Người đăng: hanguyetlanhdi
Từ đêm qua bắt đầu, thời tiết kinh đô Đại Thụy lại không bình thường. Đầu tiên
là giữa hè tuyết phủ, vào lúc này lại bỗng nổi lên giông tố gió giật, tiếng
sấm rầm rập, chấn động có lòng người cùng run theo.
Đám người cảm thấy, tứ tiểu thư nhất định là ngớ ngẩn, bằng không thân ca ca
nàng chết rồi, vì sao nàng vẫn mặt đầy thần sắc hờ hững, thậm chí còn khả năng
tìm ghế như xem diễn, lặng lẽ ngồi ?
Tuy nói Đại thiếu gia là ngốc, nhưng chỉ tốt với cô em gái ruột này ngay cả
mạng cũng có thể không thèm đến xỉa. Thẩm Tương Như mười tuổi nắm ấy, quý phủ
Nhị thiếu gia Thẩm Thiên Hạo đẩy nàng một cái, vừa lúc bị Thẩm Thiên Húc nhìn
đến. Thẩm Thiên Húc giống như phát điên xông tới ẩu đả cấu xé với Thẩm Thiên
Hạo, đánh Thẩm Thiên Hạo vỡ đầu chảy máu.
Lần đó, Thẩm Chính Sơ phạt Thẩm Thiên Húc năm ngày không có thể ăn cơm, suýt
nữa không đói chết hắn.
Tập thể người vào phòng khách khó hiểu vì sao Thẩm Tương Như gần như không hề
có cảm tình với thân ca ca mình, thế nhưng chút vẫn luôn tại thế nhưng rõ
ràng, này Thẩm Tương Như thoạt nhìn mặt đầy lãnh đạm, chỉ khi nào Đại thiếu
gia nguyên nhân cái chết điều tra rõ, hắc thủ sau màn đó nàng định sẽ không dễ
dàng buông tha. Một mạng đền một mạng chuyện như vậy, nàng tuyệt đối có thể
làm được.
Trước mắt, tam tiểu thư Thẩm Hoa Thường khóc suốt chân gần như không đứng
vững, vị kia Hứa Thiên Hương biểu tiểu thư mới bị thối hôn cũng chầm chậm đi
đến phòng lớn, như cũ sắc nước hương trời, như cũ xa hoa tao nhã, hoàn toàn
không gặp kiểu suy sụp bị thoái hôn trước đó.
Nàng đi tới, liếc nhìn thi thể trên đất, trong nháy mắt đã mắt rưng rưng, đứng
ở trước mặt Thẩm Thiên Húc nức nở nói: “Mặc kệ ta mình tại sao số khổ, cũng
phải tới đưa tiễn đại ca. Lúc ban sơ tới trấn quốc công phủ, là đại ca đầu
tiên nở nụ cười với ta, ta nay còn nhớ nụ cười đại ca, luôn nghĩ sau này nếu
có thể gả hảo, nhất định phải tìm khắp thiên hạ danh y chữa lành cho đại ca.
Nhưng không thể ngờ, một ngày nọ đại ca lại không thể đợi được. . . Đại ca, ta
là Thiên Hương, ngươi mở mắt ra nhìn ta một chút a!”
Hứa Thiên Hương càng nói càng lộ ra chân tình, cuối cùng lại quỳ trên nền,
khóc thút thít không nén được.
Hứa thị nhích người sang bên, dang ra một cánh tay đến ôm chặt cháu gái.
Nàng biết, Hứa Thiên Hương khóc Thẩm Thiên Húc, là thật.
Trấn quốc công Thẩm Chính Sơ khi còn trẻ từng được gọi là đệ nhất mỹ nam tử
kinh thành, là sau đến lớn tuổi mới dần dần rời khỏi tầm mắt người tuổi trẻ.
Mà Mai thị vợ chưa cưới của hắn trước kia cũng là thiên kim quý tộc tướng mạo
xuất sắc xếp ba vị trí đầu trong kinh thành. Như vậy hài tử hai người sinh ra,
sao có thể không dễ nhìn ?
Không chỉ dễ nhìn, thế nhưng đặc biệt đẹp đẽ.
Dù cho Thẩm Thiên Húc là người đần độn, cũng chưa từng có ai nghi ngờ tướng
mạo của hắn, chưa từng có ai xem nhẹ ngũ quan nổi bậc như điêu khắc của hắn.
Hắn nếu không nói không cười, chính là khí vũ hiên ngang, có chí khí hiên
ngang phú gia công tử. Tiếc thay. ..
Chỉ có Hứa thị biết, nàng cháu gái này Hứa Thiên Hương tại ban sơ vào trấn
quốc công phủ, là từng coi trọng Thẩm Thiên Húc. Khi đó Hứa Thiên Hương còn
không biết Thẩm Thiên Húc là người đần độn, nàng chớp mắt liền chọn trúng
tướng mạo Thẩm Thiên Húc, thậm chí còn vì thế từng cầu chính mình, nói trong
tên của bọn hắn đều mang một cái chữ thiên, quả thực là duyên trời định.
Tới sau được biết Thẩm Thiên Húc lại là cái ngốc tử, Hứa Thiên Hương ngầm khóc
hơn tháng, mới dần dần đem một lòng từ trên người Thẩm Thiên Húc dời ra.
Bây giờ, Thẩm Thiên Húc chết rồi, kia tình cảm bị chôn dấu mấy năm lại một lần
nữa nổ tung ở đáy lòng Hứa Thiên Hương
, khóc lóc, cũng tình cảm chân thật.
Hứa thị là không đành lòng cách một cỗ thi thể quá gần, nàng cũng không tưởng
Hứa Thiên Hương tiếp xúc, mắt thấy Hứa Thiên Hương không kìm chế được nỗi lòng
sẽ nhào vào trên người Thẩm Thiên Húc, nàng vừa kéo vừa nhỏ giọng nhắc nhở:
“Nhiều ngẫm lại Lục hoàng tử, Võ Chiêu phi chỉ từ hôn một phía, dượng của
ngươi vẫn còn Chiết vương phủ giao thiệp đây!”
Hứa Thiên Hương sững sờ, Hứa thị cho rằng là lời mình nói ra hiệu quả, lại
không nghĩ rằng, Hứa Thiên Hương lại thất thần nhìn thi thể trên đất, nửa
ngày, nỉ non ra một câu: “Dường như đại ca nhúc nhích ….nhúc nhích !”