Người đăng: hanguyetlanhdi
Người Trầm gia toàn mộng !
Muốn cho Mai thị lai ngồi về vị trí chủ mẫu ? Vậy Hứa thị phải làm sao ?
Đương gia chủ mẫu thế này thường xuyên đổi đi đổi lại, được. . . được chứ ?
Thế mà, này cái vấn đề tốt và không tốt mấy người phải không đẳng (chờ) nghĩ
rõ ràng, Thẩm Tương Như đầu kia, lại một cái nặng cân ném tới —— “Là ai đẩy
ca ca ta rơi xuống nước, cũng cần phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng. Còn
có mẫu thân của ta trước kia tự thỉnh hạ đường làm thiếp nguyên nhân thực sự,
ai nói với nàng cái gì, ai uy hiếp cái gì, cũng cho ta hảo hảo suy nghĩ một
chút. Tương tự hạn các ngươi ba ngày, đem toàn bộ đáp án, kể cả Kỷ gia những
thứ gì đó, đều ngoan ngoãn đưa đến trong viện của ta. Thiếu một thứ, ai cũng
đừng nghĩ hảo.”
Thẩm Chính Sơ tâm tình tung bay ban nãy, trong nháy mắt đã lại chìm xuống
dưới.
Nữ nhi này, là quyết tâm muốn tính sổ với hắn a!
Nghe Thẩm Tương Như nhắc việc Mai thị trước kia hạ đường, Thẩm Thiên Húc mặt
cũng đầy lo lắng. Hắn nắm tay Thẩm Tương Như, cảm xúc hơi có chút kích động,
nhưng vẫn tận lực khắc chế, chỉ dẫn theo run rẩy không dấu vết, trầm giọng mở
miệng: “A Như nói đúng, chủ mẫu toà trấn quốc công phủ này rốt cuộc là ai, hai
huynh muội ta trong lòng hiểu rõ, phụ thân tổ mẫu trong lòng cũng nắm chắc.
Đừng trách A Như nói chuyện không êm tai, dù sao những chuyện kia các ngươi
làm thật khó coi. Trước kia sai lặng lẽ phạm, tới nay lại lặng lẽ bổ, mới
là lựa chọn sáng suốt nhất. Phụ thân, Thiên Húc đến đây là hết lời, ngài cẩn
thận suy nghĩ.”
Nói xong, lôi kéo Thẩm Tương Như đi ra ngoài.
Trong nhà đầy người nhìn hai huynh muội này, vậy thì thật là mộng lại mộng, lờ
mờ có cũng không biết nên nói cái gì, cũng chỉ còn sót lại sững sờ nhìn.
Trong những người này, có người vì Thẩm Thiên Húc trọng sinh, Thẩm Tương Như
chuyển biến mà căm tức đến gần như điên cuồng, nói thí dụ như Thẩm Chính Sơ,
nói thí dụ như Thẩm thị, cũng nói thí dụ như Trầm gia Nhị thiếu gia, Thẩm
Thiên Hạo.
Nhưng tương tự cũng có người mang theo tâm tư cười trên sự đau khổ của người
khác, đang mong đợi đôi huynh muội kia còn có thể bị (cho) toà trấn quốc công
phủ này mang đến niềm vui bất ngờ ra sao, nói thí dụ như Lý thị phu nhân tam
phòng.
Ngoài ra, cũng có người vì Thẩm Thiên Húc phục sinh, đối cả nhân sinh của mình
đều có cái nhìn mới, nói thí dụ như, Hứa Thiên Hương.
Lúc này, căp huynh muội đã đi tới cửa nhưng lại dừng lại. Đám người nghe được
Thẩm Tương Như cất giọng nhỏ trong trẻo lên, nói với nha hoàn đứng trước cửa:
“Đại thiếu gia vừa tỉnh, thân thể yếu đuối, đi gọi người nhấc chiếc ghế dựa
mềm tới.”
Bỗng nha hoàn kia run rẩy toàn thân, không nói hai lời cứ đi làm.
Rất nhanh, ghế dựa mềm khiêng qua, Thẩm Tương Như đỡ huynh trưởng ngồi lên,
lại do tứ gã sai vặt nâng lên, suy nghĩ thêm, không ngờ hơi xoay người hướng
về phía lão thái thái, Thẩm Chính Sơ cùng với Hứa thị nói “Trong viện đích tử
đích nữ chỉ một người làm, uổng cho các ngươi làm được. Trước buổi trưa ngày
mai, ấn phân lệ đích tử đích nữ cùng với đương gia chủ mẫu, đem hạ nhân nên
cho cũng đưa qua cho ta. Về phần đưa người nào, chính các ngươi nhìn mà làm,
ta cũng không lời nói cũng không ngăn được các ngươi xếp vào tâm phúc của
mình, nhưng nói rõ mất lòng trước được lòng sau, như là tâm phúc của các ngươi
tính toán ta, thì đừng trách ta đưa trả lại cho các ngươi mỗi một cỗ thi
thể.”
Rốt cục, hai huynh muội triệt để đi xa, đám người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm,
thật giống như vừa đánh xong thắng một trận, được mệt mỏi, lại có may mắn như
nhặt được cái mạng.
Hứa Thiên Hương truy theo ra ngoài vài bước, đến khi nhìn bóng lưng Thẩm Thiên
Húc biến mất, trong lòng tâm tư đã như cơn sóng lớn cuồn trào.
Mà Hứa thị cô của nàng lúc này đã khóc không thành tiếng, quỳ gối trước mặt
Thẩm Chính Sơ trái lương tâm nói: “Chúc mừng lão gia lại được đích tử đích nữ.
A Như nói đúng, thiếp thân vị trí chủ mẫu đây là thiên vị có được, là Mai tỷ
tỷ bố thí mới có thiếp thân quang vinh chủ mẫu mười mấy năm qua. Bây giờ A Như
cùng Thiên Húc cũng đã tốt hơn, thiếp thân đã không có lý do gì lại dựa vào
trên vị trí này. Lão gia, thiếp thân tự xin, trả vị trí chủ mẫu cho Mai tỷ tỷ,
cầu lão gia tác thành.”
Thẩm Chính Sơ nhìn Hứa thị, chưa kịp nói chuyện, chợt nghe trong đám người,
Nhị thiếu gia Thẩm Thiên Hạo mở miệng nói : “Phụ thân, ngài cũng không thể bị
nha đầu kia xỏ mũi dắt đi. . .”