn nàng đi tới Thẩm
phủ, trở thành một cái biểu tiểu thư tôn quý.
Chính là bởi vì có thân phận biểu tiểu thư trấn quốc công phủ, trước đây Hứa
gia khinh bỉ nàng cũng không bằng nô tài cũng nhìn nàng bằng con mắt khác,
thậm chí từ trên xuống dưới cũng sợ hãi nàng.
Chỉ vì loại này sợ hãi, nàng những năm đầu thực thích trở về Hứa gia, thực
thích xem bọn người cao cao tại thượng cúi người gật đầu trước mặt nàng dáng
vẻ. Nàng dùng tôn vinh một cái biểu tiểu thư trấn quốc công phủ rửa sạch nhục
nhã, náo Hứa gia phải sợ mất mật.
Cái loại cảm giác này thật quá tốt, nàng tuyệt đối không thể mất đi, tuyệt đối
không thể lại trở lại trước đây vạn kiếp bất phục.
Hứa Thiên Hương khẽ cắn răng, rốt cuộc ý thức được chính mình phạm vào một
cái sai lầm nghiêm trọng, nàng quỳ gối trước mặt Hứa thị, nhạt nhòa nước mắ,
“Cô, ta biết lỗi rồi, cũng là Thiên Hương không hảo, là Thiên Hương không có
não. Cầu cô tha thứ Thiên Hương, tha thứ tội của Thiên Hương.”
Hứa thị than một tiếng dài, cúi đầu nhẹ vỗ về tóc mềm cháu gái, “Hài tử ngốc,
cô biết ngươi trong lòng đang suy nghĩ gì. Thế nhưng người cả đời này a, nếu
muốn đạt được lợi ích bao nhiêu thì phải trả giá bấy nhiêu. Ta và dượng ngươi
vì ngươi quy hoạch một con đường thông thiên đại đạo, nếu như ngươi muốn trở
thành, thì nhất định phải hiểu lấy hay bỏ. Không phải sợ, khi ngươi cuối cùng
sẽ có một ngày đứng ở đỉnh cao thì sẽ rõ ràng, ngày trước bỏ qua, tất cả đều
không có bất kỳ giá trị.”
Rốt cục, hi vọng tại trong mắt Hứa Thiên Hương dần dần trọng sinh, nhưng nàng
vẫn lòng thầm lo lắng.
Giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa nhẹ mặt mình, thanh âm run lẩy bẩy nói “Đạo lý cô
nói Thiên Hương cũng hiểu, thế nhưng mặt mũi này của ta. . .”
“Không sợ.” Hứa thị nhìn nàng, kiên định nói: “Ngươi khuôn mặt này, ta tự có
biện pháp. ..”