Người đăng: hanguyetlanhdi
Đào Tử hiện tại thích làm chuyện lặt vặt này, bất luận cái gì chuyện có cơ hội
khó xử người Trầm gia nàng cũng sẽ không bỏ qua. Trước mắt nghe tiểu thư phân
phó muốn đuổi người, tiểu nha đầu không nhiều lời, quơ chổi đập tới lão thái
thái cùng Hứa Thiên Hương.
Lão thái thái hôm qua đã từng lĩnh giáo cái này nha đầu lại khờ khạo lại dũng
mãnh, lúc này vừa thấy đối phương thật sự quyết tâm, nhanh chóng trốn phía sau
Chu ma ma.
Chu ma ma hết cách rồi, chỉ đành bảo vệ lão thái thái bằng thân thể của mình,
đồng thời lớn tiếng nói: “Tứ tiểu thư chậm đã ! Chúng ta không lộn xộn, tuyệt
đối không nên động thủ a!”
Hứa Thiên Hương cũng bụm mặt từ dưới đất bò dậy, nhưng có Thẩm Thiên Húc ở
đây, nàng lại xấu hổ không hình tượng chạy, thoáng hoảng thần, trên bả vai đã
trúng hai lần. Chổi sợi vén lên lụa che mặt của nàng, một gương mặt nát vụn
trực tiếp bại lộ tại trước mặt người khác, bại lộ tại trong mắt Thẩm Thiên Húc
nàng chú ý nhất, cũng bị lão thái thái bị (cho) nhìn rõ ràng.
Lão thái thái được Chu ma ma bảo vệ bị Hứa Thiên Hương khuôn mặt này bị (cho)
cả kinh suýt nữa thở không nổi, thét to ‘a ‘ một tiếng sau khi, một câu nói
buột miệng nói ra —— “Đây thứ quỷ gì ?”
Chu ma ma cũng kinh sợ, nàng kinh sợ này, đúng dịp để Đào Tử chui chỗ trống
(lợi dụng sơ hở), chổi vỗ vào tại trên cái mông lão thái thái, đau đến lão
thái thái khóc rống.
Thẩm Thiên Húc chỉ cau mày nhìn chăm chú Hứa Thiên Hương một hồi, rồi không
nói gì, nâng bước đi đến bên người Thẩm Tương Như hỏi một câu: “Các nàng không
có chọc tức ngươi à?”
Hứa Thiên Hương đầy ngập phẫn hận gần như không khống chế được định bộc phát,
người nàng để ý như vậy, nhưng coi nàng như không thấy, chỉ lo quan tâm bản
thân muội muội, một hơi này nàng làm sao nuốt được ?
Nàng trừng mắt về phía Thẩm Tương Như, trừng gương mặt hoàn hảo ấy, thời khắc
này, nàng có một loại ý nghĩ ăn sống Thẩm Tương Như.
Tiếc thay, ý nghĩ chung quy chỉ là ý nghĩ, cũng không chờ Thẩm Tương Như làm
khó dễ, lão thái thái đầu kia thì đã có quyết đoán. Chỉ thấy nàng vừa nén cơn
đau do chổi của Đào Tử vừa chỉ vào Hứa Thiên Hương giận dữ hét: ” Lôi thứ qủy
này ra ngoài cho ta ! Ném ra trấn quốc công phủ ! Thẩm gia ta không nuôi con
bạch nhãn lang này !”
Lão thái thái một tiếng gầm, trong sân nơi ấy hạ nhân đi theo Hứa Thiên Hương
cùng đến tặng đồ lập tức có phản ứng, đám người hành động, trảo chặt Hứa Thiên
Hương bèn kéo ra ngoài.
Hứa Thiên Hương sợ hãi, nàng không thể đi, một khi rời khỏi trấn quốc công
phủ, nàng Hứa Thiên Hương chẳng là gì cả !
Vì thế khóc to hơn: “Tổ mẫu ta sai lầm rồi, ngài tha Thiên Hương lần này a!
Cầu ngài tha ta đi !”
Chu ma ma nhìn một hồi, nhỏ giọng nhắc nhở lão thái thái: “Muốn hay không chờ
một chút, Lục điện hạ bên kia. . .”
“Còn chờ cái gì ?” Lão thái thái cả giận nói: “Vừa mới ta cũng nghĩ bọn hắn
phần tình ngày trước vẫn còn, nhưng ngươi nhìn thử nàng hiện tại khuôn mặt này
? Chỉ bằng nàng tấm mặt nát này, Lục điện hạ còn có thể muốn nàng ?”
Chu ma ma nghĩ cũng phải, vì thế cúi đầu không nói gì nữa.
Đào Tử đầu kia cũng buông chổi, hai tay chống nạnh đứng giữa sân, hỏi lớn
tiếng nói Thẩm Tương Như: “Tiểu thư, chạy một người, còn dư lại hai cái này
có muốn tiếp tục đuổi hay không ?”
Chu ma ma vừa nghe lời này nhanh chóng giơ cao hai tay lớn tiếng kêu lên:
“Không cần đuổi ! Trước tiên không cần đuổi ! Tứ tiểu thư, lão phu nhân là tới
thấy Mai di nương!”
“Thấy ai?” Thẩm Tương Như trợn mắt, “Ngươi lặp lại lần nữa, các ngươi là tới
gặp người nào ?”
Lão thái thái phản ứng nhanh một bước, nhanh chóng đổi giọng: “Là tới gặp con
dâu số khổ của ta !”
Nghe lão thái thái nhận con dâu, Chu ma ma cũng lập tức nói theo: “Đúng đúng,
là tới thấy Mai phu nhân, thấy Mai phu nhân.”
“A.” Thẩm Tương Như gật đầu, “Tới gặp ta mẫu thân a ?” Sau đó, ngay trong sự
chờ mong của lão thái thái cùng Chu ma ma đáp một câu —— “Không gặp !”